#Ep4: Chọn lựa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời khắc yêu nồng đậm nhất ban không muốn kết hôn, khi muốn ổn định thì người bên cạnh lại chưa chắc là người bạn yêu nhất.

Bạn đem hết thanh xuân tươi đẹp và tình cảm chân thành dành cho người trước đó, đến cuối cùng lại chọn sống bên người khác?

Một người của thời khắc rực rỡ, một người của năm tháng ấm áp.

"Bức thư thứ 343
Trong 999 lá thư gửi cho chính mình"

_ _ _~_ _ _


"Chuẩn bị nước nóng, gọi Tư Vũ đến đây"

Đầm của cô sớm đã bị sương đêm làm cho ướt nhẹp. Cơ thể mỏng manh yếu ớt không có lấy một chút hơi ấm. Ngồi trong bồn nước nóng, anh tưởng chừng trong lòng là một cái xác lạnh toát. Anh lớn tới từng này, có thể làm anh sợ, làm anh tức giận tới mức không thể kiểm soát cũng chỉ có mình cô. Lúc bé đã là vậy, lớn lên vẫn không thể thay đổi.

"Tổng giám đốc, anh có điện thoại... "

Tổng trợ lí Cố Cần luôn làm việc cẩn trọng, là cánh tay phải đắc lực của anh, lúc này lại báo có điện thoại. Cuộc gọi đến này anh không thể không nhận.

"Chị Thường"

"Thiếu gia"

"Chị ở lại với Điệt Nhi, đợi cơ thể cô ấy ấm lên rồi giúp cô ấy thay đồ. Tư Vũ đến thì đưa cậu ta vào phòng"

"Dạ"

Khi anh trở lại, Niệm Tư Vũ sớm đã chuẩn bị sẵn sàng để rời đi. Giữa làn khói thuốc mịt mờ, càng làm tăng thêm vẻ phóng khoáng tuấn dật của anh ta. Một Niệm thiếu kinh nghiệm tình trường phong phú, mị hoặc hào hoa, người ngoài nhìn vào không một ai dám nghĩ cậu ta là lương y đại tài trong truyền thuyết chỉ thấy tiếng không thấy người của thành phố này.

"Cô ấy sao rồi? "

"Vết mổ ở mắt bị nhiễm trùng sâu, không tránh khỏi đau đớn xác thịt. Tôi đã khử trùng vết thương rồi, trên bàn có hai thứ có thể giúp cô ấy giảm đau ở hiện tại. Một là ma tuý, hai là thuốc kích dục. Cậu tự chọn đi..."

"Tại sao không dùng thuốc mê? "

"Cơ thể cô ấy sớm đã miễn dịch với kháng sinh và thuốc mê. Từ sau lần cắt thận, cậu liên tục cho cô ấy dùng thuốc mê liều mạnh, thứ này hiện tại đã vô dụng rồi"

Chuông điện thoại của Niệm Tư Vũ  reo lên, gương mặt nghiêm túc, thâm trầm liền trở về vẻ phong hoa tuyết nguyệt của một lãng tử.

"Bảo bối, đến rồi sao... "

Bạc môi đỏ vẽ lên nụ cười tà mị, tiếng động cơ ô tô gầm rú lao ra khỏi khu Bảo Thạch Đế Lạc xa hoa, lộng lẫy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#001