Nhiều năm như vậy Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Truy Quang Giả

Nhiều năm như vậy 4

"Sau đó thì sao? Các cậu vì sao lại tách ra?" Hoàng Duy Minh đốt một điếu thuốc đưa cho tôi, tôi chỉ chỉ cổ họng, tôi thật lâu không hút thuốc lá rồi, viêm họng mãn tính. Cậu ta nhét thuốc lá vào trong miệng mình hút vài hơi. Tôi thấy cậu ta do dự một chút, từ trong túi lấy điện thoại mở ra danh bạ đưa tới trước mặt tôi, một cái tên tôi khát vọng nhìn thấy lại sợ nhìn thấy đâm hai mắt của tôi phát đau. Tôi khoát khoát tay nói, "Quên đi." Hoàng Duy Minh nhìn tôi, hỏi tôi vì sao. Tôi cúi đầu không nhìn cậu ta, "Nhu nhược." Tiểu Hoàng, cậu là người bạn tốt nhất của tôi, cậu, Tiểu Lý, còn có Tiểu Phi sau này chơi thân với nhau, chuyện của tôi và Gia Nguyên các cậu cũng đều biết một ít, tôi 28 tuổi, 28 năm, nhưng chỉ có vài năm tôi chân thực cảm nhận được mình đang sống, có đôi khi tôi thực sự hận không thể sống lại những ngày đó một lần, khoảng thời gian gà bay chó sủa vô tâm vô phế, những đêm thi thức trắng, không cố kỵ chút nào tiêu xài thời gian, căn bản không cần quản ngày mai sẽ ra sao, khi đó mỗi ngày đều thật nhiều màu sắc. Tôi của hiện tại ngay cả dũng khí cũng không có, đoạn cuộc sống kia quá tốt đẹp, đẹp đến mỗi lần tôi hồi tưởng đều cảm thấy đau nhức.Hoàng Duy Minh không nói gì nữa, cậu ta đem điện thoại di động bỏ vào túi, miệng lại phun khói.

Còn nhớ rõ năm thứ tư đại học tôi bảo vệ luận văn thành công, Gia Nguyên cũng tìm được chỗ thực tập rất tốt, vẫn ở S thành, chúng tôi đều rất cao hứng, khi đó tôi rất ít trở về trường học, liền xài ít tiền ở gần trường thuê một căn phòng, cách chỗ hắn thực tập không xa. Hắn liền thuận lý thành chương đến ở với tôi. Lúc hắn vừa tới mua một cái giường lớn đến khoa trương, Simmons (giường cao cấp) thật sự rất mềm. Tôi cho hắn một cái liếc mắt, "Cậu làm gì thế, ở chung cùng tớ vui đến thế à?" Hắn nắm bả vai chế nhạo tôi, "Còn phải nói, đương nhiên vui vẻ." Đặc biệt giống như kẻ ngốc. Chúng tôi cười ha ha, song song ngã xuống giường lật tới lật lui, đem đệm Simmons làm thành sàn nhún không ngừng bắn lên, ngây thơ cực kỳ, giống như bản thân vẫn là đứa trẻ vừa mới thi vào trường đại học. Không nghĩ tới lại qua nhiều năm như vậy, chúng tôi vẫn cùng một chỗ. Tôi đang suy nghĩ, con người lớn lên, thật là đáng sợ, tôi vẫn còn đang quấy rối, đối tượng từ nhỏ cùng tôi lớn lên. Trước đây, chúng tôi cùng nhau trốn học ra quán net chơi game, đi sang phòng học bên cạnh nhìn lén cô giáo xinh đẹp mới chuyển tới, mỗi ngày một trước một sau cưỡi xe cùng tan học. Hiện tại, tôi chưa bao giờ biết xuống phòng bếp lại mặc tạp dề ở phòng bếp làm cơm, giây kế tiếp sẽ phát sinh cái gì tôi cũng không biết, chúng tôi nhất định đều điên rồi, rất khó đem thời gian bây giờ cùng cảnh tượng đã đi qua chồng lên nhau, nhưng tôi lại chân thật sống trong khung cảnh này.

Gia Nguyên từ phía sau ôm lấy tôi, hôn cổ tôi, tôi nghiêng đầu hôn tóc hắn, trên người hắn có mùi bạc hà rất dễ chịu, giống như bản thân hắn. Gia Nguyên cái tên này, không đầu không đuôi không tim không phổi, với ai đều hỉ hả hoà mình, hắn đi học sớm, so với chúng tôi vẫn nhỏ hơn mấy tháng, các nữ sinh trong lớp đều coi hắn là đệ đệ, hắn cũng mặt dày đi theo phía sau các nàng mở miệng một tiếng tỷ tỷ xin đồ ăn vặt. Tôi cười hắn không biết xấu hổ, hắn cũng không tức giận, quay đầu nét cười trên mặt liền thu vào, lạnh lùng, giống như cách một tầng thủy tinh, mùa hè nóng bức phía ngoài đều không có quan hệ gì với hắn, hắn ngẩng đầu dường như chỉ hô hấp không khí bên trong thủy tinh, nếu như không khí mỏng manh, hắn sẽ không hít thở. Tôi không biết trong nháy mắt đó hắn đang suy nghĩ gì, đảo mắt trên mặt hắn lại chất đầy nụ cười, đem kẹo, bánh ga-tô đều nhét vào trong lòng tôi, "Bồng Bồng, có thể ăn ngon rồi." Đột nhiên hồi ức đến thăm làm tôi trong nháy mắt thất thần, Gia Nguyên cắn lỗ tai của tôi hỏi tôi làm sao vậy? Tôi dùng đầu đập đầu của hắn, cười nói, "Mùi nước hoa của cậu thật nồng, tớ sắp ngất rồi." Hắn trợn to hai mắt phản bác, "Đây chính là mùi thơm của cơ thể, tự nhiên, cậu lại ngửi thử xem." Sau đó hắn liền tự tay cởi tạp dề của tôi.

Chuyện như vậy chúng tôi so với trước đây thuần thục hơn rất nhiều, thậm chí không cần mở miệng, một ánh mắt là biết giây kế tiếp muốn làm gì. Tôi nghĩ tới bộ dạng của chúng tôi lần đầu tiên, mặt của tôi cùng lỗ tai của hắn đều đỏ tựa như bị thiêu cháy. Hắn cẩn thận hỏi tôi, làm nhé? Trong lòng chúng tôi đều biết rõ, đi đến bước này, sớm không trở về được rồi. Tất cả dối trá đều bị đánh vỡ, chỉ còn trần trụi quấn lấy nhau. Ngày đó tôi rất khó chịu bị hắn mở rộng, những chuyện lúc sau tôi đều không muốn hồi tưởng, không có gì để hồi tưởng, giống như một bác sĩ không chuyên nghiệp giải phẫu tôi mà không có thuốc mê. Rất nhiều thứ vào thời khắc ấy toàn bộ đều chết rồi, tôi xác định, tôi có thể chịu được hết thảy đơn giản vì người trước mắt là Trương Gia Nguyên, hô hấp trầm thấp của hắn ở bên tai tôi, một bên khẽ vuốt tấm lưng đang run rẩy của tôi vừa kêu tên tôi, tôi đau nhức cũng vui sướng, vừa thẹn thùng vừa hưởng thụ.

Sau khi Trương Gia Nguyên xử lý xong sự tình trở về, chúng tôi liền ăn ý thầm chấp nhận quan hệ này, thuận lý thành chương ở cùng một chỗ. Chúng tôi tự nhiên nắm tay, tự nhiên ôm, tự nhiên hôn môi, tôi không biết rốt cuộc một bước kia đi nhầm, là đêm uống say ấy chúng tôi hôn nhau, hay có lẽ là ngày đó tôi đi đón hắn nói với hắn chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ, có lẽ là một đoạn thời gian rất dài hắn luôn xuất hiện trong mộng tôi, hay là cái gì khác, đều không trọng yếu, tôi và bạn từ nhỏ đến lớn tốt nhất của tôi dùng một loại phương thức thân mật nhất duy trì quan hệ.

Thời gian luôn luôn có kỳ hạn, mà chúng tôi cái gì cũng không nghĩ, làm bộ sống trong giấc mộng của mình, vĩnh viễn không tỉnh lại. Đêm hôm ấy Gia Nguyên nằm ở trên giường đốt một điếu thuốc, tôi nằm bên cạnh hắn, chỉ mặc một cái quần cộc, tôi nghĩ tới trước đây chúng tôi chỉ mặc một cái quần cộc ở trong phòng đùa giỡn, đảo mắt chúng tôi đều từ hài tử mà trưởng thành. Tôi nói với hắn, "Chúng ta tại sao lại biến thành như vậy?" Hắn phun một hớp khói nhìn tôi, "Không tốt sao?" Tôi không biết nên trả lời như thế nào, tôi thậm chí còn không biết rõ mình đối với Gia Nguyên rốt cuộc là tình cảm gì, chúng tôi là huynh đệ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, bằng hữu tốt nhất, bây giờ lại như chuyện đương nhiên mà ôm hôn. Là cảm tình gì? Tôi trả lời không được, chỉ biết là tôi không thể gặp hắn sẽ thương tâm khổ sở, thủy tinh lạnh như băng đem hắn cùng nhân gian tách ra, hắn đơn độc ở trong thế giới sạch sẽ nhất. Nếu như hắn ở bên trong không cần hô hấp, tôi đây cũng không hô hấp. Tôi hôn lên mắt hắn một cái, nói, "Tớ không biết." Nhưng tôi thật cao hứng. Tôi ở trong lòng nói với chính mình.

Vài ngày sau, Tiểu Phi cầm một xấp tài liệu thật dày tới tìm tôi, tôi đang cầm máy hút bụi ở trong phòng khách quét tước vệ sinh. Gia Nguyên đi thực tập, sớm đã ra cửa. Sau khi tôi dọn khỏi ký túc xá, Tiểu Phi sát vách đến ngủ ở giường tôi. Cậu ấy cùng Lý Nhuận Kỳ là bạn học cao trung, hay tới phòng của chúng tôi ngủ ké, Hoàng Duy Minh cùng cậu ấy trò chuyện rất hợp, chúng tôi rất nhanh cũng trở thành hảo bằng hữu. Nhìn thấy Tiểu Phi tới, tôi vội vàng ngừng việc trên tay, bảo cậu ấy ngồi xuống, lại mở cho cậu ấy một lon coca lạnh. Tiểu Phi đem tài liệu đưa cho tôi, cầm coca từng ngụm từng ngụm uống. Tôi nhếch môi hỏi, "Tiểu Phi, uống đủ không? Không đủ tớ cho cậu thêm." Cậu ấy khoát khoát tay, "Đừng, uống nữa dạ dày sẽ nứt mất."

",, Cậu có ăn đồ ăn vặt không?" Tôi bắt đầu lôi khoai tây chiên chồng chất dưới bàn trà để trước mặt cậu ấy. Tiểu Phi vẻ mặt không thể tưởng nổi nhìn tôi, "Cậu đây là cáo chúc tết gà!" Tôi kéo cánh tay cậu ấy, làm nũng lắc trái lắc phải, nói, "Ba mẹ tớ tới thăm tớ, chuẩn bị ở chỗ này, nơi này thật sự nhỏ, bốn người có chút khó khăn, cậu xem Gia Nguyên còn đang đi thực tập, ký túc xá không có chỗ ở, cũng không có tiền ở nhà trọ... Cậu thu lưu hắn 2 tuần lễ, tớ mỗi ngày mang cậu chơi game còn mời cậu ăn gà chiên, thế nào?!" Tiểu Phi một phen mở ra tay của tôi, làm dáng nôn mửa, "Dừng dừng! Tớ thật muốn đem coca phun trên mặt cậu!" Tôi cợt nhả mà hướng về cậu ấy dựa vào, "Tớ không phải Bồng Bồng tốt nhất của cậu sao, hãy giúp tớ một chút a !."

Sự thực chứng minh, giả vờ khả ái phi thường hữu dụng, Tiểu Phi vẻ mặt kinh hoảng từ trên ghế salon bắn lên, đối với tôi giơ ngón giữa, làm ra bộ dạng chịu thua, đầu hàng. Thời gian không quay đầu lại cứ thế đi về phía trước, trước hôm ba mẹ tôi tới một ngày Gia Nguyên đơn giản thu thập chút quần áo và đồ dùng hàng ngày liền chuẩn bị ly khai. Ôm theo ba lô chúng tôi áp mặt vào nhau, lồng ngực dựa sát, hắn ôm tôi nói, "Tớ đã có chút nhớ cậu." Tôi vươn tay dùng sức ôm hắn một cái.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro