Chương 8: Cậu làm sao biết tôi không chuyên tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đây là lần đầu tiên Diệp Khải Thành vào phòng Từ Tá Ngôn, nhìn cũng không lớn không nhỏ, nhưng phòng ngủ rất là chỉnh tề, Diệp Khải Thành chọn mi, có chút hoài nghi trong phòng này đều do Từ Tá Ngôn tự mình sửa sang lại sao.

"Rắc rắc " Một tiếng, sau lưng cửa phòng bị khóa lại. Diệp Khải Thành xoay đầu lại đã nhìn thấy Từ Tá Ngôn cười với vẻ mặt mặt đầy ngu ngốc nhìn hắn.

"Khóa cửa, anh không chạy ra được, hắc hắc, không thể quyến rũ chị ta hắc hắc." Từ Tá Ngôn đắc ý thanh âm hợp với vẻ mặt ngu ngốc vui vẻ lúc này của hắn, thấy thế nào cũng ngốc.

Phải nói đầu óc hắn không dễ xài đi, nhưng hắn dầu gì còn biết khóa cửa. Phải nói đầu óc hắn tốt đủ dùng đi, Diệp Khải Thành không phản ứng kịp, khóa cửa đối diện nhau, hai người ở bên trong mà nói thì thật khó xử.

Diệp Khải Thành nhếch khóe miệng một bên lên, hiếm thấy bộ dạng ngốc của Từ Tá Ngôn chọc cười.

" Ừ,, " đột nhiên, Từ Tá Ngôn đắc ý không đứng lên, cau mày hai tay nhéo quần, lắc chân nhìn trái phải một chút, dường như đang tìm cái gì, nhưng không tìm được, trong miệng phát ra am thanh khó nhịn.

"Thế nào?" Diệp Khải Thành dò hỏi.

"Đi tiểu một chút, không được, nhà vệ sinh đâu?" Từ Tá Ngôn chum đầu gối kẹp chân lại, trong miệng khó chịu hừ hừ nói.

"A." Diệp Khải Thành không nhịn được cười ra tiếng, nhìn Từ Tá Ngôn khó chịu nhưng không tìm ra cửa để phát tiết một chút, rốt cục thì đi tới hỗ trợ.

Một tay kéo tay Từ Tá Ngôn ra, giúp hắn tìm nút áo, thuận tiện kéo xuống dây khóa. Trong lúc vô tình đụng phải cậu nhỏ bên trong của Tá Ngôn, có chút cứng, nghĩ đến thật nóng.

Kéo Từ Tá Ngôn vào phòng tắm, nhắc nhở một tiếng, Diệp Khải Thành định đi ra ngoài trước, mà ngay sau đó, liền nghe được một trận tí tách lịch địch tiếng nước chảy.

Diệp Khải Thành cũng không lập tức liền rời đi, mà ở bên ngoài phòng tắm chờ. Không bao lâu, Từ Tá Ngôn lung lay đi ra, trên mặt đỏ ửng không giảm, một thân mùi rượu.

Nhìn thấy Diệp Khải Thành đứng ở ngoài cửa, Từ Tá Ngôn mới nhớ tới chuyện lúc trước.

"Anh không thể đi, anh phải ngoan ngoãn ở chỗ này." Từ Tá Ngôn không quên cảnh cáo Diệp Khải Thành, chẳng qua là hắn bây giờ vẫn là một bộ ngốc nghếch, không có nửa điểm uy hiếp. Bất quá, cho dù hắn đã thanh tỉnh, cũng khôngcó khả năng uy hiếp đến Diệp Khải Thành.

"Mau đi lên giường ngủ." Diệp Khải Thành lười cùng quỷ rượu này nói chuyện, kéo Từ Tá Ngôn đi đến mép giường.

"Tôi không buồn ngủ, tôi muốn xem xem, anh nhất định đang muốn chờ tôi ngủ, để đi quyến rũ chị tôi có phải không." Từ Tá Ngôn ý chí ở điểm này ngược lại thật là thanh tỉnh, coi như say, cũng vẫn nhớ đến chuyện của chị hắn, coi như có chút lý trí.

"Lúc này cậu ngược lại là thật lý trí." Diệp Khải Thành xoay người lại nói.

" Không cho phép anh đi, không cho phép đi quyến rũ chị ta." Vừa nghĩ tới Diệp Khải Thành phải đi quyến rũ chị hắn, Từ Tá Ngôn lập tức kích động. Đột nhiên dùng lực, nhào lên người Diệp Khải Thành, trực tiếp đem Diệp Khải Thành đẩy ngã lên giường. Đụng ngã còn không tính đi, hai tay còn ôm thật chặt vòng eo Diệp Khải Thành, hai cái chân cũng dây dưa không yên, không để cho hắn đi, trong miệng lại không ngừng toái toái niệm.

"Tôi nói cậu rốt cuộc là nặng bao nhiêu a." Diệp Khải Thành bị đẩy ngã xuống giường còn bị Từ Tá Ngôn một tay ôm lấy người không an phận dời tới dời lui, có chút bất đắc dĩ nói.

"Chị tốt nhất." Từ Tá Ngôn rất là tự hào nói.

"Vậy tôi không tốt?" Diệp Khải Thành hỏi. Thừa dịp bây giờ Từ Tá Ngôn say, có lời chỉ một cái kính bộ* (Nói không suy nghĩ).

"Dĩ nhiên không xong, anh mê gái, một chút cũng không chuyên tình, chị sẽ bị tổn thương." Từ Tá Ngôn đã có chút mơ hồ, tựa vào ngực Diệp Khải Thành, nghe có tiếng tim đập mạnh, dần dần an phận xuống.

"Cậu làm sao biết tôi không chuyên tình?" Diệp Khải Thành cười một chút, nhưng lần này Từ Tá Ngôn không trả lời hắn, bởi vì hắn đã ngủ.

Còn chưa có ai dám gối ngực Diệp Khải Thành ngủ, lại bị Từ Tá Ngôn chiếm lĩnh đầu tiên.

Cúi đầu xuống, nhìn Từ Tá Ngôn tựa vào trước ngực mình, ánh mắt rơi vào làn da trắng nõn mịn màng trên cổ của Từ Tá Ngôn. Diệp Khải Thành đưa tay dùng ngón cái sờ một chút, xúc cảm so với nhìn khá tốt.

Đảo mắt nhìn Từ Tá Ngôn đã ngủ, Diệp Khải Thành đột nhiên lộ ra một nụ cười tính toán, dưới trạng thái Từ Tá Ngôn không phòng bị chút nào , đem đầu hướng sau tai Từ Tá Ngôn...

Một tiếng chuông điện thoại di động vang lên, hơn nữa vang lên rất lâu, dưới chăn Từ Tá Ngôn hơi tỉnh lại. Sau đó lại ở trên giường nghe tiếng chuông vang một hồi lâu, mới phản ứng được đó không phải là âm thanh đồng hồ báo thức, mà là tiếng chuông điện tới.

Đưa tay cầm lấy điện thoại di động nghe, còn chưa mở miệng, bị bên kia điện thoại di động rống giận một tiếng dọa cho tỉnh táo lại.

"Tiểu tử ngươi tại sao vậy, bây giờ mới nghe điện thoại, cũng đã mấy giờ rồi, gọi cho ngươi nhiều như vậy giờ mới tiếp, còn muốn làm nữa không." Điện thoại di động bên kia là chủ bút đại nhân lên tiếng gầm gừ.

Từ Tá Ngôn nhìn thời gian một chút, mới giật mình đã là buổi sáng 10 giờ.

"Xin lỗi, ta ngủ quên." Từ Tá Ngôn cười khan.

"Hãy bớt nói nhảm đi, nhanh đến báo xã cho ta, có tin tức lớn." Chủ bút khí đều không suyễn gầm thét một cái liền lập tức cúp điện thoại.

Từ Tá Ngôn rất muốn nói điện thoại này có phí thanh toán, chuyện cũng có thể thông báo ở trong điện thoại, không cần gấp như vậy liền cúp điện thoại. Nhưng suy nghĩ một chút, nếu là đánh lại đi, khẳng định lại một trận tiêu, tính, hay là thức dậy đi.

Vội vội vàng vàng chỉnh sửa một chút, liền đi ra ngoài, trong phòng khách Từ Thi Vận đang bưng điểm tâm của mẹ Từ vừa ăn vừa xem ti vi, thấy hắn đi xuống, ôn nhu hỏi: "Ngủ ngon giấc không?"

"Ngon đến mức, cũng đã trễ, chị sao không kêu em a." Từ Tá Ngôn vọt tới, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái dĩa điểm tâm trong tay, nhanh chóng đưa tay đoạt lấy một miếng nhét vào, vừa nói một bên nhanh chóng chạy ra ngoài.

"Ta là vì tốt cho em, muốn cho em ngủ thêm một lát." Từ Thi Vận sẽ không nói cô chỉ mong Từ Tá Ngôn bởi vì tới trễ mà bị đuổi việc.

"Đừng vội vả như vậy, trên đường cẩn thận một chút." Mẹ Từ nghe được tiếng vang, đi ra nhìn một cái, liền thấy Từ Tá Ngôn thắt mũ bảo hiểm, mở xe gắn máy phải đi, vội vàng dặn dò.

"Ừ, Vâng, mẹ, yêu người." Từ tá nói phồng mặt lên nói, thiếu chút nữa bị miệng đầy điểm tâm cho nghẹn đến, ngay sau đó liền lái xe rời đi.

(Phục Mộc: Đây chính là cái gọi là ngã nhào sao? Đúng, là đẩy thật, bất quá, hắc hắc, các ngươi nói Khải đối với Tá Ngôn đã làm gì chứ ? Hắc hắc hắc. . . Mà, cám ơn các bảo bối đã tặng hoa hoa phiếu phiếu cùng đề cử, còn có yêm sách thích bình, chịu đựng các ngươi ~)

f?F

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei