Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giả vờ...nhưng tôi yêu cậu!
----------------------------
Chương 10
Tình yêu bồ công anh, bồ công anh loài hoa tiên đoán tình yêu? Vậy lời tiên tri hay lời cầu nguyện?

Sẽ không thể nào quên
Sau một lần được thấy
Những nụ hôn vàng cháy
Của hoa Bồ Công Anh
Trên má cánh đồng xanh
Ngất ngây và bát ngát

Tại sao người ta lại nói như thế nhỉ?? Ừ! Thì chắc có lẽ tình yêu bồ công anh cũng giống như tên gọi của nó. Bồ công anh tên gọi nhẹ nhàng không giống như tên của những loài hoa khác nó mang một điều gì đó rất ấm áp, đầy sức sống. Tình yêu bồ công anh cũng thế luôn luôn bùng cháy nhưng lại rất nhẹ nhàng mạnh mẽ cho dù những gì còn lại chỉ là một cánh hoa nhưng nó lại là sự đánh dấu một kỉ niệm của một cuộc tình đầy vấn vương, với những kỉ niệm khó quên của một tình yêu.

Chạy trên những con hẻm nãy giờ cuối cùng cũng tới nơi. Tôi bước xuống và đợi Quân:
-Đi thôi Đăng xong rồi!!
-Ừ!
Nói rồi Quân dìu tôi đi. Chắc có lẽ là giờ nghỉ trưa nên các em được đi ra ngoài chơi, nhìn các em ấy nô đùa rất vui.
Quân đang dìu tôi đi thì lên tiếng:
-Đi từ từ thôi! Chân của Đăng còn.....
Chưa nói hết thì môi tôi và Đăng đã chạm nhau, vì có thằng nhóc chạy nhanh quá không để ý nên đụng phải. Mắt tôi và Quân tròn xoe nhìn nhau, mặt hai đứa điều ửng đỏ, tôi vì đứng không vững nên tay Quân đã choàng qua ôm tôi.
Tôi hồi phục lại tinh thần đứng lên:
-Cám...Cám ơn Quân!!
Quân xoay đứng hướng khác:
-Ờ..ờ không gì đâu!!
Tôi cũng giống Quân:
-Ờ!!..mà Quân ở đây chơi với mấy đứa nhóc đi, để Đăng đi tìm Vũ Hạ..!!
Nói rồi tôi đi tìm Vũ Hạ, tôi đứng từ xa nhìn nó thằng bé này đúng là có chuyển biến rất nhiều, đã chịu hoà mình cùng với mọi người nhưng nói chuyện thì vẫn còn ít lắm. Tôi đi lại gần Vũ Hạ thấy tôi Hạ nở một nụ cười rồi chạy lại gần:
-Anh Đăng ở hổm ngày sao không qua đây chơi với Hạ vậy?
Vũ Hạ chạm vào tay trái đang bị đau của tôi làm mặt tôi nhăn lại. Mặt Vũ Hạ xanh lại, tôi cười rồi vướt đầu nhóc:
-Không sao nè! Cười lên cho anh xem nào?
Vũ Hạ xụ mắt xuống:
-Em..Em xin lỗi em không cố ý!!
Tôi nắm tay Vũ Hạ kéo đi:
-Anh đã nói không sao mà..!! Mà thôi đi ăn kem với anh.
Rồi tôi dẫn Vũ Hạ đi ăn nhưng tôi vẫn nhìn thấy nét buồn trên khuôn mặt ấy. Tôi ôm Vũ Hạ vào lòng:
-Anh đã nói là không sao, cười lên một cái cho anh xem đi nào!
Tôi véo hai bên má của Vũ Hạ, da Vũ Hạ rất trắng nên những như lúc thế này nhìn em ấy rất dễ thương.
Tôi và Vũ Hạ mỗi người cầm một cây kem rồi tìm nơi nào đó ngồi ăn, chúng tôi ngồi trên bang công.

Vũ Hạ lay lay tay tôi và chỉ về hướng của Quân, hình như Quân đang chơi rồng rắn lên mây với tụi nhỏ. Tôi quay sang nhìn Vũ Hạ:
-Nhóc muốn chơi trò này hả??
Vũ cười rồi gật đầu:
-Ừ! Nếu muốn chơi vậy tội mình đi thôi!
Tôi dẫn Vũ Hạ lại gần Quân:
-Quân này cho tôi với Vũ Hạ chơi cùng với?
Quân cười nha răng:
-Ừ
Rồi tôi Quân cùng với tụi nhỏ chơi '' Rồng rắn lên mây'' tay tôi đau nên sẽ là ông chủ còn Quân sẽ là người bắt.

Rồng rắn lên mây
Có ông chủ ở nhà không?
-Không
Rồng rắn lên mây
Có ông chủ ở nhà không?
-Có
Khúc đầu hay khúc đuôi?
Khúc đầu.

Xong rồi tôi phải che lại cho tụi nhỏ để Quân không bắt được. Quân lau tới để bắt lấy, lúc này trong người tôi rất nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau vừa sợ tụi nhỏ bị bắt dính vừa sợ lúc Quân chúng mình thì mình phải phản ứng như nào, nhưng thật mai điều tôi lo sợ nhất đã không xảy ra. Nhưng phải  công nhận những lúc như thế tâm trạng lại rất tốt, tươi cười no đùa mà chẳng phải bận tâm về điều gì!

Tôi Quân dẫn Vũ Hạ đi dạo xong quanh, đứa bé này thật sự rất hồn nhiên và trong sáng. Quân nhìn sang tôi thấy tôi nhìn Vũ Hạ rồi kéo kéo tay tôi:
-Đăng này sao ông cười hoài vậy?
Tôi ngục đầu xuống rồi lại cười:
-Quân có biết tại sao Đăng lại đặt cho nhóc tên là Vũ Hạ không?
Quân nhìn tôi ngơ ngác. Tôi kí nhẹ vào trán Quân:
-Vũ Hạ, Vũ chính là giông bão, Hạ chính là hè, mà giông bão chính là nét đẹp của mùa hè, giông bão mùa hè nó không lạnh lẽo như mùa đông, không cô đơn và dịu dàng như mùa thu mà giông bão mùa hè nó rất mạnh mẽ ấm áp, sao mỗi lần giông bão bầu trời lại trở nên bình dị trong sáng.
Quân ngãi đầu, cười rồi nhìn tôi:
-Ờ, vậy là Đăng muốn Vũ Hạ cũng giống như cái tên của nó vậy hả, luôn trong sáng ấm áp và mạnh mẽ khi có bất cứ chuyện gì xảy ra phải không?

Tôi nhìn Quân rồi cười gật đầu. Tôi dẫn Vũ Hạ về phòng của mình vì đã tới giờ ăn chưa. Mấy nhóc ở đây rất ngoan,  nhìn đứa nào lúc ăn cũng cười tít cả mắt nhìn rất cưng lắm. Mẹ Hương nói với mấy đứa:
-Các con ăn xong chơi một chút rồi vào ngủ trưa nha..!!
Các em đồng thanh trả lời:
-Dạ mẹ Hương!!
Rồi đứa cũng ăn thật nhanh.

Đến lúc tôi dỗ nhóc Vũ Hạ xong tôi cùng Quân ra về.
Nếu thật sự con đường mình đi là đen tối thì tôi nghĩ Quân và Dũng chính là ngọn đèn soi sáng cho tôi. Tôi biết Quân đã dành tất cả những gì tốt nhất cho tôi nhưng tôi không thể chấp nhận vì có một thứ gì đó ngăn cách giữa hai tâm hồn của tôi và Quân. Nhưng khi ở bên Quân như có gì đó hiện ra trong đầu tôi nhưng tôi hoàn toàn không nhớ được.

Nhưng trong suốt cuộc đợi này tôi chỉ mong một điều:
Tôi yêu người ta hơn cả chữ yêu, tôi chỉ mong người ta yêu tôi bằng một chữ yêu mà tôi đã yêu người ta.

Suốt đời ai cũng có thể yêu cậu nhưng tôi giám chắc một điều không ai yêu cậu bằng tôi...!!

Hết chương 10------------------------
Nick ta mới bị rip nên tới giờ mấy đăng truyện lại được không biết có còn ai nhớ và ủng hộ truyện ta không nữa..😭😭
Con lại mấy cha luôn á nếu không thích thì có thể unfriend đừng rip tội con có cái nick để sống hà...😭😭😭
Cmt tạo động lực đi mọi người...!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro