12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12)

Trên xe ngựa hồi Cung môn, Cung Viễn Chủy mơ mơ màng màng nhiều lần bị xe ngựa lay động suýt nữa thì ngã. Hắn giống như nam hài rõ ràng rất mệt lại cố chấp muốn tỉnh, quả thực là trợn tròn mắt không chịu chìm vào giấc ngủ.

Cung Tử Vũ vốn định ngồi bên cạnh hắn để hắn dựa vào, ít nhất không đến mức đâm đầu vào cửa sổ xe ngựa, lại bị Cung Viễn Chủy ghét bỏ đẩy ra.

"Cũng nhanh đến Cung Môn thôi, ta thấy ngươi đừng để ý đến y nữa." Cung Tử Thương thực sự nhìn không nổi, thế là ngoắc gọi Cung tử Vũ tới bên cạnh nàng ngồi.

Cung Tử Vũ cảm thấy có đạo lý, thế là nghe lời ngồi vào bên cạnh Cung Tử Thương, hắn cũng uống không ít, mặc dù không đến mức say, nhưng cũng có chút buồn ngủ.

"Một hồi ngươi phải phụ trách đem người đưa về Chủy Cung a, ta cũng không đi Chủy Cung." Cung Tử Thương đột nhiên lại nói. Cung Tử Vũ ghé mắt nhìn Cung Tử Thương, tiếp đó lại đem ánh mắt nhìn về phía Cung Viễn Chủy đang mơ màng, một lúc lâu sau mới hỏi "Tỷ, ngươi nói xem, chúng ta vì cái gì từ nhỏ không thích ghé qua Chủy Cung?"

Vấn đề này hỏi có chút đột nhiên, bất quá Cung Tử Thương chỉ hơi suy tư một phen liền cho ra đáp án, "Chủy Cung có gì vui nha, lạnh tanh như vậy, Cung Viễn Chủy tiểu tử này lại từ nhỏ đã không hòa đồng."

Cung Tử Vũ nghe được câu trả lời này cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, bởi vì hồi nhỏ, hắn trong lòng cũng nghĩ như vậy.

Từ lâu trong trí nhớ cái đoạn tuổi thơ kia, Chủy Cung vắng vẻ lại thiếu tình người, cả ngày tung bay một cỗ mùi thuốc khiếp người, đối với tiểu hài tử đơn giản mà nói, âm trầm đáng sợ, cộng thêm khi còn bé Cung Viễn Chủy mười phần khó gần, thường đối với người khác buông lời ác độc, là cái tính tình cổ quái cộng cử chỉ đáng sợ đệ đệ, cho nên hồi nhỏ hắn cùng với Cung Tử Thương chưa từng đi qua Chủy Cung.

Đại khái là bởi thế gian này bao nhiêu cảm động, đều toàn bộ là nhờ suy bụng ta ra bụng người, là tự cảm động chính mình thôi. Cung Tử Vũ cũng là sau này khi dần dần lớn lên mới dần dần hiểu được Cung Viễn Chủy trước đây vì cái gì lại trở thành như thế.

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu như là hắn lúc tuổi nhỏ u mê đột nhiên mất song thân, hắn có thể cũng giống Cung Viễn Chủy một dạng. Nhân tâm lúc nào cũng hiểm ác, Cung Viễn Chủy mặc dù là Chủy Cung đích tôn duy nhất, mà dù sao chỉ là hài đồng nhỏ tuổi, không quyền không thế lại không chỗ nương tựa. Bất lực, cho nên mới dùng loại độc ngôn không có sát thương vật lý này làm vũ khí bảo vệ chính mình.

Hắn đã từng không thích Cung Viễn Chủy, cảm thấy người đệ đệ này không chút khả ái, cũng không hiểu chuyện, Nhưng lớn tuổi lớn hắn mới dần dần phát hiện, không hiểu chuyện là chính mình chứ không phải tiểu đệ tuổi nhỏ chưa cập quan này của hắn.

Suy nghĩ đi xa, Cung Tử Vũ đem đầu ngửa ra sau tựa trên thành xe ngựa, thở dài một cái. "Đệ lại đa sầu đa cảm cái gì đó?" Cung Tử Thương không hiểu được hỏi hắn.

Cung Tử Vũ vẫn như cũ nhắm mắt dưỡng thần, không có trả lời Cung Tử Thương.

Rất nhanh, xe ngựa đến trước Cung Môn, Cung Tử Vũ dưới sự giúp sức của Kim Phồn đem Cung Viễn Chủy đỡ xuống xe ngựa, đang chuẩn bị gọi người mở cửa, cửa Cung Môn vừa dầy vừa nặng lại đột nhiên bị đẩy ra từ bên trong.

Đằng sau cánh cửa kẻo kẹt vang dội, là khuôn mặt âm trầm như đầm sâu của Cung Thượng Giác.

Hắn mặc trường bào màu đen bên trong, bên ngoài khoác một kiện áo choàng da thú, một đầu tóc đen dài búi cao như vẩy mực xõa đến trên vai, bàn tay thủ trên cán đao ẩn nhẫn trắng toát, lực đạo to lớn như thể đang kìm nén nộ khí.

Khi nhìn đến phía sau Cung Tử Vũ cùng Cung Tử Thương, ánh mắt của hắn càng âm u lạnh lẽo, nếu không phải hai người trước mắt là họ Cung, Cung Thượng Giác lưỡi đao có thể đã khoác lên trên cổ của bọn hắn.

Cung Tử Thương nuốt một ngụm nước bọt, lấy cùi chỏ đụng đụng Cung Tử Vũ ra hiệu hắn nói chuyện trước.

Chuyện này vốn là bọn hắn đã làm sai, vốn cho rằng sắc trời đã tối Cung Thượng Giác sẽ không phát hiện, sau đó bọn hắn đem Cung Viễn Chủy lặng lẽ đưa về Chủy Cung, thần không biết quỷ không hay, ai ngờ......

"Các ngươi tất cả lui ra." Cung Thượng Giác chịu đựng tức giận, đối với sau lưng Giác Cung thị vệ nói. Chờ người bên ngoài đều rời đi, Cung Thượng Giác lúc này mới cất bước hướng tới Cung Tử Vũ .

"Ôi, ta giống như say, choáng đầu quá đi mất. Ta về Thương Cung trước nha, các ngươi chậm rãi trò chuyện." Cung Tử Thương đột nhiên "tửu lượng kém" bất tỉnh ở trên thân Kim Phồn, lôi kéo Kim Phồn muốn đi, Kim Phồn lo lắng nhìn vẻ mặt tức giận của Cung Thượng Giác, quả thực là không chịu rời đi nửa bước.

Cung Tử Vũ không chút hoang mang nhìn Kim Phồn một cái, đạm nhiên nói, "Ta không sao, Kim Phồn, ngươi đưa đại tiểu thư trở về Thương Cung trước, ta có lời muốn đơn độc cùng Giác công tử nói."

Nói xong, Cung Tử Vũ không sợ hãi chút nào nhìn thẳng vào mắt Cung Thượng Giác.

Kim Phồn còn đang do dự, nhưng trông thấy Cung Tử Vũ trên mặt biểu tình kiên định, thế là khẽ cắn môi mang theo Cung Tử Thương đi trước, đây là Cung Môn, Cung Thượng Giác coi như có tức giận cũng sẽ không làm ra chuyện gì bất trắc.

Chờ người quanh mình đều rời đi, Cung Viễn Chủy mơ mơ màng màng được Cung Tử Vũ đỡ lấy lúc này mới hơi thanh tỉnh một chút, nhận ra người trước mặt là Cung Thượng Giác "Ca...... Ca."

Cung Thượng Giác trông thấy Cung Viễn Chủy bởi vì say rượu mà gương mặt phiếm hồng, trong mắt thực chất ngoại trừ tức giận còn có lo lắng. Y bắt được cánh tay Cung Viễn Chủy, dùng sức đem người từ bên cạnh Cung Tử Vũ kéo về bên mình.

"Hicc....." Cung Viễn Chủy bị đau lên tiếng, Cung Thượng Giác nghe thấy liền sững sờ, một lúc mới phản ứng được, vội vàng buông lỏng ra cánh tay mang theo vết thương của Cung Viễn Chủy, ngược lại ôm lấy bả vai đem người kéo vào ngực mình.

"Cung Tử Vũ , ngươi có biết chính mình đang làm cái gì không?" Cung Thượng Giác quay lại chất vấn.

Khi biết được Cung Viễn Chủy bị Cung Tử Vũ cùng Cung Tử Thương lặng lẽ mang ra khỏi Cung Môn, tâm tình y cực kỳ thống giận, lại không muốn làm lớn chuyện, y thậm chí không dám trắng trợn dẫn người tự mình xuất Cung môn tìm người, y chỉ phái ám vệ âm thầm đi theo bảo hộ, còn chính mình thì canh giữ ở Cung Môn.

"Thượng Giác ca ca hà tất tức giận như vậy. Ta bất quá là gặp ngày gần đây Viễn Chủy đệ đệ tâm tình không tốt, cho nên mượn cơ hội này dẫn y ra ngoài giải sầu thôi." Cung Tử Vũ từ tốn nói.

"Giải sầu?" Cung Thượng Giác nhắm mắt, lúc mở mắt ra một mảnh hàn ý dày đặc "Ngươi có biết Viễn Chủy tại Cung Môn mà nói không chút mảy may sơ xuất? Ngươi chưa qua cho phép tự tiện đem đệ ấy ra khỏi Cung Môn, vạn nhất xảy ra chuyện, ngươi lấy cái gì bảo hộ y chu toàn?"

Nói xong, Cung Thượng Giác cũng không muốn nhiều lời, ôm lấy Cung Viễn Chủy quay người liền nghĩ rời đi. "Cái kia Thượng Giác ca ca lại có thể bảo vệ y chu toàn sao?" Cung Tử Vũ âm thanh từ phía sau bọn họ truyền đến. Cung Thượng Giác hơi hơi xoay đầu liếc mắt, trong mắt lãnh ý so tuyết đầu mùa càng lạnh hơn.

"Ngươi nói bảo vệ y chu toàn, vì cái gì ta ngược lại cảm thấy bây giờ Cung Viễn Chủy ở bên cạnh ngươi mới bị thương càng nặng?"

"Ngươi có ý gì?"

Cung Tử Vũ do dự, hắn không muốn tùy ý phỏng đoán làm lộ ra bí mật của người khác, nhưng lại không đành lòng nhìn Cung Viễn Chủy tiếp tục thương tổn tới mình.

Suy đi nghĩ lại, hắn mới lên tiếng, "Ta nhớ rõ hồi nhỏ, phụ thân của ta là Chấp Nhẫn, thường xuyên bề bộn công vụ mà không thường ở bên cạnh ta, chỉ vì muốn thu hút sự quan tâm của phụ thân, ta liền cố ý gây họa khóc rống. Khi việc này không có kết quả, ta từng cố ý lộng thương chính mình."

Cung Thượng Giác sắc mặt âm trầm, lại không cắt đứt Cung Tử Vũ . "Bởi vì ta biết, nếu như ta bị thương, phụ thân nhất định sẽ quên đi tất cả tới thăm ta, quan tâm ta." Cái thí dụ này kỳ thực rất không thỏa đáng, nhưng Cung Tử Vũ cảm thấy Cung Thượng Giác có thể nghe hiểu.

"Cung Thượng Giác, tình cảm Viễn Chủy đệ đệ dành cho ngươi...... là khác biệt ." Cung Tử Vũ mịt mờ nói, "Ngươi đã đính hôn, thì nên rõ ràng dứt khoát một chút, như đung đưa không ngừng, chỉ làm tổn thương y."

Cung Viễn Chủy còn tuổi nhỏ không hiểu chuyện, loại cảm tình mịt mờ này càng không thể nói, vậy nên quyết định nặng nề không cách nào lưỡng toàn này nên để Cung Thượng Giác đứng ra gánh vác.

Bốn phía yên tĩnh chỉ còn âm thanh tuyết rơi, một mực chờ ba người đầu vai đều mang một lớp tuyết mỏng, Cung Thượng Giác mới mở miệng nói ra, "Viễn Chủy là đệ đệ ta, ta tự nhiên sẽ bảo vệ cẩn thận y."

Cung Tử Vũ cau mày nói, "Ngươi là chưa từng nghe hiểu ta đang nói cái gì sao?"

"Ta nói." Cung Thượng Giác trong mắt mang theo cảnh cáo, "Đệ đệ của ta, ta sẽ có trách nhiệm."

Cung Tử Vũ nghẹn lời, chỉ có thể nhếch môi nhìn Cung Thượng Giác.

Cung Viễn Chủy ở trên xe ngựa một đường trở về đã thấm mệt, sớm mê man tại trong ngực Cung Thượng Giác, Cung Thượng Giác xốc lên vạt áo choàng, đem người bao trọn trong tấm áo.

Không thèm để ý Cung Tử Vũ còn đứng sau lưng, mang người thi triển khinh công biến mất giữa tuyết trắng tán loạn. Cung Tử Vũ lúc này mới cảm thấy lạnh cả người, hắn nhanh chóng đem áo choàng của chính mình thắt chặt thêm mấy phần.

Ở phía bên này, Cung Thượng Giác bấy giờ tâm phiền ý loạn, cau mày giống như là hàn băng ngàn năm tan không hết.

Y đương nhiên biết rõ lời nói kia của Cung Tử Vũ là có ý gì, việc Cung Tử Vũ nhận ra được, y như thế nào lại không biết. Chỉ là trước mắt y có quá nhiều lo lắng.

Chính bởi vì y là huynh trưởng, mới càng thêm không thể tùy ý làm bậy, coi như biết Cung Viễn Chủy tình cảm đối với mình không tầm thường, y cũng không thể bởi vì vậy mà chủ động làm rõ.

Chính vì y rõ ràng bản thân đối với Cung Viễn Chủy quan trọng đến cỡ nào, bởi vậy vô luận phần cảm tình này là từ nhỏ dưỡng thành ỷ lại hay là tình yêu, hắn đều không thể tận lực chủ động dẫn dắt.

Cung Viễn Chủy còn quá nhỏ, như thế nào biết mình tâm ý đến tột cùng là cái gì, vạn nhất sau khi lớn lên Cung Viễn Chủy đột nhiên phát giác phần cảm tình này cùng tình yêu không có quan hệ, giữa bọn hắn biết phải làm sao?

Nếu như Cung Viễn Chủy chỉ bởi vì không muốn rời khỏi người ca ca này mà đem phần tình cảm mông lung coi như tình yêu, đó mới là tổn thương lớn nhất đối với hắn.

Tình cảm dành cho một người sâu sắc tận đáy lòng, cùng với quang minh chính đại đối với đối phương toàn bộ nói ra, chuyện này hai thứ khác nhau hoàn toàn.

Cung Thượng Giác chững trạc hơn, lại hằng năm ở bên ngoài làm nhiệm vụ, y biết rõ con đường này nếu thật muốn dấn thân vào, sẽ có cỡ nào hung hiểm đáng sợ, đến lúc đó mới thật sự là không cách nào kéo trở về, không thể quay đầu. Y không đánh cược nổi.

Cho nên Cung Thượng Giác đã sớm ở trong lòng phát một lời thề độc, nếu như Cung Viễn Chủy không thể xác định rõ ràng tâm ý của hắn với y, vậy y tình nguyện đem phần này tình cảm sâu đậm này vĩnh viễn giấu nơi đáy lòng, chỉ đơn giản làm một huynh trưởng tốt nhất, đời này sẽ không vượt qua lằn ranh đó.

Nhưng nếu như Cung Viễn Chủy trong tương lại bỗng dưng thật sự đối với y có thứ gọi là....

Dù phía trước là núi đao chảo lửa Quỷ Môn quan, y cũng dám đương đầu vượt qua tất thẩy.

.

.

.

.

.

===

Cuối tuần dui dẻ nhe mọi người, tặng mọi người thêm một chương ^3^~~~ thả một ⭐ là tôi vui rồi :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro