Nhiều năm như vậy Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiều năm như vậy 3

Sau khi tỉnh lại tôi và Gia Nguyên đều ngầm hiểu mà không nói lại chuyện đêm đó, đều tại say, là rượu làm chuyện đó, không có gì để nói. Hai tháng sau Gia Nguyên hầu như không có tới trường học của bọn tôi, thẳng đến khai giảng năm thứ ba đại học, tôi cũng không thấy qua Gia Nguyên, không biết là hắn có ý trốn tôi, hay là tôi có chút sợ thấy hắn, khoảng cách một con đường cái lại xa như cả dải ngân hà vậy. Có một lần cùng bọn Hoàng Duy Minh Lý Nhuận Kỳ đi ăn cơm, trùng hợp ở ven đường gặp hắn. Hắn cùng bằng hữu kề vai sát cánh, như quá khứ của chúng tôi. Hắn mặc áo khoác màu lam thật dài, cười đến vui vẻ. Gia Nguyên dường như so với trước đây cao hơn, từ nhỏ đến lớn vẫn là tôi cao hắn một ít, không biết từ lúc nào, hắn cùng tôi không sai biệt lắm, thậm chí còn có chút cao hơn tôi. Tôi len lén nhìn hắn, lại rất mau đem ánh mắt dời đi, sợ hắn phát hiện lại đột nhiên xông lên nói vài lời kỳ quái. Tôi nghĩ, đêm đó hắn ôm tôi trong lòng đến tột cùng đang suy nghĩ gì? Hormone đang thời kì thịnh vượng, lúc say rượu có thể không chút kiêng kỵ cứ thế dây dưa, cuối cùng rơi vào cục diện lúng túng như hiện tại, không biết hắn có hối hận không. Ngắn ngủi bắt chuyện một chút chúng tôi lại mỗi người đi về hướng ngược lại, tôi còn đang do dự phải như thế nào đánh vỡ cục diện bế tắc giữa tôi và hắn, nhưng hắn chỉ là nhìn tôi một cái, dường như cũng không cần quan tâm đến suy nghĩ của tôi. Hoàng Duy Minh nghi hoặc hỏi tôi, "Bồng Bồng, tớ muốn hỏi cậu lâu rồi, cậu cùng Gia Nguyên hai song bào thai khoảng thời gian này làm sao vậy?" Tôi nói, "Không có chuyện gì, đều tốt vô cùng." Lý Nhuận Kỳ nói, "Từ lúc uống rượu trở về liền thấy các cậu là lạ rồi, hắn cũng không qua tìm cậu, gây gổ sao?" Tôi cười xấu hổ, "Sao có thể a." Hoàng Duy Minh đáp, "Có chuyện gì nói cho huynh đệ một tiếng, biết không, đừng tự chống đỡ." Tôi cảm kích gật đầu, nở nụ cười.

Bọn họ nhìn tôi cũng không nói gì nữa. Tôi ngược lại thật hy vọng có thể cùng Gia Nguyên gây sự một hồi, đánh một trận cũng được, đem tất cả oán khí phẫn hận hoang mang bất mãn dối trá đều đánh lên mặt đối phương, so với hiện tại không chết không sống tựa như hai người xa lạ còn thống khoái hơn. Tôi thừa nhận, Trương Gia Nguyên trong cuộc sống của tôi rất trọng yếu, có lẽ là từ sơ trung lúc tôi len lén chuyển cho hắn đáp án bài sát hạch tiếng Anh, có lẽ là từ lúc hắn xấu hổ không biết làm sao vì bị các nữ sinh trêu chọc tôi giải vây giúp hắn, có lẽ là từ đêm hôm ấy chúng tôi ma xui quỷ khiến mà hôn nhau, trước đây tôi luôn chê hắn ở bên tai tôi ong ong ong, làm cho đầu tôi đau, hắn luôn là một bên nhìn tôi một bên dựa vào tường cười, về sau không nói chuyện với hắn nữa tôi cảm giác cuộc sống thật vắng vẻ. Tôi mỗi ngày cùng nhóm bạn không tim không phổi vui cười đùa giỡn, chứng kiến nữ sinh xinh đẹp hận con mắt không thể mọc trên quần các nàng, nhưng dường như vẫn thiếu cái gì, tôi cũng không biết. Sơ trung bởi vì Gia Nguyên lén hôn tôi, ba ngày không có nói chuyện với tôi, tôi còn nhớ rõ sau đó hắn nhăn nhăn nhó nhó mà đưa cho tôi một chai nước hỏi tôi tan học có đi chơi bóng không, chúng tôi liền đỏ mặt như không có chuyện gì xảy ra mà hòa hảo. Lần này sẽ thế nào? Tôi không muốn suy nghĩ nhiều, cứ tiếp tục cợt nhả mà kéo Hoàng Duy Minh Lý Nhuận Kỳ khắp nơi lêu lổng, làm bộ tiêu diêu tự tại.

Lúc gặp lại Vũ Tinh tôi có chút giật mình, cậu ấy học sơ trung cùng tôi và Gia Nguyên, cao trung lại không học cùng một chỗ, không nghĩ tới cậu ấy hiện tại học ở C đại. Cậu ấy hỏi thẳng tôi, "Sao cậu không đi cùng Trương Gia Nguyên?" Tôi không rõ mà nhìn cậu ấy. Vũ Tinh mở to hai mắt, "Hắn không có nói với cậu sao? Mụ nội nó... Tớ nghĩ cậu sẽ cùng hắn trở về." Tôi theo bản năng phản ứng, "Hắn khi nào thì đi?" "Tối hôm qua, đi tàu." Miệng Vũ Tinh vẫn còn nói, nhưng cậu ấy nói cái gì tôi đều không nghe được, tiếng huyên náo của xe cộ lẫn vào tiếng nói chuyện của người qua đường ở bên tai tôi vang lên không ngừng, chỉ cảm thấy thanh âm Vũ Tinh cách tôi càng ngày càng xa. Tôi giống như chết chìm dưới biển sâu 3000m, chỉ cảm thấy ngực đau từng trận. Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy trong lòng có một đám lửa giận. Nhậm Dận Bồng, mày không phải người. Tôi ở trong lòng chửi mình. Tôi bỏ lại tiếng gọi của Vũ Tinh ở phía sau, hướng ký túc xá điên cuồng chạy, đem balo ném một cái lên giường liền gọi điện thoại cho Trương Gia Nguyên. Điện thoại vang lên đã lâu, thời gian chờ đợi giống như đã qua một thế kỷ. Cuối cùng, một giọng buồn buồn từ trong ống nghe truyền đến.

"Alo."

... Tôi đột nhiên không biết nên nói cái gì, một vạn câu mắc kẹt ở cổ họng. Thanh âm bên kia cũng dừng lại vài giây, "Bồng Bồng?" Tôi nghẹn lời, từ nhỏ đến lớn đối mặt hắn, tôi lần đầu tiên không biết nên nói cái gì, tôi là nên chất vấn hắn vì sao trong nhà gặp chuyện không may không nói cho tôi, nên hỏi, hay là không? Tôi vắt hết óc muốn nói đôi lời làm cho bầu không khí lúc này hòa hoãn chút, một ... hai ..., bên kia mở miệng trước. "Chờ tớ trở lại." Bốn chữ như đục lỗ lên trái tim tôi.Vẫn là thanh âm quen thuộc của Trương Gia Nguyên, trầm thấp mà ấm áp, luôn có thể trong nháy mắt đem tôi hòa tan. Lỗ mũi của tôi lập tức chua xót, con mắt cũng căng đau, tôi dùng sức gật đầu, mới phát hiện hắn căn bản nhìn không thấy. Cúp điện thoại tôi nhận được một tin nhắn ngắn, Trương Gia Nguyên gửi tới, là lịch trình ngày trở về của hắn cùng số hiệu của tàu. Tôi đem điện thoại di động ném ở trên giường, đầu nặng nề mà ngã vào gối.

Nhắm mắt lại tôi bắt đầu nằm mơ, một đoạn thời gian rất dài tôi đều mơ một giấc mơ, trong mơ là căn nhà cũ nát chưa được phá bỏ tôi và Gia Nguyên thường thường tới khi còn bé, xem qua không ít chuyện ma quái chúng tôi đầy bụng hiếu kỳ một lần lén lút chạy vào, ở cầu thang đẩy ra mạng nhện, trong hành lang tràn ngập không khí ẩm ướt cùng bụi bặm chơi trò chơi thám hiểm, chúng tôi ở từng chỗ rẽ dừng lại, khom người cẩn cẩn thận thận nhìn ngó, xác nhận không có "Nguy hiểm" sau đó mới nhẹ nhàng từng bước đi về phía trước. Bóng đèn lay động, phát sinh thanh âm chói tai, Gia Nguyên kéo lại cổ tay của tôi, nói, Bồng Bồng, nắm lấy tớ. Tôi đi theo hắn, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, dinh dính. Không biết từ lúc nào ngón tay khô ráo của hắn xuyên qua tay tôi, cùng tôi gắt gao một chỗ. Tôi có chút hoảng hốt, muốn tránh thoát bàn tay hắn, hắn một phen kéo tôi lại hôn tôi. Khuôn mặt Gia Nguyên ẩm ướt, miệng cũng ẩm ướt, đột nhiên trời đất đảo lộn, một cánh tay từ trong bóng tối đưa tới, đâm thủng phía sau lưng của hắn, lồng ngực đen ngòm hướng về phía tôi, chảy ra dịch thể đậm đặc. Hắn còn cười, lộ ra hàm răng nho nhỏ, sau đó bị cắn nuốt trong bóng đêm. "Gia Nguyên!" Tôi thét lên từ trên giường sợ hãi bật dậy, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.Trời đã tối rồi, Hoàng Duy Minh cùng Lý Nhuận Kỳ còn chưa có trở lại. Tôi kinh ngạc ngồi ở trên giường, tim đập dồn dập, tôi nghĩ tới khuôn mặt Gia Nguyên trong mộng, lại sờ sờ chính mình, đầy mồ hôi.

Trương Gia Nguyên bước xuống tàu hỏa, tôi đã đứng ở cửa đưa đầu tìm hắn, hắn mặc tây trang màu đen, hai vai đeo một cái balo rất lớn, từ trong nhà ga rất nhanh đi tới. Thấy tôi hắn dùng lực phất phất tay, rất nhanh ở trong đám người đông đúc tìm được tôi. Ánh mắt của hắn hồng hồng, khuôn mặt hắn vốn trắng nên râu càng nổi bật, hắn thoạt nhìn rất mệt mỏi, phong trần. Tôi cơ hồ chưa có gặp qua Gia Nguyên như vậy, ngoại trừ lớp mười hai chúng tôi cùng nhau thức đêm ôn tập, mỗi tuần lại chạy sang thành phố khác học bổ túc, có một ngày ban đêm chúng tôi làm hết ba bộ đề thi đại học, hắn đỏ mắt nói với tôi, "Bồng Bồng, tớ không muốn trải qua lớp mười hai một lần nào nữa." Tôi gọi to tên của hắn, hướng hắn chạy tới. Hắn khó khăn từ khóe miệng xuất ra một nụ cười, tôi không muốn hắn làm khó mình cười với tôi, tôi cũng không biết nên an ủi hắn ra sao, không thể làm gì khác hơn là vươn cánh tay ôm chặt hắn, đầu gối trên vai hắn, nói với hắn, "Tớ rất nhớ cậu." Sau đó tùy ý nước mắt hắn chảy vào cổ áo tôi, ấm áp. Hắn dùng sức ôm tôi một cái, nói, "Bà nội tớ không còn, Bồng Bồng. Tớ không muốn lại mất đi một người quan trọng." Tôi không nói một lời dùng sức mà ôm lại hắn, tôi không biết hắn nói người trọng yếu có phải là tôi không, nhưng giờ khắc này tôi xác định, Trương Gia Nguyên, là người trọng yếu của tôi. Là người quan trọng nhất. Chúng tôi cứ như vậy ở trong dòng người mãnh liệt giữa nhà ga gắt gao ôm nhau, đoàn người lui tới đi qua chúng tôi, không có ai quan tâm chúng tôi là người nào, vì sao ôm nhau, tôi yên tâm thoải mái trốn trong ngực hắn, dán đầu lên người hắn, "Chúng ta không rời xa nhau nữa." Cái "Không xa rời nhau" này rốt cuộc là ý gì, tự tôi cũng không rõ ràng lắm, tôi chỉ cảm thấy những ngày cùng hắn giống như người xa lạ làm tôi khó chịu, tâm giống như bị lửa đốt, cực kỳ gian nan. Tôi không muốn miệt mài theo đuổi chúng tôi đến cùng sẽ biến thành quan hệ thế nào, cuộc sống là như thế, có thể sống thêm một ngày liến sống một ngày, tất cả đều là số mệnh của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro