34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

34)

Chủy Cung so với Giác Cung càng thêm vắng vẻ. Trong không khí quanh năm không tan mùi vị thảo dược càng lộ vẻ âm trầm. Nhưng đối với Cung Viễn Chủy mà nói, mùi thuốc đắng ngắt ngược lại có thể làm cho hắn yên tâm.

Cung Viễn Chủy trở lại Chủy Cung chuyện đầu tiên chính là trông nom lưu ly tráo bên trong là Xuất Vân Trọng Liên chưa nở hoa. "Nó lúc nào có thể nở?" Cung Thượng Giác đứng ở sau lưng Cung Viễn Chủy, nhìn hắn sắc thuốc tưới hoa.

"Hẳn là mấy ngày nữa." Cung Viễn Chủy hồi đáp, đây là đóa thứ hai hắn bồi dưỡng, có kinh nghiệm từ đóa đầu tiên, Cung Viễn Chủy đại khái đoán được thời kì hoa nở.

Cung Viễn Chủy cẩn thận cầm thuốc ở trong chén tưới vào gốc rễ Xuất Vân Trọng Liên, thẳng đến khi nụ hoa hấp thu dược trấp thuốc tản ra chút màu sắc, hắn mới yên tâm đứng lên, buông xuống chén thuốc.

"Đáng tiếc Xuất Vân Trọng Liên tuy là thánh dược, lại không thể giải trùng cổ." Cung Viễn Chủy thở dài nói.

Cung Thượng Giác không nói gì, y chưa bao giờ nghĩ tới dùng Xuất Vân Trọng Liên giải cổ, tự nhiên cũng không thèm để ý nó có hay không có hiệu dụng.

Tất nhiên hai người đã quyết định tối nay ngủ lại Chủy Cung, liền cũng không gấp làm việc, nhàn nhã nấu một bình trà, tại đình viện cây cảnh phía trước ngồi đối diện nhau. Cung Viễn Chủy tiếp tục nghiên cứu du ký sách, mà Cung Thượng Giác thì thưởng trà ngắm cảnh.

Chủy Cung đời đời nghiên cứu độc dược, trong đình viện cũng trồng không thiếu kỳ hoa dị thảo. Đều nói độc tính càng mạnh thực vật màu sắc càng diễm lệ, cái này trong đình viện trồng không ít, nhìn một cái liền thấy hoa cỏ lập loè sắc thái nguy hiểm,  dưới ánh trăng khuya tản ra sắc màu kiều diễm, càng tăng thêm dáng vẻ mỹ cảnh thi vị cho đình viện Chủy Cung.

Ở giữa đình viện có trồng một gốc cây trăm năm đại thụ. Bởi vì cành cây quanh năm ẩm ướt tỏa hương thơm, cho nên cả ngày có vô số đom đóm vờn quanh.

Cảnh sắc đình viện quả thực rất đáng giá để được tinh tế thưởng thức, đáng tiếc người ngắm cảnh bây giờ ánh mắt cũng không hề đặt lên cảnh vật xung quanh.

"Ca, huynh vì cái gì một mực nhìn ta?" Cung Viễn Chủy cuối cùng chú ý tới ánh mắt của Cung Thượng Giác, thế là ngước mặt hỏi rõ.

Cung Thượng Giác để chén trà trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn  phong cảnh bên ngoài đình viện nói, "Ta chỉ là đang nghĩ, tối nay trăng sáng cùng đom đóm thục mỹ đến mức nào?"

Nghe Cung Thượng Giác nói, Cung Viễn Chủy cũng nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài đình viện, lúc này mới phát hiện hôm nay mặt trăng phá lệ sáng tỏ, nguyệt quang độ lên đình viện một tầng ngân bạch tơ lụa cùng đom đóm đầy trời tôn nhau mười phần mỹ lệ.

"Ta cảm thấy ánh trăng đêm nay rất là đẹp, ca thì sao?" Cung Viễn Chủy đưa tay đệm lên cái cằm, mắt nhìn không chớp bên ngoài đình viện, suy nghĩ không tự chủ được bắt đầu miên man.

"Băng thanh ngọc khiết, không nhiễm bụi trần...." Cung Thượng Giác câu khóe môi nở nụ cười, "Đều không đẹp bằng đệ."

Cung Viễn Chủy sững sờ, lúc này mới nghe rõ lời của Cung Thượng Giác, hắn quay đầu nhìn về phía Cung Thượng Giác, vội vàng không kịp chuẩn bị liền rơi vào đôi mắt tĩnh mịch như đầm sâu của Cung Thượng Giác.

'Không nhiễm bụi trần' chính là từ dùng để hình dung hoa quỳnh, mà hoa quỳnh lại được mệnh danh là nguyệt hạ mỹ nhân.

"Ca, huynh lại đùa ta." Cung Viễn Chủy xoay đi muốn giấu khuôn mặt phiếm hồng, lại làm lộ ra vành tai nhiễm đỏ.

Cung Thượng Giác mím môi cười, từ chối cho ý kiến.

Cung Viễn Chủy có thể vĩnh viễn cũng không biết ở trong lòng Cung Thượng Giác tán thưởng khuôn mặt khả ái của hắn đến mức nào.

"Sách này đã xem xong?" Cung Thượng Giác mắt thấy Cung Viễn Chủy vành tai đỏ đến phảng phất có thể nhỏ máu, thế là mười phần thân thiết đem đề tài đổi đi.

Cung Viễn Chủy lúc này mới một lần nữa quay đầu nhìn thẳng vào mắt Cung Thượng Giác "Xem xong."

"Như thế nào, có đầu mối?"

Cung Viễn Chủy do dự một lát sau đó lắc đầu, ngữ khí mang theo thất lạc, "Không có."

Cung Thượng Giác đưa tay thay Cung Viễn Chủy rót một ly trà nóng, trấn an hắn, "Không có cũng không sao."

Cung Viễn Chủy cắn cắn cánh môi, vẫn như cũ đang do dự cái gì. Hắn vốn cảm thấy, nếu hắn cùng với Cung Thượng Giác đã là quan hệ này, vậy âm dương cổ tựa hồ giải hay không đều không quan trọng.

Nhưng về sau nghĩ lại, Cung Thượng Giác thường xuyên xuất Cung ngoại vụ, nếu là âm dương cổ không khỏi, không lẽ Cung Thượng Giác sẽ một mực ở lại Cung Môn không ra ngoài làm nhiệm vụ nữa, hoặc là cùng đem hắn đi?

Tựa hồ cũng không thực tế, huống chi, theo như lý thuyết trong sách thuốc, âm dương cổ dù sao cũng là chí độc cổ trùng, quanh năm lưu lại trong cơ thể sẽ sinh ra nội thương, không giải không được.

"Ca." Cung Viễn Chủy cúi đầu nghịch ngón tay gọi y.

"Hửm?"

Cung Viễn Chủy liên tục do dự, mới nói tiếp, "Ca huynh đã từng nói, vô luận ta lựa chọn thế nào, huynh cũng sẽ không tức giận phải không?"

Cung Thượng Giác liếc mắt nhìn hắn, sau đó gật đầu nói, "Ta nhớ được từng lời ta nói, vô luận đệ lựa chọn như thế nào, đệ mãi mãi là ái nhân ta chân thành yêu cả đời, vĩnh viễn không cần lo nghĩ sẽ mất đi ta."

Cung Thượng Giác ngữ khí bình thản, giống như đang kể chuyện, chỉ có Cung Viễn Chủy chính mình nghe liền thẹn.

"Như thế nào? Vì cái gì đột nhiên hỏi như vậy?" Cung Thượng Giác nhìn sắc mặt của Cung Viễn Chủy, lại đem ánh mắt nhìn về phía cái kia bản du ký sách.

Cung Viễn Chủy vội vàng lắc đầu, "Không có, ta chính là thuận miệng hỏi một chút."

Cung Thượng Giác mang theo hoài nghi, nhưng mắt thấy Cung Viễn Chủy dáng vẻ dường như không muốn giải thích, y không thể làm gì khác hơn, "Tuy nói như thế, nhưng ta hy vọng đệ trước khi hạ quyết định thì cùng ta thương lượng một chút có được không?"

Cung Viễn Chủy gật đầu.

"Kế hoạch dẫn dụ thích khách Vô Phong ta đã sớm nghĩ kỹ, đệ không cần lo lắng quá mức." Cung Thượng Giác cho rằng trong lòng Viễn Chủy bất an vì chuyện phải làm mỗi nhữ dụ thích khách, nên mới suy nghĩ không ngừng, y vì vậy liên tục một lần lại thêm một lần trấn an hắn.

"Ca, không bằng chúng ta ngày mai liền đem kế hoạch thực hiện?" Cung Viễn Chủy nói.

"Ta cũng đang có ý đó." Cung Thượng Giác rũ mắt nói.

"Ca, thời điểm nguyệt thực......"

"Ừm, ba ngày sau. Cho nên trước đó nhất thiết phải đem vấn đề thích khách giải quyết cho bằng hết." Cung Thượng Giác ngữ khí bình thản nói, ba ngày sau là nguyệt thực, y sẽ có hai canh giờ nội lực hoàn toàn tiêu biến, cho nên nhất định phải trước lúc đó đem hết thảy giải quyết.

Cung Viễn Chủy tự nhiên biết rõ chuyện trọng đại này.

Ấm nước trên lò lửa ục ục bốc lên, Cung Viễn Chủy thấy thế đưa tay cầm lên ấm nước, đang muốn đem nước đổ vào ấm trà, cánh tay lại đột nhiên cứng đờ, trên mặt đã lộ ra biểu cảm khó chịu bứt rứt.

Cung Thượng Giác chú ý tới sự khác thường của hắn, nhưng lại không cấp bách, chỉ là cười nhẹ trêu chọc nói, "Như thế nào? Là âm dương cổ lại phát tác?"

Cung Viễn Chủy đôi mắt rũ xuống, nhìn về phía Cung Thượng Giác trong mắt mang theo chút đáng thương.

Cung Thượng Giác cố nén cười, đầu tiên là tiếp nhận ấm nước trong tay Cung Viễn Chủy, tiếp đó lôi kéo cổ tay của hắn ra hiệu hắn đi đến ngồi bên cạnh mình.

"Ca......" Cung Viễn Chủy thuận theo đứng dậy vòng qua bàn,  ngồi xuống bên người Cung Thượng Giác.

Cung Thượng Giác mười phần tự nhiên đem hắn kéo vào trong ngực, muốn làm dịu đi khó chịu mà âm dương cổ mang tới.

Cảm giác tốt một chút, Cung Viễn Chủy đem khuôn mặt vùi vào hõm vai Cung Thượng Giác, chỉ lộ ra lỗ tai đỏ bừng, "Ca, vì cái gì chỉ có mình ta bị như vậy......"

Âm dương cổ mặc dù phân âm dương, nhưng hiệu dụng đều là giống nhau, như thế nào Cung Thượng Giác vẫn luôn giống người không việc gì, duy chỉ có hắn thỉnh thoảng phát tác.

Cung Thượng Giác cảm thấy bộ dạng đáng thương của Cung Viễn Chủy thập phần khả ái, thế là đưa tay vuốt vuốt vành tai nóng lên của hắn, cười nói, "Có thể...... là ta nhẫn đã quen."

"Nhẫn?" Cung Viễn Chủy từ trong ngực Cung Thượng Giác ngẩng đầu, nghi ngờ nói. Sau mới suy nghĩ minh bạch lời Cung Thượng Giác là về chuyện lúc trước cùng Lâm Chỉ.

"Ta còn tưởng rằng ca cùng Lâm Chỉ......"

"Cùng Lâm Chỉ như thế nào?" Không chờ Cung Viễn Chủy nói xong, Cung Thượng Giác đã nhàn nhạt ngắt lời hắn, bên trong tròng mắt mang theo chút hàn ý, nhìn chằm chằm Cung Viễn Chủy, "Đệ cho rằng ta cùng Lâm Chỉ như thế nào?"

Cung Viễn Chủy nhìn ánh mắt Cung Thượng Giác lập tức có chút không dám hỏi, nhưng vừa nghĩ tới lúc trước hắn từng tại Giác Cung nhìn thấy vết tích trên cổ Lâm Chỉ.

Việc này như một cái gai trong lòng hắn, không hỏi rõ ràng bản thân càng khó chịu. Thế là hắn khẽ cắn môi lại hỏi, "Lúc trước tại Giác Cung, ta rõ ràng trông thấy trên cổ Lâm Chỉ có dấu vết ca ca lưu lại."

Bởi vì âm dương cổ, cứ cho là Cung Thượng Giác đã từng cùng Lâm Chỉ làm cái gì, Cung Viễn Chủy cũng nói với chính mình rằng không sao, Cung Thượng Giác chỉ là bất đắc dĩ mới phải làm vậy, không cần quá để ý. Nhưng đến giờ khắc hiện tại, hắn nhận ra sâu trong nội tâm hắn kỳ thực lại rất bận tâm, cũng không giống như cách hắn biểu hiện tiêu sái vô tư ngoài mặt.

Cung Thượng Giác nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, tựa hồ nghĩ tới điều gì vô càng chán ghét, sau đó lạnh lùng nói, "Đó là tự cô ta tìm chết."

Âm dương cổ tuy có triệu chứng, nhưng chỉ cần âm dương cổ không phân ly, túc chủ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, coi như không hề làm gì, thì cũng chỉ là khó chịu phút chốc thôi, chống cự lại liền tốt.

Y đem Lâm Chỉ đặt ở Giác Cung, chỉ là vì ổn định âm dương cổ, mỗi lần âm dương cổ phát tác triệu chứng, y luôn luôn là cứng rắn chống đỡ trải qua, chưa bao giờ chạm vào Lâm Chỉ.

"Hôm đó cô ta vì khó chịu mà tự tiện xông vào phòng của ta. Ta chỉ là nhẹ nhàng cảnh cáo một chút." Cung Thượng Giác từ tốn nói, chuyện sáng sớm hôm đó y cũng nhớ kỹ. Chỉ là y chưa từng nghĩ tới Cung Viễn Chủy đến Giác Cung tìm mình, gặp được một màn này, không duyên cớ sinh ra rất nhiều hiểu lầm.

"Ca huynh..... chưa bao giờ chạm qua Lâm Chỉ sao?" Cung Viễn Chủy có chút khó có thể tin mà hỏi, trước đây Lâm Chỉ thế nhưng là ở trước mặt hắn làm đủ bộ dáng, lại là xin thuốc dưỡng sinh, lại dùng ngôn từ ái muội, suốt ngày nhắc tới muốn vì Cung Thượng Giác sinh hạ đích tử......

Hóa ra đều là ở trước mặt hắn diễn kịch?

Cung Thượng Giác bị hỏi có chút bất mãn, thế là y tự tay nắm lấy cái cằm nhỏ của Cung Viễn Chủy, hơi dụng lực, giọng mang cảnh cáo nói, "Ngươi nếu lại không duyên cớ hỏi mấy câu không có cơ sở như vậy, ta liền mặc kệ ngươi, bỏ mặc ngươi tự mình chống cự âm dương cổ."

Đương nhiên, ngoài miệng nói như vậy Cung Thượng Giác cũng không có thả Cung Viễn Chủy ra. Chính y từng cưỡng ép nhẫn nhịn triệu chứng của âm dương cổ, biết cái này có bao nhiêu khó chịu, tất nhiên sẽ không để Cung Viễn Chủy cũng nếm được loại tư vị này.

Cung Viễn Chủy nghe vậy giương cánh tay đem Cung Thượng Giác ôm chặt một chút, tựa hồ sợ Cung Thượng Giác thật sự tức giận mặc kệ hắn.

Cung Thượng Giác cười nhẹ, đưa tay vuốt ve lưng Cung Viễn Chủy, Cung Viễn Chủy ôm Cung Thượng Giác, cảm giác triệu chứng âm dương cổ chính xác hòa hoãn không ít, chỉ là dưới ánh trăng mập mờ lặng lẽ lộ ra một chút hành vi ám muội.

"Cảm thấy tốt hơn chưa?" Cung Thượng Giác cúi đầu hỏi rõ.

Cung Viễn Chủy lại ôm chặt hơn, cơ thể gần sát, khí tức dần dần loạn.

Cung Thượng Giác cảm thấy buồn cười, xoa nhẹ lên mái tóc bồng bềnh của Cung Viễn Chủy, "Đệ lớn như vậy sao còn nhõng nhẻo?"

Một lúc lâu sau, Cung Viễn Chủy đột nhiên động, chỉ thấy hắn từ trong ngực Cung Thượng Giác ngẩng đầu, khuôn mặt không rõ có phải bị ngạt hay ngượng ngùng mà đỏ bừng. Hắn vốn muốn tìm đến môi của Cung Thượng Giác, nhưng thực sự quá ngại, thế là cánh môi kiều nộn lần mò trực tiếp dán lên hầu kết nhô lên của Cung Thượng Giác.

Nguyệt quang ngưng đọng, thời gian đình chỉ , Cung Thượng Giác cũng dừng lại. Mập mờ lôi xé lý trí, phóng túng kêu gào.

Cung Viễn Chủy biết mình đang làm cái gì. Hắn động tác xa lạ ngây ngô, ngược lại dây dưa ra vô hạn dụ hoặc.

Hắn ôn nhu hôn nhẹ hầu kết của Cung Thượng Giác, học Cung Thượng Giác đã từng đối với hắn làm như thế, nhẹ nhàng mút lấy, lại bởi vì động tác không thuần thục, mà tạo ra tiếng nước nho nhỏ.

Ánh trăng soi tỏ tia ôn nhu trong đôi mắt sâu như hồ thu của Cung Thượng Giác, y trông thấy khóe mắt Cung Viễn Chủy đã bắt đầu phiếm hồng, lặng lẽ dùng hết tự chủ cả đời gom lại.

Cung Viễn Chủy đối mặt với tình huống trước mắt cảm thấy khẩn trương, hắn vô thức quay đầu nhìn chỗ khác, ánh mắt vô tình rơi vào quyển sách trên bàn, sau đó lại lần nữa đối đầu cùng ánh mắt đang ẩn tàng nguy hiểm của Cung Thượng Giác.

"Ca...... huynh có muốn ta không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro