38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

38)

Bên trong rừng núi sương phủ ngày càng dày, che khuất cả bầu trời, đem ánh mặt trời ngăn lại bên ngoài, chỉ còn lộ ra những vầng sáng mơ hồ không rõ.

"Ta muốn đóa Xuất Vân Trọng Liên đầu tiên ngươi dưỡng ra." Hàn Nha Cửu ngồi xổm bên cạnh thi thể Lâm Chỉ, dùng một loại chậm rãi lại cẩn trọng nâng lên trái tim bị Cung Viễn Chủy làm nhục không còn hình dạng, tiếp đó đưa nó thả lại vào trong lồng ngực Lâm Chỉ. Sau khi cất kỹ, hắn nghiêng đầu đánh giá phút chốc, tựa hồ cảm thấy lỗ hổng hở ra rất không có mỹ quan, thế là hắn lại giật giật y phục Lâm Chỉ, đem khe rãnh rách ra dữ tợn kia che đi.

Cung Viễn Chủy nhíu nhíu mày, thực sự không quen nhìn người trước mắt dùng khuôn mặt giống Cung Thượng Giác làm chuyện như vậy. Huống hồ Lâm Chỉ mặc dù khuôn mặt đã bị hủy, nhưng vẫn là có thể nhìn ra cùng mình giống nhau đến bảy tám phần.

Cảnh tượng này thực sự nhìn thôi cũng khiến người ta khó chịu.

"Đóa Xuất Vân Trọng Liên đầu tiên sớm đã hiến tặng cho Chấp Nhẫn, sợ là ngươi không cầm được." Cung Viễn Chủy lạnh lùng nói.

Hàn Nha Cửu cẩn thận đặt lại cánh tay cứng ngắc của Lâm Chỉ , quay đầu nhìn về phía Cung Viễn Chủy cười lạnh, "Đây chính là điều ngươi nên bận tâm đó, Chủy công tử."

Cung Viễn Chủy ngẩng đầu nhìn một chút về phía vầng Thái Dương đang dần lặn xuống ở phía Tây, sau đó nhìn Hàn Nha Cửu, "Mặc dù đóa Xuất Vân Trọng Liên tìm không được, nhưng ta có cái mới."

"Mới?" Hàn Nha Cửu hồ nghi nhìn Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy từ trong ngực lấy ra bình sứ chứa thuốc, vừa được điều chế từ đóa liên hoa tại Chủy Cung , "Đáng tiếc đã bị ta làm thuốc."

Hàn Nha Cửu con mắt híp lại, hắn liền nhận ra bình thuốc này. Lúc đó tại Chủy Cung, hắn sớm đã nói rõ chính mình muốn Xuất Vân Trọng Liên coi như điều kiện, mà lúc đó bên cạnh quả thật có một chung ấm thuốc đang được nấu. Hắn lúc đó cũng không biết trong ấm thuốc được sắc nấu chính là Xuất Vân Trọng Liên. Nhưng Cung Viễn Chủy rõ ràng là sau khi nghe đến hắn nói muốn Xuất Vân Trọng Liên, mới động tác lưu loát đem một thứ dược liệu khác ném vào ấm thuốc đang nấu nó.

"Ngươi đùa bỡn ta?" Hàn Nha Cửu mắt lộ ra hung ý, Xuất Vân Trọng Liên sau khi làm thuốc, liền không cách nào dùng cho mục đích của hắn.

Chỉ trong một cái chớp mắt, Hàn Nha Cửu đã xuất chưởng hướng vào mặt Cung Viễn Chủy đánh tới. Cung Viễn Chủy đột nhiên lui về phía sau, đem bình thuốc trong tay cất kỹ. Đang muốn lấy ra ám khí, nhưng đột nhiên nghĩ tới người trước mắt này phục dụng bách thảo tụy, thế là hắn ngược lại rút ra đoản đao bên hông tấn công Hàn Nha Cửu.

Mấy chiêu đi qua, hai người tương xứng, Hàn Nha Cửu trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt, đột nhiên biến chuyển thế công, không còn hướng Cung Viễn Chủy tiến công, mà là hướng vào bình thuốc trong ngực Cung Viễn Chủy chưởng tới.

Cung Viễn Chủy thu hẹp ánh mắt, biết rõ là đối phương giương đông kích tây, nhưng hắn không dám đánh cược một chiêu này, thế là vội vàng dùng cánh tay che chở bình thuốc.

Chỉ cần một chiêu sai lệch, Hàn Nha Cửu thừa cơ từ bên hông rút chủy thủ ra, kề trên cổ Cung Viễn Chủy.

"Dùng tên lệnh gọi ca ca ngươi tới." Hàn Nha Cửu mặt mũi tràn đầy đắc ý, tiện thể lấy đi đoản đao trong tay Cung Viễn Chủy, "Dùng ngươi trao đổi, Cung Nhị tiên sinh tự sẽ mang tới Xuất Vân Trọng Liên."

Cung Viễn Chủy mím môi không nói, cảnh giác lạnh ngắt trên cổ khiến hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hàn Nha Cửu tìm bốn phía, sau đó từ bên hông Cung Viễn Chủy rút ra tên lệnh, hướng về bầu trời sương mù bao phủ phóng ra, tên lệnh âm thanh sắc bén vang vọng sơn lâm, quái lạ lại không kinh động chim chóc trong rừng.

Cung Viễn Chủy lạnh nhạt nhìn tên lệnh nổ tung ở trên không, không có biểu tình gì. "Trong rừng sương mù nặng như vậy, sợ là ca ca ngươi sẽ không tìm không ra a?" Hàn Nha Cửu chậm rãi nói, tựa hồ muốn từ trên mặt Cung Viễn Chủy tìm được vẻ kinh hoảng luống cuống, nhưng nét mặt Cung Viễn Chủy không gợn sóng chút nào làm cho hắn cảm thấy vô vị. Thế là Hàn Nha Cửu lại tự mình nói, "Ca ca của ngươi rất yêu thương ngươi ....."

Cung Viễn Chủy cuối cùng cũng cho Hàn Nha Cửu một ánh mắt, không rõ người này đột nhiên nói những thứ này làm gì.

Hàn Nha Cửu ánh mắt chuyển hướng đến thi thể Lâm Chỉ, chỉ là nhìn liếc qua một chút, lại bị Cung Viễn Chủy thu vào trong mắt. "Như thế nào? Ngươi không thích Lâm Chỉ?" Cung Viễn Chủy khẽ cười nói.

Câu nói này giống như làm Hàn Nha Cửu đau đớn, hắn bỗng nhiên đem chủy thủ đè sâu thêm lần nữa, thẳng đến khi trên cổ trắng nõn của Cung Viễn Chủy xuất hiện một vệt máu mảnh dẻ, đúng lúc này hắn thấy được bên cạnh cổ là một vệt đỏ chưa tan.

Có lẽ thời điểm chờ đợi có chút vô vị, Hàn Nha Cửu nhìn ngắm cái dấu đỏ mập mờ rồi đột nhiên nói, "Lâm Chỉ là hài tử ta một tay nuôi lớn...... Nàng yêu ta, ta đương nhiên cũng yêu nàng."

Cung Viễn Chủy liếc mắt nhìn Hàn Nha Cửu, giọng mang giễu cợt nói, "Ta ngược lại thật sự nửa phần nhìn không ra ngươi yêu nàng, không phải ngươi giết nàng sao?"

"Ngươi biết cái gì!" Hàn Nha Cửu âm điệu đột nhiên nâng cao, nghiến răng nghiến lợi nói, "Đều là các ngươi ép......" Cung Viễn Chủy từ chối cho ý kiến.

"Ta cùng với Lâm Chỉ thuở nhỏ đã phải chiếu theo bộ dáng của các ngươi lớn lên. Cứ mỗi nửa năm, đều sẽ có bức họa chân dung của các ngươi được đưa vào Vô Phong, mà chúng ta liền sẽ dựa theo bộ dáng trên bức họa, bị gọt cốt tố nhan...... Ngươi hiểu đó là loại cảm giác gì sao?" Hàn Nha Cửu ngữ khí bình thản nói, trong mắt lại cất giấu cố chấp sâu đậm.

"Nói đến nực cười, trước đây nhiệm vụ của Lâm Chỉ chỉ là dùng bộ dáng của ngươi tiếp cận Cung Thượng Giác. Đợi thời điểm hắn buông lỏng cảnh giác ra tay ám sát. Nhiều loại Cổ như vậy, nhưng loại đã kích hoạt được lại là khóa tình cổ, thực sự quá buồn cười." Hàn Nha Cửu nói tựa hồ nghĩ tới điều gì, thế là thật sự cười ra tiếng,

"Cung Thượng Giác thế mà yêu đệ đệ của hắn? Lâm Chỉ.... vậy mà lại yêu ta? Thân là Vô Phong thích khách, nàng có thể nào yêu ta?"

Cung Viễn Chủy thực sự không thể hiểu được hành động của Vô Phong, nhìn bộ dáng Hàn Nha Cửu vừa cười vừa giận, hắn chỉ nhàn nhạt nói một câu, "Vô Phong các ngươi đều có bệnh."

Hàn Nha Cửu nghe được cũng không sinh khí, ngược lại là một bộ dáng rất công nhận, "Đúng vậy a, cho nên chúng ta ai cũng không thể sống một cuộc đời dễ dàng. Ta cùng với Lâm Chỉ tất nhiên rơi xuống kết cục thế này, vậy ngươi cùng Cung Thượng Giác cũng đừng hòng bình yên vô sự."

Bốn phía dần dần đen lại, hẳn là bên ngoài mặt trời đã lặn.

Không biết qua bao lâu, núi rừng xa xa đột nhiên dâng lên ánh sáng,  âm thanh khói lửa bắn ra một hồi tiếp lấy một hồi, sau đó trong đêm tối nổ tung một tia sáng chiếu sáng hơn phân nửa sơn lâm.

Là Cung Thượng Giác tìm tới. "Ca ca của ngươi tới." Hàn Nha Cửu ngữ khí khi nói câu này có chủ ý, sau đó đem chủy thủ từ tay phải đổi đến tay trái, tựa hồ chỉ sợ Cung Viễn Chủy thừa cơ tránh thoát, nhưng Cung Viễn Chủy từ đầu tới đuôi ngồi trầm ổn, một chút cũng không có dáng vẻ muốn chạy. Điệu bộ lạnh nhạt này làm cho Hàn Nha Cửu có vẻ nghi hoặc.

"Đứng lên." Hàn Nha Cửu nghiến vào cổ Cung Viễn Chủy để ép hắn đứng lên, sau đó Hàn Nha Cửu nhìn về phía rừng núi nơi tia sáng nổ tung, cách bọn họ bất quá mấy chục thước xa, có điều trong rừng sương mù dày đặc, tầm mắt không tốt khó mà xác định chính xác vị trí.

Hàn Nha Cửu đang nghĩ ngợi muốn phóng thêm một cái tên lệnh đem người dẫn tới, lại phát hiện trên thân Cung Viễn Chủy không mang theo tên lệnh nào khác. Hắn nhẹ thở dài một tiếng, đột nhiên nghĩ tới toàn thân thi hài của Lâm Chỉ trải rộng vết thương.

Lập tức nổi lòng ác độc, hắn đến gần bên tai Cung Viễn Chủy, nhẹ nhàng nói, "Nghe nói Cung Thượng Giác đối với mùi máu tanh phá lệ mẫn cảm, ngươi khi đó không phải ưa thích lộng thương chính mình làm Cung Thượng Giác chú ý sao? Nếu bây giờ lại làm vậy thì sao nhỉ?"

Trước đây Cung Viễn Chủy tự mình hại mình thụ thương, bên trong Cung Môn ít có người biết, hết lần này tới lần khác Hàn Nha Cửu giả trang y sư y quán mới biết được chuyện này .

"Ngươi nói cái gì?" Cung Viễn Chủy nhíu mày không vui nói, mấy lời này của Hàn Nha Cửu nghe vào rất chói tai.

Tiếng bước chân rất nhỏ ở trong rừng vang lên, Hàn Nha Cửu câu lên một điệu cười tà ác, đột nhiên thu hồi chủy thủ đặt trên cổ Cung Viễn Chủy, không chờ Cung Viễn Chủy phản ứng lại, hắn đem chủy thủ thay đổi phương hướng, thẳng tắp hướng trên chân Cung Viễn Chủy đâm vào.

"Ách!" Cung Viễn Chủy bị đau nhíu mày, chân mềm nhũn té quỵ dưới đất, máu tươi lập tức như suối tuôn ra, từng cỗ từng cỗ thấm ra bên ngoài, rất nhanh liền nhiễm ướt một mảng dưới đất.

Mùi máu tanh nồng đượm phiêu tán trong sương mù.

Hàn Nha Cửu ngồi xổm ở trước mặt Cung Viễn Chủy, hài lòng nhìn hắn không ngừng chảy máu, trên mặt là vặn vẹo ý cười, "Ngươi khi đó đối đãi như vậy với Lâm Chỉ, bây giờ cũng coi như là đáng đời."

Hàn Nha Cửu vĩnh viễn cũng không quên được, một đêm kia toàn bộ y quán chỉ có một mình hắn trực ban, hết lần này tới lần khác chính là một đêm Lâm Chỉ bị Cung Viễn Chủy lấy huyết nghiên cứu, hắn lúc đó giả trang thành đại phu trẻ tuổi mới nhập môn y quán, chỉ có thể ở một bên trơ mắt nhìn Cung Viễn Chủy hủy đi khuôn mặt Lâm Chỉ, dùng phương thức như vậy lấy huyết, còn hết lần này tới lần khác...... phân phó hắn cách mỗi nửa canh giờ tự mình lấy huyết.

Nghĩ tới đó, Hàn Nha Cửu nụ cười trên mặt càng đậm.

Hắn trước đây lẻn vào Cung Môn, chính là vì tiếp cận Cung Viễn Chủy, Vô Phong cho nhiệm vụ của hắn có hai cái: thứ nhất, nghĩ cách trộm lấy Xuất Vân Trọng Liên, thứ hai, phối hợp nhiệm vụ của Lâm Chỉ.

Lâm Chỉ nhiệm vụ ban sơ là ám sát Cung Thượng Giác, chỉ có điều trời xui đất khiến lại mở ra âm dương cổ, mà Hàn Nha Cửu vốn không nên như thế sớm liền bại lộ thân phận, bất quá khi đó hắn không thể để Cung Viễn Chủy phát hiện bí mật hóa giải âm dương cổ, lại không đành lòng nhìn Lâm Chỉ tiếp tục chịu khổ, mới ra tay chấm dứt tính mệnh của Lâm Chỉ, dẫn đến thân phận của mình cũng không cách nào ẩn tàng.

Có thể hắn bây giờ sớm đã không còn trông cậy vào việc hoàn thành nhiệm vụ rời khỏi Cung Môn, Lâm Chỉ chết một ngày kia trở đi hắn liền không có nghĩ tới mình an toàn rời khỏi Cung Môn.

Đem Cung Nhị dẫn tới, mượn phương pháp giải cổ thừa dịp Cung Thượng Giác nội lực hoàn toàn biến mất giết cả hai mới là mục tiêu tối hậu nhất mà Hàn Nha Cửu chờ đợi đã lâu.

Lúc hắn nghĩ như vậy, tiếng bước chân dồn dập càng ngày càng gần, Cung Thượng Giác toàn thân hắc y rất nhanh liền xuất hiện trước mặt bọn họ. Cung Thượng Giác sắc mặt âm trầm, như mây đen trước bão táp, đáy mắt phiếm tơ máu bán đứng sự bình tĩnh mà để lộ cảm xúc thực sự của y.

Bó đuốc cùng đèn lồng chiếu rọi, y đầu tiên là thấy được dưới thân Cung Viễn Chủy là một mảng cây cỏ bị nhuộm đỏ, lại nhìn thấy trên cổ Cung Viễn Chủy có vết cắt, Cung Thượng Giác chỉ cảm thấy tức giận mãnh liệt, cũng không khắc chế nổi sát ý trộn lẫn tàn bạo, khiến thị vệ sau lưng cũng không dám tới gần.

Cung Thượng Giác cuối cùng đem tầm mắt rơi vào chủy thủ dính máu trong tay Hàn Nha Cửu, đôi mắt thâm trầm giống như nhìn một kẻ hấp hối sắp chết, "Ngươi dám tổn thương y?!"

Cho dù là Hàn Nha Cửu, đối mặt cùng Cung Thượng Giác nổi giận đến mức độ này cũng không nhịn được trong lòng run rẩy, loại sợ hãi giống như sự e dè đối với loài săn mồi khắc vào trong huyết mạch, hoàn toàn xuất từ bản năng mà không phải là tự nguyện.

Nhưng rất nhanh, Hàn Nha Cửu liền lấy lại tinh thần, hắn đem chủy thủ một lần nữa dí lên cổ Cung Viễn Chủy, đối với Cung Thượng Giác nói, "Cung Thượng Giác, nếu không muốn đệ đệ ngươi chết, liền kêu thị vệ phía sau ngươi đều ra khỏi sơn lâm, một mình ngươi tới."

Cung Thượng Giác trên trán nổi gân xanh, lại bị y áp chế một cách cưỡng ép, y hơi nghiêng đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho Kim Phục, Kim Phục chưa từng chất vấn mệnh lệnh của Cung Thượng Giác, nhận được hiệu lệnh lập tức mang theo thị vệ biến mất khỏi tầm mắt ba người bên trong.

Cung Thượng Giác từ lúc biết chuyện, lần đầu tiên cảm thấy chính mình có thể điên rồi, y biết rõ khả năng này là rơi vào bẫy, biết rõ nửa tháng kỳ hạn của mình sắp tới, rất nhanh liền sẽ nội lực hoàn toàn biến mất, nhưng nhìn thấy tên lệnh của Cung Viễn Chủy, trong nháy mắt y vẫn là không có một chút do dự tự mình đi vào trong rừng.

Đem chính mình đặt trong tình huống bất lợi như thế là tối kỵ. Nhưng y không lo được nhiều như vậy.

Đây chính là Cung Viễn Chủy, y làm sao có thể không tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro