Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giả vờ..nhưng tôi yêu cậu
----------------------------
Chap 7
Tôi về đến nhà thì Quân đã ở trước cửa nhà đợi tôi:
-Đăng ông đi đâu vậy? Ba Đăng bảo Đăng đi học về là đi tới giờ luôn..!!
Tôi vừa dẫn xe vào vừa trả lời Quân:
-À tôi qua thăm Dũng xem thế nào ấy mà!
Quân dựng xe xuống bước vào nhà:
-Ừ! Mà giờ rãnh không đi với Quân tới chỗ này được đi?
Tôi bưng ly nước đưa cho Quân:
-Ừ! Cũng rãnh đi thì đi! Mà đợi tôi chút lên thay đồ đã cái rồi mình đi nha!
Nói rồi tôi bước lên lầu thay bộ đồ rồi nhanh chóng bước xuống:
-Đi thôi Quân!
Quân quay lại nhìn trầm trầm tôi:
-Quân làm gì nhìn tôi giữ vậy bộ có chuyện gì sao!
Quân nắm tay kéo tôi đi:
-Không có gì! Mà sao hôm nay mặc bộ đồ này vậy nhìn cưng quá á!
Tôi ngồi sao lưng cho Quân chở đi:
-Tôi chọn đồ mà từ gì trở lên thôi!
Nói rồi tôi và Quân cười nghiêng ngã, hôm nay tôi chọn cho mình một cái áo thun trắng hình doraemon, với một cái quần jean có xoăn lai, nhìn tôi hiện giờ chẳng khác nào một đứa con trai mới lớn.Quân chạy rất nhanh, nhưng tôi thì không sợ mà ngược còn rất thích:
-Quân ông chở tôi đi đâu vậy?
Quân giảm tốc độ lại:
-Quân định chở Đăng đến cô nhi viện thăm các em ấy ấy mà!
Tôi mặt ngơ ngác:
-Ờ! Không ngờ Quân nhà ta cũng có sở thích này á nha!
Tới nơi, tôi và Quân bước vào, điều khiến tôi ấn tượng nhất đối với nơi này chính là tên cô nhi viện'' Mái ấm tình hồng'' tôi không hiểu sao lại rất ấn tượng với cái tên này, mà tôi suy nghĩ mãi chẳng nhớ ra, đang suy nghĩ thì Quân kéo tôi đi đến một người phụ nữ gần đó:
-Con chào mẹ Hương, mẹ Hương cỡ này khoẻ không ạ! Các em sao rồi mẹ?
Người phụ nữ đó nở một nụ cười:
-À! Chào con Quân, lâu rồi mấy gặp lại con nha! Mẹ cỡ này khoẻ, các em thì cũng như ngày nào thôi con, mà cỡ này mới nhận thêm một đứa con nữa, đứa con này bị trầm cảm vì ba mẹ mới qua đời gia đình thì không còn ai! Mẹ thương đứa đó lắm nhưng mà nói không nghe suốt chỉ núp một góc khuất mà thôi!
Mẹ Hương vừa nói vừa dẫn tôi đến đứa bé đó, khi tôi nhìn vào đứa bé sao tôi lại thấy được điều gì đó ở tôi, trong người tôi lại nảy ra với biết bao nguồn cảm xúc.
Tôi quay lại nhìn mẹ Hương:
-Mẹ Hương mẹ cho con nói chuyện với bé chút được không ạ! Đứa bé này làm con nhớ đến một số chuyện!
Mẹ Hương cười nhìn tôi:
-Ừ! Con nói chuyện với em đi, nếu con có thể mở ra một khoảng trời mới cho em nó thì mẹ vui còn không hết, nhìn đứa con này như thế mẹ đau lòng lắm con ạ!
-Dạ vâng!
Nói rồi tôi và Quân bước lại gần đứa bé, tôi chạm vào đứa bé đứa bé ấy càng ngày càng co người lại:
-Em đừng sợ, anh có cái này cho em!
Tôi lấy trong cập ra một số viên kẹo đầy màu sắc, có vẻ đứa trẻ này rất thích những thứ nhiều màu sắc, tôi quay sang nhìn Quân rồi quay lại nhiều em :
-Em tên gì có thể cho anh biết được không? Anh tên Hải Đăng còn anh sát bên anh tên Quân.
Đứa trẻ nhìn tôi trầm trầm rồi không nói gì:
-Em không muốn nói thì thôi, sao này anh sẽ gọi em là Vũ Hạ nha!
Tôi nhìn Vũ Hạ cười âu ếm, tôi lại kéo em ấy đi chơi có lẽ em ấy trầm cảm rất nặng, kéo đi một hơi tôi lại thấy em ấy nhìn cái chong chóng quay với rất nhiều màu sắc, tôi còn nhớ có lần tôi đọc được quyển sách về bệnh trầm cảm thì họ có nói những người bệnh này thường rất thích những thứ có thể quay và những thứ nhiều màu sắc, tôi nhìn Quân:
-Quân đi lấy cho Đăng cái chong chóng ấy nha!
Quân nhìn tôi ngơ ngác:
-Ờ! Đợi quân chút nha!
Tôi nhìn Quân cười khổ:
-À Quân giúp thì giúp cho chót nha! mua cho Đăng cây kem nhiều mắc sắc với nha...!!!
Tôi cười cười nhìn Quân, tôi dẫn Vũ Hạ lại gần đó ngồi, Vũ Hạ nhìn rất đẹp, Vũ Hạ có một đôi mắt rất trong kiểu như mắt bồ câu ấy, môi mỏng rất đỏ cùng với khuôn mặt trái xoan thật sự mà nói nếu như không nhìn kĩ thì thật không ai nói đây sẽ là một người con trai cả!
Quân mua xong chạy lại :
-Kem của Đăng đây, chong chóng nữa này!
Tôi nhìn Vũ Hạ, tôi thấy Vũ Hạ nhìn trầm trầm vào chong chóng và cây kem trên tay tôi. Tôi đưa cho em ấy:
-Mua cho em này!
Tôi thấy Vũ Hạ nhìn tôi và cố gắng nở một nụ cười. Thật sự mà nói lúc này tôi thật sự rất vui vì có lẽ tôi đã mở ra một chút ít khoảng trời mới cho Vũ Hạ.
Quân cũng nhìn Vũ Hạ mà cũng cười véo má em ấy.
Trời cũng đã chuyển mưa nên tôi dẫn Vũ Hạ vào phòng của em ấy. Chắc có lẽ khá mệt nên vừa vào phòng là em ấy đã lăn ra ngủ, tôi nhìn Quân như hiểu ý nên tôi và Quân bước ra ngoài.
Bước ra tới nơi, chúng tôi tìm mẹ Hương nhưng không ngờ mẹ Hương lại đứng trước cửa phòng đợi tôi và Quân rồi:
-Mẹ Hương cám ơn hai con nhiều lắm! mẹ Hương rất sợ vì nó không chịu tiếp xúc với ai, suốt ngày ngồi thẳng thờ, nhưng hôm nay hai con xuất hiện mẹ Hương nó tươi tỉnh hơi nhiều, còn có thể nở một nụ cười nữa, mẹ Hương thật sự rất vui!
Tôi cười rồi ôm mẹ Hương:
-Không gì đâu mẹ! Có thể giúp được em ấy là con vui lắm rồi ạ!
Mẹ Hương cười nhìn tôi và Quân:
-Hai con ở lại ăn cơm chiều với mẹ, tuy đồ ăn không cao lương mỹ vị nhưng ấm áp tình người lắm!
Quân cười hiếp cả mắt:
-Dạ vâng mẹ Hương.
Trời cũng bắt đầu đỗ mưa tôi và Quân lại cái hiên gần đó rồi, mưa rất lớn nước từ trên mái ton chảy xuống rất nhiều, những cây cổ thụ thì xụ cả lá, cái sân thì có bông bống nước nổi lên rồi lại bể. Quân lên tiếng:
-Hải Đăng này! Hải Đăng thích mưa lắm hả?
Tôi không nhìn Quân mà trả lời:
-Ừ! Rất thích những lúc mưa thế nào làm lòng Đăng dễ chịu lắm!
Quân xoa đầu tôi:
-Ngốc quá! Hải Đăng thật ngốc, yêu Dũng yêu đến khờ dại rồi!
Tôi ngục mặt xuống cười cười:
-Quân biết tại sao  Đăng có tên là Hải Đăng không?
Quân quay sang nhìn tôi:
-Quân không biết? Nhưng chắc có lẽ nó rất ý nghĩa..!!
Tôi nhìn mưa rồi nói:
-Hải chính là biển, Đăng chính là ngọn đèn trên biển, cái tên Hải Đăng có ý nghĩa là soi sáng những con thuyền giữa biển khơi..!
Quân cười cười:
-Giống như Đăng vậy, một ngọn đèn soi sáng tâm hồn người ta, soi sáng cả tim lẫn lý trí, nhưng ngọn đèn ấy có thể sáng trong bao lâu nữa đây..!!
Tôi cười nhìn Quân. Nói rồi Quân mở điện thoại của mình lên bắt bản nhạc ''Con đường mưa'' của ca sĩ Cao Thái Sơn
Nếu ngày xưa bước đi nhanh qua con đường mưa
Thì anh đã không gặp người
Nếu ngày xưa em nhìn anh nhưng không mỉm cười
Thì anh đã không mộng mơ
Nếu tình ta chẳng phải xa khi đang đậm sâu
Thì anh đã không đau buồn
Nếu lòng anh không còn yêu em hơn chính mình
Thì anh đã quên được em

Làm sao để đường xưa đừng in dấu chân anh mỗi ngày
Làm sao cho lòng anh thôi gọi tên em trong mỗi giấc mơ
Làm sao để mưa mùa thu đừng rơi thêm cho anh nhớ thêm
Làm sao khi thấy mưa anh không buồn
Làm sao để quên niềm vui niềm hạnh phúc khi anh có người
Làm sao quên lời chia tay lệ em rơi trên đôi mắt cay
Làm sao để thôi chờ mong
Làm sao tim anh thôi đừng mơ rằng ngày mai thấy em quay trở về......

Nghe lời bài hát và ngắm mưa. Đúng là cuộc sống này không ai là không có tình yêu cả, không ai là không được yêu và không có ai không yêu một ai..chỉ đơn giản yêu không phải lúc nào cũng lãng mạng, bất diệt như ta mong muốn, tất cả đến với ta đều có lý do và ý nghĩa của nó nên hãy thử chấp nhận vì có lẽ phía sau sẽ là những thứ tốt đẹp nhất đang đợi chúng ta....!!!
Hết chương 7------------------------
Hết chương 7 mà lượt xem ít quá à..có phải truyện ta viết rất tệ không..!!!cmt nói đi cho ta chút gì đó gọi là động lực đi..😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro