Chương 3: Ở bên ngoài vụng trộm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lên xe, Từ Tá Ngôn tựa như đã quen từ xe cầm lon nước trong tủ lạnh, không khách khí uống.

"Công việc khổ cực sao?" Một bên nam nhân giọng ôn hòa dò hỏi, thật thấp giọng không nóng không lạnh nói, giọng từ tính hơi uốn lượn, nghe rất là thoải mái.

"Chuyện không liên quan anh, tôi với anh không quen." Thiết, muốn nịnh hót tôi, muốn sớm ngày lừa được tâm hồn thiếu nữ của chị, đừng hòng, tôi sẽ không để anh được như ý. Từ Tá Ngôn quay đầu ra nhìn ngoài cửa xe, không muốn để ý cái ý nghĩ này nữa.

Không sai, nam nhân này chính là Diệp Khải Thành, chị hắn gọi người này có thực lực nhất trong đám người theo đuổi chị.

Anh tuấn có, cao lớn có, đẹp trai có, tiêu sái có, thổ hào cũng có! Nói cho các bạn biết, chớ bị những thứ bên ngoài này làm cho mê muội, thật ra thì thân phận cá nhân của hắn rất phức tạp. Ngoài sáng chính là một kẻ làm địa ốc, bên ngoài khu vực này là hội sở tư nhân, quầy rượu, ăn uống cũng nhúng tay vào, nhưng trong tối, hắn còn làm rất nhiều thứ có thể sẽ bị bắt đi ăn cơm tù, mặc dù không tìm được chứng cớ, nhưng một ngày nào đó chân tướng sẽ rõ ràng, hắn sẽ bị báo ứng. Cho nên, cách xa hắn được bao nhiêu thì phải cách xa, đặc biệt là chị mình, ngàn vạn lần không nên thích cái tên xấu xa này.

Từ Tá Ngôn lòng dạ xấu xa trong lòng len lén chê trách Diệp Khải Thành, một chút cũng không suy hắn hiện đang ngồi là xe của ai, uống nước của ai, chớ nói chi là gắp báo ứng thì ai sẽ giải quyết bao nhiêu phiền toái cho hắn. Nói cho cùng, tâm tình của Từ Tá Ngôn căn bản mà nói chính là không tim không phổi tiểu phá hài.

Mà giờ khắc này tiểu phá hài phát hiện xe bọn họ bây giờ không phải đi đường về nhà hắn, lúc này mới dò hỏi: "Muốn đi đâu?"

"Thi Vận nói, phải dẫn ngươi đi sửa sang lại hình tượng, để cho ngươi hấp dẫn mấy cô gái, sớm ngày thoát khỏi độc thân." Diệp Khải Thành rất độ lượng không để ý trước lời nói vô lễ của Từ Tá Ngôn, thái độ ôn hòa giải thích cho hắn.

"Không đi, ta phải về nhà, nếu anh bây giờ không đưa tôi trở về nhà, thì anh dừng xe cho tôi, tự tôi trở về." Từ Tá Ngôn không vui, kháng nghị.

"Xin lỗi, Thi Vận nói, phải thu thập cậu xong cho mới cho cậu trở về. Hôm nay là sinh nhật Thi Vận, ta không thể để cho Thi Vận thất vọng, cho nên không thể thả cậu trở về." Diệp Khải Thành đổi chéo chân, bàn tay thon dài trắng nõn đặt ở trên đùi, ưu nhã bình tĩnh nói.

"Nguyên lai anh có chủ ý này a, muốn cho chị thích anh đúng không, đừng hòng, tôi phải như bây giờ đi về nhà, để cho chị nhìn một chút, sau đó đối với anh thất vọng, rồi sau đó nữa cũng không muốn gặp lại anh." Từ Tá Ngôn một bên khóe miệng câu lên, cười lạnh nói. Cũng biết người này luôn luôn không yên lòng, lại là muốn theo đuổi chị.

"Nói như vậy, ta cũng không có biện pháp." Diệp Khải Thành đạm cười một tiếng, không khuyên thêm nhiều.

Dáng vẻ an phận của hắn ngược lại làm cho Từ Tá Ngôn có chút sợ hãi, không khỏi dò hỏi: "Ngươi buông tha như vậy? Không sợ chị ta thất vọng?"

Nói xong, hắn muốn cắn lưỡi cho xong. Mình nhàn rỗi đau trứng đi, hắn để cho chị thất vọng vậy càng tốt, để cho chị ghét hắn sớm mọt chút, như vậy thì không cần lo lắng chị bị người này cho quải đi, mình nhiều chuyện cái gì a.

"Cậu cũng đã nói như vậy, làm người khác khó chịu ta dĩ nhiên không muốn làm." Diệp Khải Thành nói, nói xong lập tức đến bên cạnh Từ Tá Ngôn phát ra một tiếng khinh thường hừ hừ, hắn không để ý, nói tiếp: "Chẳng qua là tối nay Thi Vận coi như thất vọng, vừa rồi cô mới gọi cho ta, cùng ta nói, em trai cô ấy thật ra là tiểu ca đẹp trai, bất quá bởi vì bình thường không chú ý hình tượng mới không ai chú ý, cho nên kính nhờ ta hỗ trợ, cũng may tối nay cô ấy để cho các đồng nghiệp nhìn đứa em trai soái ca của mình một chút, có như vậy cô ấy mới tự hào. Bất quá bây giờ xem ra, tối nay cô ấy chẳng những sẽ thất vọng, hơn nữa sẽ mất thể diện. Đối với ta thất vọng không quan hệ, bởi vì nàng biết ta tận lực, mà cậu lại,... " Diệp Khải Thành dù không hoàn toàn nói ra, nhưng hắn rất đắc ý, Từ Tá Ngôn chân chân thiết thiết nghe.

Trong lòng không khỏi nóng nảy một trận, nguyên lai ở trong lòng chị, ta làm chị tự hào tới vậy.

Mặc dù có chút hoài nghi những lời này của Diệp Khải Thành có mấy phần chân thực, nhưng suy nghĩ một chút hôm nay là chị sinh nhật, nếu mình không cho chị mặt mũi, như vậy trở về, nhất định sẽ bị chị ném mặt.

Suy nghĩ một chút, Từ Tá Ngôn hít thở một hơi, không lắm mồm nữa. Mà ở bên cạnh hắn Diệp Khải Thành khiến hắn an tĩnh lại, khóe miệng hơi giương lên, cũng không nói nhiều.

Xe lái đến chỗ ở của Diệp Khải Thành, Từ Tá Ngôn đi theo Diệp Khải Thành xuống xe.

Nơi này là nhà trọ cao cấp, Từ Tá Ngôn đã từng tới, bất quá cũng chỉ là đến lầu dưới này mà thôi. Mục đích tới là len lút dò hỏi chỗ ở Diệp Khải Thành, ngồi ở đây đã mấy ngày, muốn bắt gian Diệp Khải Thành mang đàn bà từ trụ sở trở về, rồi mang về cho chị xem, để cho chị biết người này mặt mũi thực là tồi tệ dường nào. Bất quá kết quả là mình ở nơi này làm thức ăn mấy ngày cho muỗi, Diệp Khải Thành căn bản chưa từng mang đàn bà trở về.

Sách, nhất định là ở bên ngoài vụng trộm, hắn như vậy, không đàn bà mới là lạ.

Từ Tá Ngôn đi theo sau lưng Diệp Khải Thành, một bên cúi đầu trong lòng phỉ báng. Diệp Khải Thành dừng lại trước mặt, không để ý, liền đụng vào lưng của hắn.

"Tê." Từ Tá Ngôn sờ lỗ mũi, ngẩng đầu lên, thấy Diệp Khải Thành xoay đầu lại nghi hoặc nhìn hắn, Từ Tá Ngôn lập tức lui về sau một bước. Bởi vì nhìn Diệp Khải Thành, thân cao như thế khiến Từ Tá Ngôn phải ngẩng đầu, về khí thế bị đè ép một đoạn thật lớn.

Hắn thân cao một mét bảy mươi lăm, cũng không coi là lùn, nhưng vấn đề là trước mặt Diệp Khải Thành thân cao một mét tám sáu, chắc chắn vóc người của hắn so với mình rõ ràng rắn chắc hơn nhiều, làm hắn tỏ ra càng thêm thấp bé, cái này hắn rất bất mãn a.

Nhìn trước mặt một cái thang máy đã xuống, Diệp Khải Thành đi vào, Từ Tá Ngôn lúc này mới vào theo, đứng ở trong góc nhỏ, cách Diệp Khải Thành xa một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei