Nhiều năm như vậy Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không biết rõ làm sao điên điên khùng khùng như vậy, một kì nghỉ hè hồn nhiên trong quá khứ, mỗi buổi tối ngồi chơi Bubble Bobble, hoặc nhìn chằm chằm thư thông báo trúng tuyển của F đại, hoặc cùng Gia Nguyên đi khắp phố lớn ngõ nhỏ ở S thành. Khi tôi phục hồi tinh thần, đã vào học.

Mặt trời rực rỡ tháng chín. Gia Nguyên vô cùng tự giác trước ba giờ đem hành lý của mình dọn tới C đại, sau đó hùng hùng hổ hổ vọt tới F đại giúp tôi dọn đồ vào ký túc xá. Lầu B phòng 1008. Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp Hoàng Duy Minh. Cậu ta đang ngồi ở trên giường nghịch đàn ghi ta trong ngực, tạo ra tạp âm kỳ quái. Tôi và Gia Nguyên liếc nhau, sau đó đi tới chào hỏi Hoàng Duy Minh, "Bạn học, chào cậu." Hoàng Duy Minh ngẩng đầu sau đó tặng cho chúng tôi một nụ cười xán lạn lộ ra răng cửa, cậu ta đẩy kính mắt đứng lên, "Chào, tớ gọi Hoàng Duy Minh, về sau gọi Tiểu Hoàng được rồi." Tôi gật đầu, "Nhậm Dận Bồng." Sau đó thuận tay chỉ Gia Nguyên sau lưng, "Anh em của tớ, Trương Gia Nguyên." Giới thiệu xong, thanh niên có một điểm tốt, đó là không ngại kết giao, giây trước nhìn nhau thuận mắt giây sau liền kề vai sát cánh. Hoàng Duy Minh ngồi xếp bằng dưới đất nói, "Phòng của chúng ta còn một người nữa chưa đến." Tôi phất tay một cái, "A, đúng vậy, nghe nói người kia rất lợi hại, được điểm chuyên ngành cao nhất, chờ cậu ấy tới tớ nhất định phải quỳ lạy mới được." Hoàng Duy Minh ngửa đầu chỉ chỉ đằng sau tôi, "Qùy lạy để sau, nên làm việc trước đi!" Tôi quay đầu, Gia Nguyên đang giúp tôi thu dọn giường chiếu.Tôi ngượng ngùng cười cười, đi tới bên cạnh hắn, "Gia Nguyên, để đấy, tớ tự mình dọn được." Gia Nguyên cũng không ngẩng đầu lên, "Tớ đang rảnh, có thể giúp cậu liền giúp thôi, hai ta không ở cùng một chỗ, thừa dịp có cơ hội giúp cậu nhiều một chút, về sau sợ không có dịp nữa." Hắn lúc nói lời này không có biểu tình gì, không nhìn tôi cũng không ngừng động tác trên tay. Tôi biết Hoàng Duy Minh ở phía sau đang nhìn, trên trán Gia Nguyên đã có một chút ẩm ướt, tôi đột nhiên toát ra giận dữ không tên. Tôi cầm lấy tay hắn hạ giọng, "Tớ cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, cậu đừng quản tớ."

Hắn dùng lực thoát ra, cúi đầu không nói lời nào, tiếp tục chỉnh lại giường của tôi. Ánh mắt của hắn bị tóc mái che lấp, tôi trong chốc lát không thấy rõ vẻ mặt hắn. Tôi đột nhiên có chút chua xót.

Một tiếng "hắt xì --" cắt đứt không khí ngột ngạt, tôi cảm kích nhìn người vừa tiến vào, người nọ tựa hồ cảm giác được không khí âm trầm trong phòng, cười xấu hổ, lại gãi đầu một cái, "1008 phải không? Tớ không đi sai phòng nhỉ?!... "

Gia Nguyên không ngẩng đầu, tiếp tục động tác trên tay. Hoàng Duy Minh đứng lên vỗ vỗ vai người kia, "Huynh đệ, không sai không sai, chính là chỗ này." Sau đó chúng tôi biết người kia tên Lý Nhuận Kỳ, điểm đặc biệt nhất là có một khuôn mặt như em gái nhà bên làm lòng người sinh ra trìu mến, chúng tôi cũng gọi cậu ấy Tiểu Lý. Đêm đó mấy người bạn phòng bên qua tìm Tiểu Hoàng Tiểu Lý đánh bài, tôi và Gia Nguyên an vị ở ký túc xá câu được câu không mà nói chuyện phiếm. Kỳ thực tôi biết Gia Nguyên tâm tình không tốt, chúng tôi quen biết từ cấp 2, rất thân thuộc, bây giờ phải tách ra, nói thật tôi cũng rất khó chịu. Tuy là trường học cách rất gần, nhưng bài vở bận rộn, khó tránh khỏi ai cũng không có thời gian, lúc đó không thể liên hệ cũng là tất nhiên. Tôi vỗ vai hắn một cái, "Cậu đừng làm vẻ mặt đau khổ, thật khó xem." Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó lại cúi thấp, nói, "Bồng Bồng, nhiều năm như vậy hai ta một mực ở cùng nhau, lúc này phải cùng cậu tách ra tớ thực sự cảm thấy không thể tiếp nhận." Tôi nói, "Gia Nguyên, không có việc gì, hai ta không phải huynh đệ sao, nào có người sẽ quên huynh đệ của mình." Hắn đáp, "Về sau cậu tìm được bằng hữu khác cùng chơi đùa, nhất định sẽ quên tớ." Tôi xoa bóp mặt hắn, "Cậu sao giống trẻ con thế?" Hắn không nói nữa.

Ngày đó hai chúng tôi ngồi ở hành lang ngủ, lúc tỉnh lại Gia Nguyên đã đi rồi, trên người tôi đắp áo khoác của hắn, áo khoác phủ lên người tôi mùi cùng nhiệt độ, khiến nước mắt tôi đã nhịn rất lâu toàn bộ dâng lên. Kỳ thực khổ sở ngày đó về sau chúng tôi đều không nhớ rõ, Gia Nguyên rất hay tới ký túc xá của tôi, khiến cho tất cả mọi người còn quen thuộc hắn hơn tôi. Lý Nhuận Kỳ mỗi ngày đều là gãi đầu gãi tai ngồi trong thư viện, Hoàng Duy Minh bất đắc dĩ lắc đầu sau đó tiếp tục nghịch đàn ghi-ta của mình, sinh hoạt cứ như vậy đâu vào đấy tiến hành, tôi và Gia Nguyên tựa hồ cũng quen chạy qua chạy lại giữa C đại và F đại.

Năm thứ hai đại học, chúng tôi đến một quán rượu nhỏ gần trường học, vung tay uống rượu. Đây là lần thứ hai tôi uống rượu, lần đầu tiên là lúc tốt nghiệp trung học đến V trấn cùng Gia Nguyên. Mọi người đều rất hứng thú, trò chuyện hăng say. Càng về sau tất cả mọi người có chút say, tôi đỡ lấy đầu nghe bọn họ nói chuyện xưa của mình, cười đáp lại. Hoàng Duy Minh cầm cốc rượu nói, "Tớ từ nhỏ đã thích âm nhạc, đáng tiếc trong nhà không cho học, cũng không cho tớ cơ hội tiếp xúc, mỗi lần nhắc tới muốn học âm nhạc, mẹ tớ liền nhéo tớ mắng tớ, nhưng tớ vẫn không muốn từ bỏ, liền tự mình len lén đi mua một cây đàn ghi-ta rẻ tiền, 180 đồng, tớ đến bây giờ vẫn nhớ." Hoàng Duy Minh hừ hừ nở nụ cười, nói tiếp, "Lúc đó mua đàn ghi-ta đặc biệt hưng phấn, mỗi ngày đều phải đánh thử mới được, một ngày không sờ liền toàn thân không được tự nhiên, cứ như trúng độc. Mua đàn rồi, tớ còn không dám mang về nhà, không thể làm gì khác hơn là để ở trường học khi nào tan học đến nhìn vài lần cho đỡ nghiện, sau lại bị thầy giáo phát hiện nói cho ba tớ biết, lần đó ba tớ đại khái thực sự bị tức chết rồi, ba đập nát đàn của tớ, sau đó cầm dây lưng hung hăng đánh tớ, lúc đó không biết cái gì gọi là đau, chỉ cảm thấy trên người đều là tê dại, kết quả 2 tuần lễ đều không thể đi học. Sau lại thi đậu F đại, khi tớ cầm thư thông báo trúng tuyển cho ba tớ xem, ông ấy đột nhiên lại khóc, sau đó từ trong phòng lấy ra một cái hộp lớn. Lúc đó mở ra tớ thật không thể tin được, ba dĩ nhiên mua cho tớ một cây đàn ghi-ta mới. Tớ xem nhãn giá, hơn hai vạn, loại gia đình như chúng tớ, lúc đó tớ cũng không dám tưởng tượng ba mẹ là thế nào tiết kiệm được số tiền này. Các cậu nói xem, cuộc sống có phải là thật trêu người không?"

"Thối lắm!" Lý Nhuận Kỳ một bạt tai nện trên mặt Hoàng Duy Minh, "Tớ mới thảm, cậu nghĩ rằng thành tích của tớ là trên trời rơi xuống a, mẹ tớ khi đó, cầm sợi dây to như này." Cậu ta khoa tay múa chân một cái, "Thực sự, to như thế, mỗi lần bài kiểm tra mà không ở ba vị trí đầu, mẹ lại dùng sợi dây đó đem tớ trói lại không để cho tớ ăn cơm." Hoàng Duy Minh cười nằm úp sấp, "Phóng đại a ! Cậu đó!" Lý Nhuận Kỳ đặc biệt nghiêm túc nói, "Mẹ nó, cậu không thể giả bộ kinh ngạc một chút sao?" Hoàng Duy Minh đột nhiên đứng ngay ngắn, nói, "Tiểu Lý đại nhân, ngài cực khổ rồi! Ta sùng bái ngài!" Sau đó hai người liền ôm cùng một chỗ cười, cười đến không còn khí lực. Khuôn mặt Gia Nguyên rất đỏ, hai mắt cũng đỏ ngầu, hắn ngã vào trên người tôi, "Cười chết tớ rồi, ra cả nước mắt." Tôi cứ như vậy để cho hắn dựa vào, một tay níu lấy tóc hắn nói, "Gia Nguyên tóc cậu sắp thành ổ gà rồi." Hắn cũng không nói chuyện, chỉ cười, sau đó đột nhiên ngồi xuống bắt đầu hát, là bài hát lúc chúng tôi ở trong ngõ hẻm V trấn hắn đã hát qua. Hoàng Duy Minh vui vẻ, lôi kéo Lý Nhuận Kỳ, "Tiểu Lý, chúng ta để cho Bồng Bồng nói chuyện cũ của cậu ấy cùng Gia Nguyên được không, tớ đặc biệt muốn nghe, cậu xem hai người này quan hệ rất tốt, đố kị chết được."

"Được được!" Lý Nhuận Kỳ vỗ vỗ tay. Tôi vội vàng cười khổ xua tay, "Đừng a! Đừng làm khó dễ tớ." Gia Nguyên cũng không biết sao đột nhiên hứng thú, chợt ngồi dậy, đỏ mặt say khướt nói, "Tớ nói! Các cậu sao bây giờ mới nói muốn nghe, tớ nghẹn thật lâu." Sau đó quay đầu nhìn tôi âm hiểm cười cười, "Các cậu đừng thấy Bồng Bồng hiện tại 1m86 cao lớn như vậy, lúc còn học sơ trung khả ái giống như tiểu cô nương, khi đó chúng tớ liền nói đùa, nói cậu ấy là Bồng Bồng Tử da trắng mạo mỹ chân dài, có một lần các nữ sinh trong lớp liền thừa dịp cậu ấy ngủ trưa lặng lẽ tết cho cậu ấy cái bím tóc nhỏ, cậu ấy ngủ như heo con hồn nhiên không biết gì, lúc tỉnh lại mơ mơ màng màng, vẻ mặt vô tội, khả ái khiến người ta muốn một mông ngồi chết." Mọi người cười ngã nghiêng ngã ngửa, Lý Nhuận Kỳ suýt chút nữa phun một ngụm bia ra ngoài, sặc đến ho khan, tôi nghĩ tới khi đó Gia Nguyên ngồi phía trước dùng một loại thần tình khó có thể dùng lời diễn tả nhìn tôi, ma xui quỷ khiến nói,"Cho nên cậu mới trộm hôn tớ?" Hoàng Duy Minh cùng Lý Nhuận Kỳ mở to hai mắt nhìn, tiếng kêu phấn khởi của Lý Nhuận Kỳ bị Hoàng Duy Minh lấy tay gắt gao che lại, giống như bị bắt cóc.

Trương Gia Nguyên kinh ngạc nhìn tôi, lộ ra một chút biểu tình không dám tin, tôi thấy lỗ tai hắn đỏ, cảm thấy vừa khả ái vừa buồn cười, không khỏi mở miệng tiếp tục nói, "Khi đó thật ngây thơ, chơi cái gì mà thật lòng hay đại mạo hiểm, đều chơi đùa đến điên rồi, Trương Gia Nguyên chọn đại mạo hiểm, không biết người nào rống lên một câu, để cho hắn hôn tớ một cái coi như qua, cái này rất được, mọi người ồn ào, Gia Nguyên chết sống không chịu, lúc đầu tớ cũng ngượng ngùng, hai tên con trai hôn cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ hắn vừa khẩn trương vừa quẫn bách, tớ cảm thấy thật buồn cười, tớ nói với hắn không có chuyện gì, hai ta làm được, tớ coi như là bị heo cắn một cái, hắn vẫn là không được tự nhiên. Cuối cùng hắn thừa dịp tớ chưa chuẩn bị thật nhanh hôn tớ một cái, sau đó một câu cũng không nói trực tiếp chạy, ba ngày cũng không chịu nói chuyện với tớ." Tôi uống có chút say, nói cũng nhiều hơn. Nói xong bắt đầu cười, Gia Nguyên ngồi bên cạnh tôi không nói được một lời, tôi quay đầu xem hắn, "Giận rồi?" Hắn nghiêng đầu nói, "Tớ không có chơi đại mạo hiểm." Hả? Tôi không nghe rõ, kề tai lại gần, "Cậu nói cái gì?"

"Không có gì." Hắn quay nhìn ngoài cửa sổ. Sau nửa đêm, quán rượu nhỏ đóng cửa. Tôi và Gia Nguyên quyết định về ngủ, Hoàng Duy Minh Lý Nhuận Kỳ hai người không biết thế nào hứng thú càng ngày càng tốt, la hét muốn đi uống rượu tiếp, vì vậy kiên quyết đến quán rượu khác. Lười về lại trường học, Gia Nguyên liền trực tiếp đến phòng của tôi. Vừa vào cửa hắn liền ngã xuống trên giường tôi. Tôi gọi, "Này, cậu ngủ giường của tớ, tớ ngủ nơi nào a? Mau cút đến giường khác đi!" Hắn trở mình tựa như không nghe thấy, tôi đạp hắn, không có động tĩnh, tôi chuẩn bị bò lên giường Hoàng Duy Minh. Trương Gia Nguyên đột nhiên kéo tôi lại, "Bồng Bồng, đừng đi." Tôi bị kéo một cái lảo đảo ngã trên người hắn, đầu choáng váng vô cùng, tôi cũng không để ý nữa, trực tiếp ngủ bên cạnh hắn. Qua thật lâu, tôi cảm giác Gia Nguyên từ phía sau ôm lấy tôi. "Gia Nguyên? Gia Nguyên?" Tôi gọi hắn. "Ừ" "Làm sao vậy?" "Bồng Bồng, tớ hôm nay thật là say".Tôi lật người, đưa tay ra ôm hắn, đem đầu gối ở cổ hắn. Chúng tôi cứ như vậy ôm nhau, càng ngày càng chặt, chặt đến ngay cả bản thân tôi đều có chút không thở nổi. Tôi không biết mình nghĩ thế nào, chỉ cảm thấy tôi nhất định phải dùng sức ôm hắn. Tôi nhớ tới chúng tôi cùng nhau ở trong thao trường trộm nhìn quần trong của học tỷ, nhớ tới lúc mới vừa lên sơ trung chuyển cho nhau tờ giấy nhỏ trong giờ kiểm tra, nhớ tới khi còn bé hắn trộm hôn tôi, mượn rượu cũng tốt, thừa dịp tư duy không rõ cũng tốt, tôi nghiêng đầu ở trên mặt hắn hôn một cái. Tôi không biết tại sao phải làm như vậy, có lẽ là thực sự uống say, có lẽ là cảm thấy thiếu hắn nhiều lắm. Hắn tựa hồ cảm nhận được cái gì, đột nhiên nổi điên hôn tôi, tôi bị hắn đụng phải có chút đau, ma xui quỷ khiến đón nhận nụ hôn của hắn, hai người tựa như điên rồi. Không khí đều giống như đọng lại, chỉ còn lại tiếng hô hấp nặng nề. Sau khi tách ra chúng tôi cùng chen trên giường nhỏ, đầu dựa đầu vai kề vai. Tôi kéo tay hắn một cái, "Gia Nguyên, chúng ta đều say." Hắn đem tôi kéo vào lòng ôm chặt, "Đừng tỉnh, được không." Tôi không biết cái kẻ cao gầy kia sao lại có khí lực lớn như vậy, tôi bị vây trong cánh tay của hắn, tôi lại nhớ tới ban đêm kì nghỉ hè năm lớp mười hai, chúng tôi nằm ngửa trên mặt đất đếm sao, khi đó còn có thể không tim không phổi mà cười, hiện tại giống như cái gì cũng thay đổi. Tôi nhìn gò má đẹp mắt của Gia Nguyên, quay đầu lại hôn lên má hắn một cái. Gia Nguyên, khi còn bé cậu trộm hôn tôi, tôi hiện tại hôn cậu, liền coi như chúng ta không ai nợ ai, có được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro