11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11)

Lúc nửa đêm, sơn cốc Cựu Trần nghênh đón trận tuyết lớn đầu tiên, trận tuyết đột ngột đuổi đi phân nửa gánh hàng rong ven đường. Vạn Hoa lâu đèn đuốc sáng bừng, Kim Phồn tay nắm chuôi đao đứng yên tại cửa ra vào, kiên cường như một tượng đá cứng rắn nhất.

"Thật mê người......" Cung Tử Thương nửa thân người dựa lên bệ cửa sổ, si mê nhìn qua Kim Phồn dưới lầu.

"Cung Tử Thương đại tiểu thư, tỷ, coi như ta van tỷ nhanh đóng lại cửa sổ a, tỷ không lạnh sao?" Cung Tử Vũ quấn chặt lấy áo khoác, đối Cung Tử Thương nói.

Cung Tử Thương ngay cả một nửa ánh mắt cũng không dành cho hắn, vẫn như cũ nhìn chằm chằm Kim Phồn, "Lạnh cái gì lạnh a, ngươi nhìn Kim Phồn nhà ta cũng không có than lạnh."

Cung Tử Vũ nói không lại Cung Tử Thương, thế là gọi người đem tới nhiều thêm một chậu lửa than, sau đó hắn nhìn về phía Cung Viễn Chủy mặt đầy mới lạ đang nhìn chung quanh "Viễn Chủy đệ đệ là lần đầu đến đây, vừa vặn mượn tuyết đầu mùa uống vài chén làm ấm thân thể đi."

Nói đoạn, Cung Tử Vũ đem rượu đã ấm tốt từ bên trên lò than cầm lấy, thay Cung Viễn Chủy đổ một chén nhỏ sau lại cho chính mình cùng Cung Tử Thương rót một chén.

Cung Viễn Chủy vừa mới nãy nhất thời cao hứng đáp ứng Cung Tử Vũ cùng nhau xuất Cung Môn, lúc này trong lòng đã có một chút hối hận, hắn sợ Cung Thượng Giác sau khi biết sẽ tức giận.

Nhưng một chỗ sâu trong lòng hắn lại chờ mong Cung Thượng Giác sau khi biết sẽ phản ứng thế nào, là tức giận hay là thất vọng? Dẫu sao thì Cung Thượng Giác đều đã không muốn có người đệ đệ như hắn nữa. Y tình nguyện ở bên một cô nương có khuôn mặt giống hệt hắn là Lâm Chỉ, chứ không muốn cùng Cung Viễn Chủy.

Nghĩ đi nghĩ lại, Cung Viễn Chủy hốc mắt chua xót, nhịn không được lại muốn rơi lệ, nhưng vì trở ngại trước mặt là Cung Tử Vũ, thế là cố chấp nhịn xuống. Hắn chỉ đến cái chén trước mặt tản ra dày đặc tửu khí "Tới những chỗ như này nhất định phải uống đúng loại rượu kia phải không?"

Tại Cung Môn, hắn cũng không phải hoàn toàn không dính rượu, chỉ là phần lớn thời gian lúc điều chế độc dược cũng cần uống hoàng tửu rượu thuốc, còn cái loại có thể giống như trà trực tiếp uống vào như thế này, hắn không có uống qua.

Cung Tử Vũ sửng sốt một chút, nhìn qua Cung Viễn Chủy thật sự rõ ràng mang theo khuôn mặt nghi vấn, hắn hiếm có cảm thấy mình vừa gây tội, thế là pha trò nói.

"Đều nói nỗi sầu vu vơ như tuyết bay, rượu vào tức rã.
Mượn rượu tuy khó triệt để tiêu sầu. Bất quá, đem ưu sầu tạm thời quên sạch sành sanh, cũng không phải là không thể.
Thế nào, Viễn Chủy đệ đệ có muốn nếm thử không?"

Cung Viễn Chủy nghe hắn nghị luận, nhíu mày biểu thị hoài nghi, thế nhưng câu "quên sạch sành sanh " lại làm cho hắn có chút động tâm, hắn cầm lấy chén sành hơi có chút phỏng tay, chần chờ một lát rồi nhẹ nhàng nhấp một hớp nhỏ.

"Ngạch khụ khụ!......" Chỉ một ngụm, liền khiến sóng mũi Cung Viễn Chủy cay xè.

Cung Tử Thương kéo cửa sổ lên, quay người chỗ đối diện Cung Tử Vũ ngồi xuống, mang theo chút khinh bỉ nhìn bộ dáng không ngừng ho khan của Cung Viễn Chủy, nói "Không ai nói cũng biết người chính là tiểu hài tử chưa dứt sữa, mới nhấp một ngụm liền khục khục dạng đó. "

Cung Viễn Chủy bị sặc nói không ra lời, không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt mắng lại Cung Tử Thương.

Cung Tử Thương cười khẩy, đoan trang cầm lấy ly rượu trước mặt, cúi đầu nhấp một hớp nhỏ -- "Khục!"

Cung Tử Vũ : "......"

Cung Viễn Chủy ánh mắt mắng người lại thêm mấy phần trào phúng.

Cung Tử Thương trên mặt đều một vẻ không nhịn được, quay đầu hướng về phía Cung Tử Vũ mắng một chập "Ngươi cái này là rượu gì, sao lại cay hắc như vậy chứ?"

Cung Tử Vũ nhìn hai cái người bị sặc rượu trước mặt, đột nhiên liền dâng lên một cỗ cảm giác ưu việt, hắn ra vẻ, nhấp một miếng rượu giới thiệu "Nói về rượu giải sầu, chỉ có thể là Đỗ Khang tửu của Đỗ Khang~~"

Giải sầu? Cung Viễn Chủy rũ mắt nhìn rượu trong chén.

Nhưng nếu ngay cả bản thân vì cái gì mà sầu cũng không biết, thì phải làm sao mới có thể giải tỏa ưu sầu? Vậy không bằng tạm thời lãng quên nó đi.

Cung Viễn Chủy nhắm lại mắt, ngửa cổ đem một chén đầy rượu một hơi uống hết.

Lần này đem Cung Tử Thương trợn mắt há hốc mồm, mà Cung Tử Vũ thì một mặt như có điều suy nghĩ.

Cung Viễn Chủy nhẫn nhịn cảm giác muốn ho khan, lại không ngờ điều đó khiến hắn trào nước mắt. Hắn nhăn mũi chờ cỗ rượu này dịu xuống, tiếp đó cầm bầu rượu lên lại đổ cho chính mình đầy một ly.

"Ngươi......" Cung Tử Thương mặc dù bình thường cùng Cung Viễn Chủy không hợp nhau mấy, nhưng dù sao đối phương cũng là đệ đệ chưa cập quan của mình, nàng thức liền muốn ngăn cản.

Lại bị Cung Tử Vũ âm thầm ngăn lại, Cung Tử Vũ hướng Cung Tử Thương khẽ lắc đầu, sau đó lôi kéo nàng uống rượu tán dốc, cho Cung Viễn Chủy đơn độc lưu lại một phương không ai quấy rầy.

............

"Cung Thượng Giác mà biết, hắn chắc chắn sẽ băm ngươi ra." Cung Tử Thương nghiêng đầu nhẹ nói, "Đến lúc đó có đánh nhau ngươi cũng đừng lôi Kim Phồn vào. Chính ngươi tạo nghiệt, chính mình gánh chịu."

"Ngươi vẫn là tỷ ta sao?" Cung Tử Vũ ghét bỏ nói, sau đó ghé mắt nhìn Cung Viễn Chủy đang không ngừng dốc rượu, trên mặt bỗng dưng nghiêm túc

"So với việc để y trốn ở Chủy Cung tự tổn hại chính mình, không bằng không say không về, say một giấc đến bình minh ngược lại không có cơ hội thương tổn thân thể."

Cung Tử Thương nghiền ngẫm một phen những lời Cung Tử Vũ nói, bừng tỉnh đại ngộ, "Ý của ngươi là, Cung Viễn Chủy hắn......" Cung Tử Vũ đặt tay lên môi "Xuỵt."

Rượu thượng đẳng là rượu ngon, làm say cũng không gây tổn hại, Cung Viễn Chủy là lần đầu uống, còn không có uống nửa ấm liền hai mắt mông lung, gò má đỏ bừng vì say rượu.

Cung Viễn Chủy đặt chén rượu xuống, cứ như vậy chống đỡ cái cằm nhìn chằm chằm Cung Tử Vũ , trực tiếp khiến Cung Tử Vũ toàn thân không được tự nhiên.

"Viễn Chủy đệ đệ?"

"Cung Tử Vũ , ngươi làm sao còn chưa thành thân?" Cung Viễn Chủy đột nhiên vấn đạo.

Cung Tử Vũ : "......" Cái này để làm chi a?

Cung Tử Thương nghe vậy cũng là một mặt kinh ngạc, nghĩ thầm Cung Viễn Chủy lúc nào còn quan tâm tới hôn sự của Cung Tử Vũ. Cung Viễn Chủy vẫn như cũ nhìn chằm chằm Cung Tử Vũ , tựa hồ chính là vẫn chấp nhất chờ đợi đáp án của vấn đề này.

Cung Tử Vũ một vấn đề ở trong lòng nghĩ đi nghĩ lại, hỏi dò, "Viễn Chủy đệ đệ, nếu như ta thành thân, ngươi cũng sẽ vì ta khổ sở như bây giờ sao?"

Vấn đề này thực sự mâu thuẫn, Cung Tử Thương nghe xong lập tức dùng một loại "Ngươi lại tự mình đa tình" biểu tình nhìn về phía Cung Tử Vũ . Cung Viễn Chủy mặc dù say, nhưng đối với vấn đề này lại trả lời không chút do dự, hắn lạnh rên một tiếng, không lưu tình chút nào nói "Ngươi thành thân liên quan gì tới ta?"

Nghe được đáp án trong dự liệu, Cung Tử Thương che miệng đối Cung Tử Vũ cười nhạo, bị Cung Tử Vũ khoát khoát tay ngăn lại, sau đó hắn lại gằn từng chữ hỏi Cung Viễn Chủy --

"Đều là ca ca thành thân, vì cái gì Cung Thượng Giác đính hôn ngươi lại khổ sở như vậy?"

Cung Tử Thương trợn tròn hai mắt, ngửi thấy mùi kì quái từ câu hỏi này.

Cung Viễn Chủy tròng mắt hơi mở rộng, đôi mắt trong sáng đơn thuần đang ánh lên một mảng mê mang mịt mù, lại vì nghe được vấn đề này mà nổi lên gợn sóng.

Đúng vậy a, vì cái gì vậy?

Ca ca đính hôn, hắn xem như đệ đệ, vì sao lại khổ sở một cách khó lý giải được như thế?

Có những thứ đang trực chờ vỡ òa, nhưng Cung Viễn Chủy quả thực tuổi còn quá nhỏ, không rành thế sự, đây gọi là gì hắn căn bản không thể nói rõ.

Hoặc là, tận sâu trong đáy lòng, kỳ thực hắn đã sớm tường tận phải gọi nó là gì.

Chỉ là không thể nói.

"Viễn Chủy đệ đệ?" Cung Tử Vũ thấy Cung Viễn Chủy chậm chạp không có phản ứng, thế là kêu một tiếng.

Chỉ là Cung Viễn Chủy hoàn toàn đắm chìm trong tự hỏi, hắn hơi hơi quay đầu, tay phải vô ý thức nắm vuốt đuôi tóc đính trang sức bạch ngọc, đó là Cung thương Giác ở tiệc đính hôn hôm đó tặng cho hắn, hơn nữa tự tay vì hắn cột lên .

Từ ngày đó sau đó hắn liền ngày ngày đều đeo ở bên trái đuôi tóc, không có một ngày gỡ xuống qua.

Cung Tử Vũ cũng chú ý tới viên trang sức bạch ngọc kia, hắn đáy mắt thoáng qua một tia tịch mịch, cuối cùng vẫn là không nói lời nào.

"Ta khổ sở sao......?" Cung Viễn Chủy ngước mắt nhìn về phía Cung Tử Vũ, giống như là muốn từ Cung Tử Vũ trong miệng có được đáp án

"Ta vì cái gì lại khổ sở?"

Cung Tử Vũ không phải hắn, không cách nào thay thế hắn trả lời vấn đề này.

Theo men say dần dâng lên, Cung Viễn Chủy gương mặt càng hồng, hắn vốn là da thịt trắng noãn, lúc này giống như một búp bê bằng sứ xinh đẹp tinh xảo.

Hắn cúi đầu xuống, rũ mắt đầy thất lạc, chỉ vào chén rượu cạn trước mặt, "Cung Tử Vũ , rượu này của ngươi không có tác dụng gì, lại khó uống."

Mắt thấy Cung Viễn Chủy mở miệng một tiếng liền kêu ra cả họ tên mình, Cung Tử Vũ cũng không dám nói lời nào. Cung Viễn Chủy say không nhẹ, hắn khẽ thở dài đứng lên, đang chuẩn bị mở cửa sổ gọi Kim Phồn đến hỗ trợ, Cung Viễn Chủy đã đầu tựa vào trên bàn ngủ thiếp đi.

Mãi cho đến khi nghe tiếng hít thở chậm rãi của Cung Viễn Chủy truyền đến, Cung Tử Thương lúc này mới trong lòng run sợ hỏi Cung Tử Vũ "Cung Viễn Chủy cùng Cung Thượng Giác, hai người bọn họ...... đây là?" Câu nói kế tiếp Cung Tử Thương không dám nói ra khỏi miệng, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cung Tử Vũ hiếm thấy đứng đắn đối với Cung Tử Thương nói, "Cung Tử Thương tỷ tỷ, chuyện hôm nay ngươi biết ta biết, không được truyền đi."

Cung Tử Thương liên tục gật đầu, nàng đương nhiên biết loại sự tình này vạn nhất truyền đi sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế nào.

Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, nàng và Cung Tử Vũ mặc dù không phải người của Giác Cung, cùng Giác Cung cũng không thường đi lại, nhưng bọn họ cũng có thể tinh tường nhìn thấy, phảng phất những thứ khác biệt khó nói thành lời tồn tại trong mối quan hệ đó.

Từ nhỏ đến lớn giống như một chiếc đuôi nhỏ theo sau Cung Thượng Giác, còn hận không thể treo ở trên người Cung Thượng Giác. Đột nhiên không đi Giác Cung nữa, nghĩ như thế nào cũng kỳ quái. Cứ coi như là vì không quen với việc có tẩu tẩu đi, nhưng phản ứng đến mức này, có phải quá khuếch đại hay không...

Dẫu sao Cung Tử Thương chưa từng nghe qua ở đâu cái thoại bản nghe ca ca có tẩu tử, đệ đệ liền cùng ca ca đoạn tuyệt quan hệ.

Hết thảy sớm đã có manh mối, chỉ là Cung Tử Thương chưa bao giờ dám nghĩ về việc đó theo cái chiều hướng kinh thiên động địa như vậy. Bây giờ bị Cung Tử Vũ điểm phá, nàng đơn giản thay Cung Viễn Chủy trong lòng run sợ.

Cung Thượng Giác cùng Lâm Chỉ đã đính hôn, mắt thấy sau đó không lâu liền sẽ thành thân, đến lúc đó Cung Viễn Chủy phải làm sao đây?

Cung Tử Thương một mực không quá ưa thích cái Chủy độc đệ đệ này của nàng, nhưng hôm nay lại lần đầu tiên trong đời đau lòng thay hắn.

"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, về nhà thôi." Cung Tử Vũ thấy Cung Tử Thương mặt mũi tràn đầy không đành lòng, thế là an ủi.

Kim Phồn sau khi lên lầu, trông thấy Cung Viễn Chủy say đến bất tỉnh nhân sự, cũng là một mặt đau đầu. Hắn hận không thể rèn sắt thành thép, trừng Cung Tử Vũ một cái, sau đó giống y Cung Tử Thương nói--

"Quay trở về mà Cung Thượng Giác có muốn giết ngươi, thì cũng đừng lôi kéo ta, cái này đều là chính ngươi tạo nghiệt."

"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro