Chương 7: Tôi cùng cậu đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Bị hai bọn họ hai thấy, Từ Tá Ngôn giống như là bị bỏng, lập tức buông Sở Diệc Hân ra, cũng không cùng Sở Diệc Hân giải thích một tiếng, liền vội vàng hướng Từ Thi Vận chạy tới, mặt đầy chột dạ. kết quả, bị Từ Thi Vận đánh một cái lên đầu.

"Chi nói em cái người này không chịu tiến bộ, làm sao thời điểm đang khiêu vũ đột nhiên ném bạn gái chạy mất, thật không có phong độ." Từ Thi Vận còn cười ra tiếng, mặt đầy hận thiết bất thành cương* (Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép), bởi vì cố kỵ còn có người ngoài, Từ Thi Vận chỉ có thể trợn mắt nhìn Từ Tá Ngôn mà nhỏ giọng huấn tố đạo* (Giáo huấn). Còn tưởng rằng tiểu tử này đã thông suốt, không nghĩ tới còn giống nhau thiếu suy nghĩ.

"Chị." Từ Tá Ngôn ủy khuất nhìn Từ Thi Vận, sau đó thấy Từ Thơ Vận cùng Diệp Khải Thành hai người dựa vào rất gần, chân mày nhíu một cái, muốn tiến lên đem Diệp Khải Thành đẩy ra. Nhưng chân hắn mới vừa động một cái, liền bị Từ Thi Vận xem thấu mục đích, một tay ân ở trên bả vai Từ Tá Ngôn, dùng sức bấm bóp, mặt đầy cảnh cáo trợn mắt nhìn Từ Tá Ngôn, trong ánh mắt toát ra ý: Em dám động một bước nữa chị liền diệt ngươi.

(Mị: Anh Ngôn cố lên, phải vì tương lai của anh sau này (*cười gian tà*))

Từ Tá Ngôn bỉu môi một cái, chịu nhiều ủy khuất.

" Chị Thi Vận." Lúc này, bị Từ Tá Ngôn ném Sở Diệc Hân cũng đi tới, mỉm cười cùng Từ Thi Vận chào hỏi, cũng hướng Diệp Khải Thành lên tiếng chào hỏi.

(Hứ! Tránh xa anh Ngôn của ta ra)

"Diệc Hân, xin lỗi, đã quấy rầy đến bọn em." Từ Thi Vận lúc này xoay đầu lại, ánh mắt hung tợn vừa rồi đã thay đổi, mặt đầy ôn nhu cười nhạt.

"Không có, là em dạy không tốt, cũng đem Tá Ngôn hù chạy." Sở Diệc Hân rất biết nguyên tắc không bởi vì Từ Tá Ngôn vừa rồi thất lễ mà tức giận, ngược lại nhìn Từ Tá Ngôn thú vị cười nói. Từ Tá Ngôn có chút áy náy cúi đầu.

"Em tiểu tử này còn không nhanh một chút nói xin lỗi Diệc Hân, người ta hảo tâm hảo ý* (Có lòng tốt) dạy em khiêu vũ, em cũng không chú ý học, đồ ngốc." Từ Thi Vận rất hài lòng với câu trả lời của Sở Diệc Hân, dạy dỗ Từ Tá Ngôn đôi câu, sau đó cùng Sở Diệc Hân nói: "Để cho em dạy tên ngốc khiêu vũ, thật là khổ cực. Em không biết, tiểu tử này từ nhỏ đã không có thiên phú khiêu vũ, cũng không biết dọa chạy bao nhiêu lão sư* (thầy, cô giáo)."

"Không thể nào? Tá Ngôn mới vừa rồi nhảy tốt vô cùng nha, dạy một chút cậu ấy liền hiểu." Sở Diệc Hân mặt đầy coi trọng Từ Tá Ngôn nói.

"Có thật không? Chẳng lẽ nói nữ lão sư xinh đẹp dạy tương đối dễ dàng tiếp thu? Nếu như vậy, Diệc Hân khi nào em cóthời gian rãnh rỗi thì dạy cho em trai ngốc của ta đi, tránh cho hắn như vậy, làm Từ gia mất thể diện." Từ Thơ Vận đầu óc xoay chuyển thật mau, nhìn cũng biết Sở Diệc Hân đối với em trai ngu ngốc của mình có chút ý tứ, hơn nữa Sở Diệc Hân người này là người hiểu biết rộng, thật coi trọng nàng, thật muốn cho cô gái này cùng Tá Ngôn chung một chỗ, cô là tuyệt đối coi trọng. Cho nên lập tức liền mượn cơ hội này cho bọn họ hai người tạo quan hệ, để cho bọn họ sống chung, dẫu sao chuyện dạy khiêu vũ này, ở phương diện nào đó mà nói, có thể đề cao tốc độ tăng tiến tình cảm của bọn họ.

"Em thì không thành vấn đề, nhưng phải hỏi ý Tá Ngôn đã." Sở Diệc Hân cũng rất là tình nguyện, tuy nói là hỏi, nhưng trong mắt hi vọng rất rõ ràng.

Từ Tá Ngôn theo bản năng có chút muốn cự tuyệt, nhưng nhìn nhìn Từ Thi Vận đối diện mang ánh mắt uy hiếp, nhìn qua Sở Diệc Hân ánh mắt hi vọng, nữa rồi nhìn về phía Diệp Khải Thành, tên kia vừa rồi mặt đầy tiếu ý xem chuyện tiếu lâm. Suy nghĩ một chút nếu mình không nhanh chóng biết khiêu vũ, vậy lần sau chị mình rất có thể sẽ lại bị người này 'Ăn' đậu hủ, cho nên Từ Tá Ngôn rốt cục gật đầu một cái.

"Vậy thì phiền toái cô." Từ Tá Ngôn gật gật đầu nói với Sở Diệc Hân.

"Không sao." Sở Diệc Hân vẻ mặt tươi cười nói, khuôn mặt trắng noãn bởi vì kích động, cũng hơi ửng đỏ, nghĩ đến thật là cao hứng có thể cùng Từ Tá Ngôn tiến thêm một bước.

Chuyện này cứ quyết định như vậy, đối với Từ Thi Vận mà nói, mục đích tối nay cũng coi như là hoàn thành, bởi vì tâm tình khá lên một chút, liền theo các đồng nghiệp, bạn bè uống rượu. Mà Từ Tá Ngôn sợ Từ Thi Vận uống nhiều, cứng rắn giúp cô ngăn rượu. Từ Thi Vận bị huyên náo không có biện pháp, cũng do hắn đi. Một khi được Từ Thơ Vận cho phép, Từ Tá Ngôn đắc ý hướng Diệp Khải Thành dương hạ chân mày đắc ý, nhưng bị Diệp Khải Thành cười cười qua loa lấy lệ.

Sau, Từ Tá Ngôn thay Từ Thi Vận cản rất nhiều rượu, vốn tửu lượng của hắn kém, rất nhanh liền uống say.

Thấy Từ Tá Ngôn uống say, Từ Thi Vận định đem hắn đưa đi lên lầu, nhưng Từ Tá Ngôn làm sao cũng không đi.

"Không muốn." Từ Tá Ngôn mặt đỏ ửng hí nửa mắt lắc đầu một cái, chân mềm nhũn mới đi được vài bước đã ngã xuống, kết quả dựa vào trên người Diệp Khải Thành đứng ở bên cạnh. Diệp Khải Thành sững sốt một chút, liền đưa tay ôm lấy vai Từ Tá Ngôn, tránh cho hắn ngã xuống.

"Nghe lời, em nhìn em một chút, cũng say thành cái dạng gì." Từ Thi Vận khuyên lơn.

"Em phải bồi chị qua hết hôm nay." Từ Tá Ngôn lắc lư cánh tay, bất mãn nói, mà cử động này của hắn. Ở trong mắt mấy người bên cạnh, căn bản chính là đang làm nũng, rất đáng yêu.

"Ngoan, em vào nghỉ ngơi một chút, ngày mai bồi chị chơi nữa, cả ngày đều có thể phụng bồi chị nga." Từ Thi Vận sờ đầu Từ Tá Ngôn một cái, dụ dỗ nói.

"Cả ngày?" Từ Tá Ngôn ánh mắt sáng ngời, đen nhánh con ngươi một mảnh lưu quang.

" Ừ." Từ Thi Vận gật gật đầu nói.

" Ừ... Tốt." Từ Tá Ngôn lúc này mới đáp ứng, đứng thẳng người bước chân có chút hoảng loạn đi vào nhà. Mà không đi được hai bước, hắn lại lung lay trở lại.

"Tôi cùng cậu đi." Nhìn một lúc lâu, rốt cục thì nhận rõ Diệp Khải Thành, hoảng nhìn Diệp Khải Thành bên cạnh, sau đó đưa tay kéo tay Diệp Khải Thành lại, vừa nói vừa kéo Diệp Khải Thành đi vào trong phòng.

"Tiểu Ngôn ngươi kéo Khải lamg gì?" Từ Thi Vận sững sốt một chút, vội vàng theo tới hỏi.

"Hắn ở nơi này, em không yên tâm. Hắn, hắn sẽ hãm hại chị, sẽ còn mê gái nhìn chị, không có em ở đây, hắn sẽ nghĩ ra chủ ý xấu, phải đem hắn mang đi, không thể để cho hắn đến gần chị." Từ Tá Ngôn có chút mơ hồ nói.

Từ Thi Vận một tay che đầu, cũng không biết phải nói người em trai này của mình như thế nào. Lúc này, còn nhớ phải đem Khải bên cạnh mình mang đi.

"Không có sao, anh đưa cậu ta lên." Từ Thi Vận muốn nói cái gì đó, Diệp Khải Thành lên tiếng nói trước, đột nhiên bị Từ Tá Ngôn kéo lại, hắn cũng hơi có chút bất ngờ.

"Như vậy được không?" Từ Thi Vận có chút áy náy hỏi.

"Không có sao, em đi phụng bồi khách, anh đưa Tá Ngôn đi lên phòng, chờ cậu ta ngủ, anh xuống ngay." Diệp Khải Thành khuyên giải, sau đó Từ Thi Vận ánh mắt hạ xuống lo lắng, phải kéo Từ Tá Ngôn đi.

N?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei