Chương 4: Vạn ác nhà tư bản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Một đường an tĩnh đến trước cửa nhà trọ Diệp Khải Thành, hắn không thèm để ý Từ Tá Ngôn đứng bên cạnh chút nào, thoải mái bấm mật mã, sau đó mở cửa, mời Từ Tá Ngôn đi vào.

Từ Tá Ngôn mím môi, vốn là hắn muốn trộm nhìn mật mã, để tìm cơ hội lén đi vào nhà hắn lục soát chứng cứ phạm tội, nhưng thấy dáng vẻ Diệp Khải Thành quang minh chính đại như vậy, mình lén lén lút lút muốn trộm nhìn mật mã người ta, ngược lại ra vẻ mình có chút tiểu nhân, cho nên trung thành dời đầu đi chỗ khác.

Bất quá vẫn có thấy hai con số trước mặt là 1, 3 tới, 1, 3 bao nhiêu chứ ? Diệp Khải Thành đặt tên mật mã sao lại giống mình như vậy, thích dùng ngày sinh nhật làm con số thiết trí sao? Hẳn sẽ không, người này nhất định là một người trong lòng vặn vẹo, không thể nào biết cài mật mã như vậy.

Vào phòng Diệp Khải Thành, Từ Tá Ngôn lập tức nói một tiếng 'Vạn ác nhà tư bản'. Không gian rộng rãi, khiêm tốn xa hoa với nhiều đồ trang trí, bên trên nóc nhà đèn treo, cho tới thảm được làm hoàn toàn bằng thủ công, không thể không biểu dương chủ nhân ở đây là một người biết thưởng thức.

"Một người ở cũng chiếm đất lớn như vậy, không cảm thấy lãng phí tài nguyên sao?" Từ Tá Ngôn một bên nhìn một bên quở trách.

"Nếu không chiếm lớn một chút, thật xin lỗi bản thân là một thương nhân bất động sản." Diệp Khải Thành rót nước, đưa cho Từ Tá Ngôn.

Từ Tá Ngôn nhận lấy một hơi đem nước uống cạn, sau đó đem ly đưa trả lại cho Diệp Khải Thành, bản thân nhìn khắp nơi một chút.

"Trước đi tắm đi, quần áo một chút nữa đưa đến." Diệp Khải Thành không theo Từ Tá Ngôn đi khắp nơi, ở một bên ngồi xuống chiếc ghế sa lon thấp nói, đưa tay lên nói lỏng cà vạt, một bộ ưu nhã lộ ra mùi vị hấp dẫn.

Vừa nghe đến Diệp Khải Thành muốn mình tắm còn phải thay quần áo, Từ Tá Ngôn liền theo bản năng cúi đầu nhìn một chút mình. Áo lót màu trắng, bên ngoài thêm chiếc sơ mi kẻ ô màu xanh nhạt, kết hợp với quần jean, cộng thêm một đôi giày, đi vào rất vừa vặn, bất quá lúc trước, bởi vì bị người đuổi theo, chạy đến đổ mồ hôi, bây giờ đều có mùi hôi thúi. Hình tượng như vậy, quả thật không thích hợp tham gia tiệc sinh nhật chị.

"Nga, phòng tắm ở đâu?" Cho nên Từ Tá Ngôn cũng không ý kiến, hỏi phòng tắm ở đâu, Diệp Khải Thành dùng ngón tay chỉ vào phòng của mình, Từ Tá Ngôn liền tiến vào.

Diệp Khải Thành phòng ngủ cũng rất lớn, nhưng không có trưng bày nhiều, làm người khác chú ý nhất phải kể tới chiếc giường lớn, nhìn tương đối không tệ. Từ Tá Ngôn đi tới, ở phía trên ngồi một chút, cảm giác quả nhiên rất tốt. Tên kia thật biết hưởng thụ, ngày khác mình cũng đi mua một tấm.

Ngồi đủ rồi, Từ Tá Ngôn lúc này mới vào phòng tắm. Trong phòng tắm Đức quốc vào bên vệ tắm  Từ Tá Ngôn không nhịn được huýt sáo một cái, cũng thật là hợp khẩu vị hắn.

Hai mười mấy phút trôi qua, Từ Tá Ngôn còn ở bên trong. Nhìn thời gian một chút, Diệp Khải Thành đứng dậy đi vào, gõ cửa phòng tắm, bên trong Từ Tá Ngôn hưng phấn hát trong nháy mắt tiếng hát ngừng lại.

"Mặc dù không muốn quấy rầy cậu, nhưng nếu không ra, chúng ta tối nay phỏng đoán sẽ tới trễ." Diệp Khải Thành ở ngoài cửa nhắc nhở nói.

"Biết." Từ Tá Ngôn cua trong bồn tắm, có chút ngượng ngùng đáp ứng một tiếng, vừa buông lỏng, liền quên đây là đâu, mất thể diện chết.

Nhanh lau rửa sạch sẻ, Từ Tá Ngôn mặc áo choàng tắm đi ra.

Vừa ra tới đã nhìn thấy trong phòng nhiều hơn hai người, cũng không nhận biết.

"Quần áo đã đưa tới, ở đó, cậu thử nhìn một chút có vừa người không. Ngoài ra vị này là người cố vấn hình tượng Á Sắt, hắn sẽ giúp ngươi thiết kế hình tượng thích hợp với cậu. Á sắt, hắn liền giao cho các cậu." Diệp Khải Thành một bên giới thiệu cho Từ Tá Ngôn, một bên giao phó hình tượng cố vấn cho Á Sắt, sau đó mình cũng vào phòng đi tắm.

Từ Tá Ngôn nhìn hai bọn họ, cuối cùng vẫn là Á Sắt lên trước, hữu hảo chìa tay ra chào hỏi: "Tôi kêu Á Sắt, đây là phụ tá tiểu Phong."

"Tôi là Từ Tá Ngôn." Từ Tá Ngôn lúc này mới đưa tay cùng hắn bắt tay một chút, Diệp Khải Thành người quen biết, hắn có thể không có hứng thú biết, nhưng thái độ người ta tốt như vậy, hắn cũng không cho mặt mũi.

"Từ tiên sinh, cậu trước thay đổi y phục đi, chúng tôi ở bên ngoài chờ cậu." Á Sắt lễ phép nói với Từ Tá Ngôn một tiếng, sau đó đi ra ngoài.

Từ Tá Ngôn lúc này mới đi xem quần áo một chút, là bộ âu phục, nhìn xuống bảng, giá cả làm người ta chết khiếp, cái này lại để cho Từ Tá Ngôn thổ tào một tiếng "vạn ác nhà tư bản". Mà ở âu phục phía dưới, nếu còn quan tâm phân phối điều tiểu khố đầu, đúng lúc là mã số của bản thân, Từ Tá Ngôn le lưỡi một cái, không muốn đi hỏi Diệp Khải Thành làm sao biết kích cỡ của mình.

Đổi lại y phục, cả người một màu bạch sắc âu phục Từ Tá Ngôn nhìn thành thục hơn, thật vừa người, cái này làm cho Từ Tá Ngôn có chút hài lòng.

Đi tới, gõ cửa phòng tắm: "Quần áo ta mặc, anh cũng đừng tìm tôi thanh toán."

"Cậu thích thì tốt." Trong phòng tắm tiếng nước chảy ngừng một chút, ngay sau đó mới truyền ra tiếng của Diệp Khải Thành.

Từ Tá Ngôn hài lòng đi ra ngoài, nghe đượcâm thanh đóng cửa, Diệp Khải Thành khoát nước lên trên mặt một cái, ngực cường tráng dùng sức phập phồng một chút, trong phòng tắm, vậy mình quen tắm lộ mùi thơm, cảm giác so với trước kia cũng nồng nặc hơn một ít.

Mà chờ Diệp Khải Thành thay quần áo xong sau khi rời khỏi đây, thấy một Từ Tá Ngôn khác hẳn xuất hiện ở trước mặt hắn, cả người âu phục thẳng tắp, trước kia tóc rất khôi hài giờ phút này cũng ngoan thuận phục tòng, để cho Từ Tá Ngôn vốn là mặt không lớn không nhỏ hơn, hình dáng hắn kia tuấn mỹ càng thêm coi trọng. Cả người nhìn cũng nhu hòa rất nhiều, cũng tinh sảo hơn.

"Thi Vận buổi tối sẽ rất cao hứng." Diệp Khải Thành cười nói, sau đó lấy ra chiếc đồng hồ nổi tiếng, cho Từ Tá Ngôn đeo lên.

"Cái này cũng không xài hết sao?" Từ Tá Ngôn có chút kinh ngạc cho Diệp khải thành tự đeo đồng hồ lên tay cho hắn, nhìn chiếc đồng hồ nổi tiếng một chút có giá trị mấy trăm ngàn, chân mày cau lại, hỏi.

"Dĩ nhiên." Diệp Khải Thành khẳng khái trả lời.

"Vậy thật là là cám ơn nhiều hắc." Từ Tá Ngôn cười híp mắt nói. Đừng tưởng rằng hắn thật lòng cảm ơn Diệp Khải Thành, trên thực tế là hắn đang trộm vui sướng.

Cho như vậy thì có thể dụ dỗ ta sao? Tưởng bở, tôi sẽ cho anh nếm thử cái gì gọi là tiền mất tật mang, anh là vạn ác nhà tư bản.

Nghĩ như vậy, Từ Tá Ngôn cười càng vui vẻ.

Ngược lại Diệp Khải Thành, nhìn Từ Tá Ngôn kia rõ ràng biểu tình rất vui, cười thầm một tiếng, không nói nhiều, để cho Á Sắt tạo kiểu tóc, sau đó cùng Từ Tá Ngôn cùng đi dự tiệc.

(Ừ, nhận được thật là nhiều hoa hoa cùng phiếu phiếu, cám ơn các hủ thân yêu đã ủng hộ, ôm một cái ~)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei