Chương 5: Nội tâm tên kia rất xấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hai người đến Từ gia trước bảy giờ, đậu xe xong đi vào, thấy nữ nhân vật chính hôm nay - Từ Thi Vận đang từ trên lầu đi xuống.

Cả người dạ phục hấp dẫn màu tím, cùng túi xách sõa vai, tóc dài dây dưa quấn quanh, trông rất đơn giản nhưng không mất nét đoan trang, đơn giản chỉ cài một cây trâm lên tóc, cũng có thể gợi ra vẻ đẹp của nàng, cao quý cùng quyến rũ.

"Quả nhiên là người dựa vào ăn mặc, tiểu đệ nhà ta bị anh thu thập như vậy, rất là cầm xuất thủ." Từ Thi Vận nở một nụ cười ôn nhu, chạy thẳng tới em trai mình đối với Diệp Khải Thành rất hài lòng nói.

"Đó là bởi vì vẻ đẹp mê người cùng tiền bạc của em, việc này không có nửa mao quan hệ với hắn." Một chút cũng không muốn chị mình đối với Diệp Khải Thành càng có ấn tượng tốt, Từ Tá Ngôn lập tức phản bác. Chạy đến bên người Từ Thi Vận, cầm một bó hoa bách hợp màu hồng trên tay tặng cho Từ Thi Vận, cũng kèm thêm lời chúc mừng sinh nhật.

Thấy Từ Thi Vận thích, Từ Tá Ngôn đắc ý hướng Diệp Khải Thành mặt mày vui vẻ. Thật ra bó hoa kia là của Diệp Khải Thành mua, do Từ Tá Ngôn biết là hắn muốn tặng hoa cho chị, nên thời điểm vừa xuống xe hắn giả bộ hảo tâm hảo ý hỗ trợ bưng hoa, tiếp theo thì trở thành hoa của hắn.

"Thật cao hứng không để cho cậu thất vọng." Diệp Khải Thành đi tới, đối với Từ Tá Ngôn – người chiếm đoạt đồ hắn mua cũng không có điều gì dị nghị, tao nhã lịch sự cười nhạt, một tay nâng bàn tay Từ Thi Vận, một tay đặt ở eo, trên mu bàn tay Từ Thi Vận khẽ hôn một cái.

"Chớ đối với chị ta táy máy tay chân!" Một khắc sau, Từ Tá Ngôn bị đả kích quát to lên, một cái đánh rớt tay Diệp Khải Thành, đem tay Từ Thi Vận kéo vào trong lòng mình, mặt đầy tức giận ở nơi Diệp Khải Thành vừa hôn qua chà chà xoa xoa, giống như nơi đó bị dính bệnh khuẩn gì vậy, lại nói tiếp: "Còn nữa, tôi nói rồi, tôi đẹp trai đó là trời sinh, cùng anh nửa đồng tiền quan hệ cũng không có, anh đừng có tự dát vàng lên mặt mình."

"Em tiểu tử này, đối với Khải tôn kính một chút, phải gọi là anh Khải biết không. Hình tượng kia của em, không phải Khải hỗ trợ sao, có thể cầm xuất thủ cho em, đó là ân điển lớn nhất đi." Từ Thi Vận rút tay trở lại, sau đó kéo gò má Từ Tá Ngôn, một bên kéo ra bên ngoài, một bên dạy dỗ. Hành động không làm bộ chút nào, cũng không bởi vì có sự tồn tại của Diệp Khải Thành mà băn khoăn, rõ ràng cho thấy việc này rất đỗi bình thường, cũng quen biết lẫn nhau, cũng không sợ bị xem thấu mặt mũi.

"Miếng ngói vô muốn." Từ Tá Ngôn chê nhìn về phía Diệp Khải Thành, hàm hồ kháng cự không rõ.

"Tiểu phá hài, làm sao trở nên không nghe lời như vậy." Từ Thi Vận cũng nặng tay, dạy dỗ một tiếng liền thả tay.

"Ba mẹ ở phòng bếp, đi nhanh để cho bọn họ nhìn một chút hình dáng bây giờ của em." Dẫu sao Từ Tá Ngôn ở trước mặt Diệp Khải Thành thất lễ cũng không phải lần một lần hai, Từ Thi Vận cũng lười dạy dỗ.

"Biết, bất quá chi cũng không nên cùng người này dựa quá gần, nội tâm tên này rất xấu." Từ Tá Ngôn tựa vào tai Từ Thi Vận, nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Bớt nói nhảm, mau vào đi." Từ Thi Vận vỗ một cái vào ót Từ Tá Ngôn, đem lòng không phục của Từ Tá Ngôn đuổi đi.

"Em trai của em luôn là thiếu suy nghĩ, đem tới cho anh thêm không ít phiền toái đi." Từ Tá Ngôn đi sau, Từ Thi Vận cười mời Diệp Khải Thành đến trong đại sảnh ngồi, một bên đem hoa cắm vào trong bình, vừa hướng Diệp Khải Thành áy náy nói.

"Không sao, Tá Ngôn thật đáng yêu." Diệp Khải Thành ngược lại một chút cũng không trách tội, tao nhã lễ độ.

"Cũng chỉ anh cảm thấy nó đáng yêu, em bị những thứ kia dọa chạy, đem những người theo đuổi em dọa chạy hết, ai cũng đều xem hắn là ma đầu, bình thường thích quấy rối. Em đến bây giờ còn không thể gả ra ngoài được, phần lớn cũng bởi vì chuyện xấu của nó." Từ Thi Vận trong miệng mặc dù nói em trai mình như vậy, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, không khó nhìn ra được câu nói kia của Diệp Khải Thành làm cô rất hưởng thụ, dù sao cũng là em trai mình, Từ Thi Vận ngoài mặt đối với hắn có chút ác thanh ác khí, nhưng trong lòng vẫn rất sủng ái.

"Cũng nhờ cậu ta, em mới có thể phân biệt được ai tốt ai xấu, ai thật lòng ai giả dối." Diệp Khải Thành từ mặt khác nói.

"A a, anh đây là đang ẩn ý tự khen mình sao?" Từ Thi Vận dí dỏm hướng Diệp Khải Thành nháy mắt, nhìn Diệp Khải Thành mỉm cười mê người, đột nhiên vẻ mặt thành thật nói: "Tối nay em có mời tới các cô gái đều là chuẩn cho em trai, anh phải đem khí tràng vừa rồi thu lại nga, nếu không các cô gái đều bị anh hấp dẫn, em trai ta có thể lại phải lạc đàn."

"Có em, anh còn cần đi hấp dẫn các cô gái sao?" Diệp khải thành mặt đầy ôn nhu cười nói.

"Anh thật biết nói chuyện, cũng không biết có bao nhiêu tiểu cô nương bị lời ngon tiếng ngọt của anh lừa." Từ Thi Vận không nhịn được cười một tiếng, mặc dù đối với Diệp Khải Thành đã thành quyển kinh rất quen thuộc, nhưng khi đối mặt hắn lại thỉnh thoảng hiện ra nhu tình, tổng là không nhịn được xúc động trong lòng người nam nhân này thật hấp dẫn.

"Các người đang nói gì vậy? Nói lái như vậy." Từ trong phòng bếp đi đến đại sảnh Từ Tá Ngôn ngẩng mặt lên, trong miệng ở ăn thứ gì, hàm hồnói không rõ. Một tay bưng một cái đĩa nhỏ, bên trên để một khối điểm tâm tinh xảo, một tay cầm dao nĩa chạy tới. Đến bên cạnh hai người, nhìn Từ Thi Vận một chút lại nhìn Diệp Khải Thành một chút, sau đó cố ý đi tới Diệp Khải Thành ngồi xuống, cứng rắn đem Từ Thi Vận ở phía đối diện Diệp Khải Thành nặn đi sang một bên.

"Chị nói em không ở phòng bếp hỗ trợ lại chạy ra ngoài làm gì?" Từ Thi Vận dĩ nhiên là nhìn ra Từ Tá Ngôn cẩn thận, có chút nhức đầu nói.

"Vợ chồng lão Từ nói không cần em hỗ trợ, kêu em tới chiếu cố khách quý là được." Từ Tá Ngôn vừa nhai đồ trong miệng, vừa nói.

"Đem điểm tâm buông xuống, đi rót tới cho Khải ly trà." Nhìn Từ Tá Ngôn đi ra trong miệng cùng trên tay hắn có một phần điểm tâm hoàn hảo, Từ Thi Vận cũng biết một khối điểm tâm khác cho Diệp Khải Thành nhất định là bị Từ Tá Ngôn cho thuốc độc, đối với Từ Tá Ngônngây thơ hành động có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng không tiện vạch trần.

"Không,... " Từ Tá Ngôn theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng vừa nhìn thấy Từ Thi Vận trợn mắt nhìn hắn, đem lời vừa tới miệng nuốt xuống.

"Không cần, anh không quá thích đồ ngọt." Ngược lại Diệp Khải Thành giúp hắn giải vây, nhìn Từ Tá Ngôn còn có chút cổ cổ miệng, trong mắt lộ ra một nụ cười. Mà bà vú Trương Thẩm đã đem trà bưng lên.

Từ Tá Ngôn lập tức hướng về phía chị hắn tả dùng sức trừng mắt nhìn, ý là 'Xem kìa xem kìa, chính hắn không cần đi' . Thấy Từ Thi Vận tay ngứa ngáy, muốn lại đáng một cái lên trên đầu hắn. Mà lúc này, Từ Tá Ngôn vừa hướng Diệp Khải Thành làm khó dễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei