Nhiều năm như vậy Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Fic dịch chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up.


Tôi ở lại F đại làm một thầy giáo dạy vật lí, ngẫu nhiên Hoàng Duy Minh cũng ở đây, thời điểm đó cậu ta đã là nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp của F đại. Có một lần ở căn tin trùng hợp gặp được, Hoàng Duy Minh hỏi tôi, "Vậy hắn thì sao?" Tôi nói, "Không biết."

Qua thật lâu Hoàng Duy Minh vỗ vỗ bả vai của tôi, cái gì cũng không nói thêm. Tôi cười cười, "Nhiều năm như vậy, sớm đã không có chuyện gì." Ba năm rồi. Tôi nghĩ sao tôi lại mơ mơ hồ hồ qua ba năm. Thỉnh thoảng đi qua ký túc xá vẫn là nhịn không được dừng lại nhìn một chút. Nghĩ lại, ngày đó chúng tôi là anh em tốt. Tôi đến bây giờ vẫn nhớ năm lớp mười hai Trương Gia Nguyên vội vã cầm đơn điền nguyện vọng hỏi tôi muốn vào trường nào, tôi lúc đó rất kiên định nói, F đại. Gia Nguyên liền cười cười vỗ vai tôi: "Vậy F đại."

Khi đó chúng tôi đều cảm thấy F đại là trường học tốt nhất Trung Quốc, trước hôm thi đại học một ngày Trương Gia Nguyên còn dùng bút đen tỉ mỉ viết lên lòng bàn tay, chết cũng muốn vào F đại. Tôi cười hắn giống như kẻ ngốc, nhưng hắn lại không cho là đúng, nói. "Bồng Bồng, chúng ta phải cùng một chỗ." Tôi gật đầu như gà mổ thóc, "Đúng vậy, đúng vậy."

Nhận được thư thông báo trúng tuyển của F đại người đầu tiên tôi gọi điện thoại là Gia Nguyên, tôi đặc biệt hưng phấn, thanh âm cao hơn rất nhiều, "Gia Nguyên nhi, tớ đỗ F đại!" Thanh âm hắn nghe thật cao hứng, chỉ là tinh thần có vẻ không được tốt, "Ừ, vậy thì tốt quá." Tôi nói, "Cậu làm sao vậy?" Hắn trả lời, "Tớ thi không đỗ, là C đại." Tôi chưa kịp phản ứng, sửng sốt hồi lâu, mới an ủi hắn, "Không có việc gì Gia Nguyên, C đại cũng quá tốt rồi!" Sau đó tôi liền nghe được tiếng hô hấp nặng nề của Gia Nguyên, "Bồng Bồng, chúng ta không thể chung trường rồi." Tôi đột nhiên có chút không biết làm sao, may mắn cách điện thoại, cho tôi một chút không gian. Tôi lắp bắp, "Cậu, cậu đừng khổ sở, C đại F đại chỉ, chỉ cách một con đường thôi."

"Tớ có cảm giác xa như thể cách một dải ngân hà vậy." Tôi không nói lời nào. Đêm hôm đó chúng tôi nằm trên sân thượng nhà tôi trên trời dưới đất mà trò chuyện, thần trí đều có chút không tỉnh táo, không biết nói những gì. Trong trí nhớ bầu trời đêm tháng sáu có rất nhiều muỗi, hai chúng tôi trên đùi trên cánh tay đều bị cắn nổi lên rất nhiều nốt, cũng không để ý, tiếp tục ngẩng đầu ngắm sao. Bây giờ nhớ tới chuyện này thật có chút ghê tởm, hai đại nam nhân lại như tiểu tình nhân hạnh phúc mà nhìn lên trời sao, nhưng khi đó tôi thật không có cảm thấy như vậy. Khi đó tôi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trương Gia Nguyên nằm bên cạnh, tự nói với bản thân, hẹn gặp lại, mười tám tuổi của tôi.

Mỗi ngày nghỉ hè liền cùng Gia Nguyên điên loạn ở bên ngoài, thật giống như là muốn đem ba năm cao trung không được chơi đùa đòi lại toàn bộ. Có một lần bọn tôi thừa dịp đêm tối, hứng thú hết sức mà lẻn vào vườn trường F. Tôi chỉ chỉ tòa nhà lớn chính giữa trường học, nói, "Cậu xem, phòng học tương lai của tớ." Hắn ôm lấy cổ tôi, "Phòng học có gì để nhìn, mang ca ca đến xem ký túc xá của các cậu, nói không chừng có thể gặp được tỷ tỷ xinh đẹp." Tôi đập một cái lên trán hắn, "Muốn chiếm tiện nghi hả, luận tháng tớ còn lớn hơn cậu, da mặt đúng là dày." Hắn cười, còn đem mặt đưa tới, "Ca ca cậu đương nhiên da mặt dày rồi, có thể mài kim cương được đó." Kết quả ngày đó chúng tôi vẫn không đến ký túc xá, hai đứa trèo rào từ cửa sau len lén đi vào, lại bị bảo vệ ở cửa chính bắt gặp. Gia Nguyên ngượng ngùng nở nụ cười, "Đại thúc, không phải, đại ca! Thật ngại quá, chúng em chỉ là muốn nhìn một chút thôi mà, không có ý gì khác." Đại khái là thấy chúng tôi dáng dấp thuần lương, chú bảo vệ cũng không nói gì nhiều, khoát khoát tay để cho chúng tôi đi.

C đại đối diện F đại, ở giữa cách một con đường cái phồn hoa đông đúc, Gia Nguyên nhìn C đại đắc ý cười cười, "Kỳ thực C đại cũng không tệ, bao nhiêu người học đến ngu cả đầu cũng không vào được, kỳ thực tớ cũng là một thiên tài, hắc hắc." Tôi không để ý tới hắn, hắn sẽ không nói linh tinh nữa.

Ba tháng nghỉ hè chúng tôi làm rất nhiều chuyện, mua vé xe đi từ S thành đến V trấn ở lại một ngày một đêm du lịch. Kỳ thực tính đi du lịch nhưng cũng không tham quan được bao nhiêu, đi xe đường dài đau nhức toàn thân, xuống xe liền trực tiếp tìm quán trọ nằm ngủ, hai người dựa chung một chỗ liền cùng ngất đi, khó có được thoát khỏi ràng buộc ở nhà, tự nhiên thể hiện sở thích của bản thân. Lúc tỉnh lại trời còn chưa tối, chúng tôi liền nằm ở trên giường câu được câu không mà trò chuyện. "Bồng Bồng, cậu nói chúng ta vào đại học rồi, có thể không còn thân thiết nữa không?" Gia Nguyên đột nhiên nói ra một câu. "Sao lại thế, cũng không phải không gặp nữa." "Ai, tớ cảm thấy cậu quen bạn mới rồi về sau sẽ quên mất tớ." Tôi tiện tay đánh trên đầu hắn một cái, "Cậu đừng có đoán mò." Hắn liền cười hắc hắc, cũng không nói chuyện nữa. Tôi nhìn hắn, hắn liền giơ tay búng lên đầu tôi, kêu to như hô khẩu hiệu, "Trương Gia Nguyên tuyệt không nhận thua!" Tôi kêu một tiếng từ trên giường nhảy dựng lên, "Cậu dám đánh lén." "Tớ đánh lén thì sao, tớ búng chết cậu!" Tôi và Gia Nguyên liền ở trong căn phòng không lớn này mà đuổi đánh, chạy mệt rồi, liền nằm vật xuống giường ngủ tiếp. Điều hòa trong phòng có chút lạnh, chúng tôi liền trốn trong chăn, tay tôi đặt trên bụng Gia Nguyên, hắn rất gầy, còn có tám khối cơ bụng làm tôi không ngừng hâm mộ, tay tôi theo hô hấp của hắn phập phồng, ấm áp, rất thoải mái.

Trời tối, chúng tôi rốt cục không chịu được đói bụng vì vậy quyết định đi ra ngoài kiếm đồ ăn. V trấn chạng vạng rất an tĩnh, khí trời ngược lại cũng không nóng bức như ban ngày, Gia Nguyên ôm lấy cổ tôi chỉ chỉ một sạp hàng ven đường, nói, "Bồng Bồng, ăn ngon không?" "Là món tớ thích ăn nhất đó!" Tôi cười. Ngày đó chúng tôi đi uống một chút bia. Mới uống hai chai, khuôn mặt Gia Nguyên bắt đầu đỏ, tôi trêu hắn, hắn cũng không tức giận, chỉ là vẫn nhìn tôi cười, "Bồng Bồng, kỳ thực khuôn mặt cậu cũng rất đỏ." Cả buổi tối chúng tôi ở trong ngõ hẻm V trấn an tĩnh mà vui đùa, đêm đó Gia Nguyên tâm tình cực kỳ tốt, lôi tay của tôi một mực hát, mơ mơ màng màng không biết đang hát cái gì, nhưng rất êm tai. Hắn dang hai tay ra ngẩng đầu lên, cứ hát cứ hát. Sau đó chúng tôi ngồi ở ven đường dựa lưng vào nhau nói rất nhiều rất nhiều, tôi nghĩ, con đường đại học đang ở trước mắt chờ đợi chúng tôi bước về phía trước, cuộc sống tương lai sẽ như thế nào, ai cũng không biết.

Trở về S thành trời vẫn còn tối, chuyến xe buýt lúc nửa đêm chở một đoàn người ngây ngây dại dại chạy như bay trên đường cao tốc. Tôi tới gần cửa sổ, đầu có điểm mông lung, Gia Nguyên ngả lên vai tôi hình như là đang ngủ. Tóc của hắn mềm mềm cọ vào mặt tôi, hô hấp đều đều chậm rãi tiến cổ áo tôi, hơi ngứa. Rất nhanh chúng tôi liền trở về S thành, khi đó trời đã có chút sáng, nhìn đồng hồ đeo tay, 5 giờ. Mấy giờ ngồi xe đường dài làm tôi mỏi eo đau lưng, tôi duỗi cánh tay, Gia Nguyên ôm lấy thắt lưng nói, "Đã trở về." Chúng tôi trở về rồi. Lời này nghe dường như có chút bất đắc dĩ, một ngày một đêm ở V trấn cũng không cho chúng tôi được bao nhiêu ung dung, ngẫm lại, có lẽ trở về mới tốt. Bầu trời S thành hiện ra sắc trắng bạc, tôi ngửa đầu nhìn, Gia Nguyên ở đằng sau tôi. Tôi quay đầu lại hướng hắn cười, hắn đưa tay chỉ mặt của tôi, nói, "Nhìn cậu thật ngốc." Tôi cười hắc hắc, hắn cũng không nói chuyện, chúng tôi cứ như vậy nhìn nhau, thật giống hai kẻ ngốc.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro