32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

32)

Cung Tử Vũ đi vào y quán cước bộ hơi cấp bách, hình như có việc quan trọng. Cung Thượng Giác liền ra hiệu cho Kim Phục ra ngoài chờ mình. "Ngươi tra được cái gì sao?" Cung Thượng Giác mở miệng trực tiếp hỏi.

Cung Tử Vũ cước bộ dừng lại một lát sau, ngồi xuống bàn trước rồi mới lên tiếng, "Bên trong phòng của tên y sư do Vô Phong giả mạo ta phát hiện một vật." Nói xong, Cung Tử Vũ ánh mắt nhìn về phía Cung Viễn Chủy, lấy ra một quyển sách từ trong ống tay áo.

Quyển sách này trang bìa đã ố vàng, giống như đã cất giữ ở chỗ ẩm ướt rất lâu, chỗ viết tên sách đã bị nhòe đi hoàn toàn, mơ hồ chỉ có thể phân biệt ra hai chữ "Du ký ".

"Đây là?" Cung Viễn Chủy thắc mắc.

Cung Tử Vũ sắc mặt nghiêm túc, nặng nề nói, "Ta xem thêm mấy trang, cuốn sách này không phải bản sao chép, đều là viết tay, gáy sách cũng chỉ được hàn lại bằng chỉ thập phần thô ráp."

Cung Thượng Giác yên tĩnh nhìn Cung Tử Vũ, chờ hắn nói tiếp.

"Đây có thể chính là du ký tự truyện của nam tử đã trúng khóa tình cổ lưu lại." Cung Tử Vũ nói, đem sách đặt trên mặt bàn, đẩy về phía huynh đệ Cung Nhị cùng Cung Tam.

Cung Viễn Chủy hơi hơi mở to hai mắt, vô thức quay đầu nhìn Cung Thượng Giác một cái, thế mà trùng hợp như vậy? Hắn nghiên cứu giải dược muốn tìm liền như vậy có manh mối.

Cung Thượng Giác lại không có phản ứng gì nhiều, trầm tĩnh nhìn tập sách để trên bàn. "Ca, như thế chẳng phải vừa vặn đúng ý chúng ta." Cung Viễn Chủy vui vẻ nói, đưa tay liền đi cầm quyển sách lên, ai ngờ cổ tay lại bị Cung Thượng Giác bắt được.

Cung Viễn Chủy nghi hoặc nhìn về phía Cung Thượng Giác, chỉ thấy Cung Thượng Giác sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt lãnh đạm thẳng tắp rơi trên cơ thể Cung Tử Vũ. "Tử Vũ đệ đệ lúc nào đã biết chuyện khóa tình cổ?" Cung Thượng Giác gằn từng chữ hỏi rõ.

Cung Tử Vũ sững sờ, lộ ra vẻ khó hiểu, "Tất nhiên là phụ thân nói cho ta biết."

Cung Viễn Chủy mặc dù không hiểu, nhưng Cung Thượng Giác đã muốn cản trở, hắn cũng thu tay lại, cảnh giác nhìn Cung Tử Vũ trước mặt.

Cung Tử Vũ bất đắc dĩ thở dài, "Các ngươi đây đang hoài nghi ta là Vô Phong giả trang?"

Cung Thượng Giác lại không có trả lời câu hỏi này, y vẫn chỉ lãnh đạm nhìn Cung Tử Vũ nói, "Một, Vô Phong thích khách không có lý do gì mang theo loại vật này lẻn vào Cung Môn. Hai, lúc ta hướng Chấp Nhẫn hồi báo chỉ gọi nó là âm dương cổ, chưa từng nói nó là khóa tình cổ."

"Phụ thân ta tất nhiên là biết âm dương cổ biệt danh là khóa tình cổ......" Cung Tử Vũ không chờ Cung Thượng Giác nói xong, liền mở miệng giải thích.

Mà Cung Thượng Giác chỉ là tiếp tục đem chuyện y chưa nói xong tiếp tục nói, "...... Ba, là Chấp Nhẫn đại nhân, phụ thân của ngươi đã hạ lệnh không cho phép đem sự việc âm dương cổ truyền ra ngoài, bao gồm cả ngươi, Cung Tử Vũ."

Cung Thượng Giác sau khi nói xong, trong không khí có một cái chớp mắt yên tĩnh, Cung Tử Vũ nhếch môi, sắc mặt có chút không đúng.

Cung Thượng Giác bất động thanh sắc đưa tay khoác lên chuôi đao bên hông, một đôi mắt sắc bén như chim cắt khóa chặt con mồi gắt gao nhìn chằm chằm Cung Tử Vũ.

Cung Tử Vũ không nói một lời, vẫn khiến bầu không khí tứ phía đột nhiên trở nên giương cung bạt kiếm.

Chỉ trong một cái chớp mắt, 'Cung Tử Vũ' đột nhiên làm loạn, một chưởng hướng về phía Cung Viễn Chủy bổ tới.

Cung Viễn Chủy vừa mới chuẩn bị ngăn cản, Cung Thượng Giác bên cạnh đã sớm chuẩn bị, trong lúc ánh mắt 'Cung Tử Vũ' có biến hóa nháy mắt y đã nghiêng người đem Cung Viễn Chủy bảo hộ ở sau lưng, xuất chưởng triệt tiêu công kích đồng thời dùng đao một phát chém ngang.

Cung Thượng Giác phản ứng quá nhanh, 'Cung Tử Vũ' ngửa ra sau tránh đi lưỡi đao đoạt mạng trong gang tấc. Hắn biết rõ mình không phải đối thủ của Cung Thượng Giác, thế là sau khi tránh đi lưỡi đao liền thuận thế đứng dậy, một mạch rời khỏi y quán không quay đầu lại.

"Muốn chạy?" Cung Viễn Chủy thấy thế, xoay người ném ra ba cái ám khí. 'Cung Tử Vũ' quay lại đánh rớt một cái trong đó, lại tránh không khỏi hai cái còn lại. Hai cái kia ám khí sau khi nổ tung, độc châm liền ghim vào thật sâu trong thân thể hắn.

"Ngạch......" Một thân bị đau kêu rên, 'Cung Tử Vũ' hít một hơi thật sâu, rời khỏi y quán không hề ngoái lại. Vận khinh công lên xuống vài cái liền biến mất trong tầm mắt.

Cung Viễn Chủy đứng dậy muốn đuổi theo, lại bị Cung Thượng Giác ngăn cản. "Ca, hắn vì cái gì không trúng độc?" Cung Viễn Chủy có chút gấp gáp nóng nảy hỏi, ám khí kia một khi ngấm vào bên trong thân chính là lập tức gây tê liệt, người có võ công cùng nội lực thâm hậu đi chăng nữa cũng không khả năng sau khi trúng độc còn có thể chạy trốn.

Cung Thượng Giác đem đao thu vào trong vỏ, "Hắn từng lẫn vào y quán đã lâu, có thể trộm được bách thảo tụy cũng không phải là không được." Nói xong, Cung Thượng Giác quay đầu nhìn về phía quyển sách trên bàn.

Cung Viễn Chủy hiểu ý, từ trong hòm thuốc lấy ra ngân châm, cũng không có phát hiện có độc.

Cung Thượng Giác như cũ hoài nghi, thế là từ trong ngực lấy ra bao tay tơ vàng đeo lên, sau đó cẩn thận lật ra từng trang sách.

"Ca, cẩn thận!" Cung Viễn Chủy đột nhiên trông thấy từ trong mép sách có mấy con côn trùng thật nhỏ bò ra liền kêu lên.

Cung Thượng Giác cũng nhìn thấy, hắn vẫn như cũ bảo trì tư thế lật ra trang sách, đối với Cung Viễn Chủy nói, "Bắt lại."

Cung Viễn Chủy gật đầu, cởi xuống vật chứa hình hồ lô bên hông, dùng kẹp gỗ đem những con trùng bỏ vào đó.

"Ca, cái này côn trùng không giống như độc trùng thường thấy tại Trung Nguyên, ta hoài nghi đây là Miêu Cương cổ trùng." Cung Viễn Chủy nói.

Cung Thượng Giác kiểm tra các trang sách một lần nữa để chắc chắn không còn vấn đề gì khác mới tháo bao tay xuống, tùy ý lật ra một tờ sau đó ra hiệu cho Cung Viễn Chủy sang xem.

"Tuy là cạm bẫy, nhưng sách này lại giống như là chính phẩm." Cung Viễn Chủy chỉ nhìn vài trang, liền nhìn ra sách này dường như chính là du ký tự truyện của nam tử Trung Nguyên trước kia để lại.

"Hắn vì sao muốn phí hết tâm tư mang theo vật này lẻn vào Cung Môn." Cung Thượng Giác có chút khó hiểu nói, y mới dùng vật này thăm dò phản bác Vô Phong thích khách, lại không ngờ rằng đây đúng là chính phẩm.

Cung Môn đối với vật phẩm bên ngoài quản vô cùng nghiêm, tuy nói sách không phải loại vật phẩm bị quản chặt nghiêm cấm như dược liệu, nhưng cũng không dễ gì qua mắt dược điều tra của thủ vệ. Tại sao hắn ta lại mạo hiểm việc bị phát hiện để mang theo vật này?

"Vô Phong thích khách nhất định là còn mục đích gì khác." Cung Thượng Giác lạnh lùng nói, Lâm Chỉ chết, mà thân phận của hắn lại bại lộ, loại thời điểm này không tìm biện pháp rời khỏi Cung Môn, ngược lại còn giả trang thành Cung Tử Vũ tới y quán tìm bọn họ, nghĩ đến nhất định là còn có mục đích gì khác.

"Hắn đây là muốn đối ta hạ cổ?" Cung Viễn Chủy cau mày không nghĩ ra.

Cung Thượng Giác mặt âm trầm như có điều suy nghĩ, có thể Cung Viễn Chủy chính mình cũng chưa từng phát giác hắn bây giờ đối với Cung Môn trọng yếu đến mức nào.

Lý do mà Cung Môn có chỗ đứng trên giang hồ là bởi Cung Môn có vận hành đoàn kết từ các Cung. Quan trọng nhất chính là ngoài lực lượng vũ lực----còn có thuốc nổ binh khí đao pháp cùng độc dược.

Độc dược của Cung Môn, người trong giang hồ tất cả đều biết, nội việc mua bán độc dược ra bên ngoài thôi đã là thiên kim khó cầu, những thứ không được bán ra thậm chí còn khiến người ta càng sợ đến mất mật. Hơn nữa, bách thảo tụy được xem như thánh dược. Cho nên chỉ cần nhắc tới chế độc và dùng độc, Cung Môn tuyệt đối là một sự tồn tại chấn nhiếp đối với giang hồ cùng Vô Phong.

Nếu không còn Cung Viễn Chủy, tối thiểu nhất là mấy chục năm trong tương lai, phòng ngự của Cung Môn đối với Vô Phong sẽ giảm bớt đi rất nhiều, càng không cần phải nói nếu Vô Phong thích khách lẻn vào Cung Môn dùng độc, kết quả sẽ tồi tệ như thế nào.

Cho nên lúc ban đầu Cung Tử Vũ giấu diếm y vụng trộm đem Cung Viễn Chủy mang ra Cung Môn, y mới có thể như vậy sinh khí.

Chỉ cần vừa nghĩ tới Cung Viễn Chủy bây giờ là một trong những mục tiêu của Vô Phong, Cung Thượng Giác trong mắt liền nhiều hơn mấy phần hàn ý.

"Ca?" Cung Viễn Chủy thấy Cung Thượng Giác chậm chạp không nói lời nào, thế là mở miệng kêu.

Cung Thượng Giác lấy lại tinh thần, đưa thay sờ sờ tóc Cung Viễn Chủy, không nói gì. Đúng lúc này, phương hướng trưởng lão viện đột nhiên vang lên một tiếng tiễn rít lên sắc bén. "Là tên lệnh." Cung Viễn Chủy nói.

Cung Thượng Giác bước ra bên ngoài y quán, Cung Viễn Chủy theo sát phía sau. Tiếp đó bọn hắn liền trông thấy ở hướng trưởng lão viện, chậm rãi dâng lên vài chiếc Khổng Minh đăng màu trắng.

"Ca, đây là......"

Kim Phục bước nhanh hướng bọn họ đi tới, không kịp hành lễ đã nói rõ, "Giác công tử, Chủy công tử, Chấp Nhẫn triệu tập cấp bách."

"Đã xảy ra chuyện gì?" Cung Thượng Giác chất vấn.

Kim Phục dừng lại phút chốc, trên mặt thoáng qua một tia lo lắng -- "Nguyệt trưởng lão, bị Vô Phong ám sát."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro