39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


39)

"Thả Cung Viễn Chủy ra, ta bảo đảm ngươi sẽ bình an rời khỏi Cung Môn." Cung Thượng Giác yên tĩnh nhìn Hàn Nha Cửu, cấp ra điều kiện.

Hàn Nha Cửu nghe xong cười nhạo một tiếng, "Ta chưa bao giờ nghĩ tới bình yên rời khỏi Cung Môn." Cung Thượng Giác hơi híp mắt, tay phải như có như không khoác lên trên chuôi đao bên hông.

Hàn Nha Cửu tay nắm chủy thủ dụng nhiều hơn mấy phần lực, lưỡi đao lần nữa vạch phá cổ của Cung Viễn Chủy, "Giác công tử, ta khuyên ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ, chủy thủ trong tay ta, tuyệt đối nhanh hơn so với đao trên hông ngươi."

Cung Thượng Giác gắt gao nhìn chằm chằm cổ áo thấm máu của Cung Viễn Chủy, ánh mắt của y cũng bị chỗ huyết đó nhuộm thành một mảng hồng.

"Mang đao ném tới đây." Hàn Nha Cửu nói.

Cung Thượng Giác không có bao nhiêu do dự, liền rút đao bên hông ném tới trước mặt Hàn Nha Cửu. Hàn Nha Cửu lúc này mới hài lòng, thậm chí khi nhìn đến Cung Thượng Giác cùng Cung Viễn Chủy đều bị hắn khống chế thì bắt đầu dương dương đắc ý đứng lên.

"Ai cũng nói Cung Viễn Chủy chính là yếu điểm của Cung Thượng Giác ngươi, xem ra quả thật không giả." Hàn Nha Cửu cười hướng Cung Thượng Giác vẫy vẫy tay, "Giác công tử, ngươi lại đến gần chút."

Cung Thượng Giác không rõ Hàn Nha Cửu đến tột cùng có mục đích gì, nhưng Cung Viễn Chủy trong tay hắn, y cũng chỉ có thể làm theo đi về phía trước mấy bước.

"Chủy công tử vì giải cổ độc trên người ngươi, không tiếc đặt mình vào nguy hiểm cùng ta hợp tác, ta luôn luôn là người thủ tín......" Hàn Nha Cửu nói, đem tầm mắt chuyển hướng lên Cung Viễn Chủy, "Ngươi liền tại đây thay Cung Thượng Giác giải cổ a."

Cung Thượng Giác cau mày, có chút không rõ Hàn Nha Cửu lần này hành vi đến tột cùng là mục đích gì.

"Ca." Cung Viễn Chủy ngẩng đầu nhìn về phía Cung Thượng Giác, nhẹ giọng kêu.

Cung Thượng Giác hạ tầm mắt nhìn hắn, từ góc độ trên cao chiếu xuống của Cung Thượng Giác nhìn lại, Cung Viễn Chủy mi mắt cong dài khẽ run, cho dù trong bóng đêm ánh mắt như tinh quan vẫn như cũ sáng tỏ mang theo chút cầu khẩn cùng tội lỗi, vài biểu cảm vụn vặt khác mà Cung Thượng Giác chưa kịp hiểu ra.

Trên đời này có thể sử dụng một ánh mắt liền khiến Cung Thượng Giác cam tâm tình nguyện làm bất kể việc gì, sợ là có một mình Cung Viễn Chủy.

Cung Thượng Giác gần như vô thức thở dài, sau đó quỳ một chân trước mặt Cung Viễn Chủy, đầu tiên là cúi đầu tra xét một phen  vết thương trên đùi hắn.

Cung Viễn Chủy cắn môi, không hề chớp mắt nhìn Cung Thượng Giác, giống như là đang quan sát Cung Thượng Giác phải chăng đang tức giận. Cung Thượng Giác thần sắc đạm nhiên, khi nhìn đến Cung Viễn Chủy vết thương còn chảy máu thì đau lòng nhíu mày, y ra tay điểm huyệt cầm máu, sau đó nhìn bốn phía tìm lấy thứ gì đó có thể trói chặt vết thương lại.

Vào đông lạnh lẽo, quần áo phần lớn cũng là áo bông lông cừu, căn bản là không có cách dễ dàng kéo tới trói chặt vết thương.

Suy nghĩ trong chốc lát, Cung Thượng Giác đưa tay lột xuống mạt ngạch trên trán, cúi đầu cột vào vết thương của Cung Viễn Chủy, lúc này máu mới ngừng chảy.

Cung Viễn Chủy mấp máy môi, tựa hồ muốn nói cái gì, Cung Thượng Giác ngước mắt trông thấy hắn bởi vì mất máu mà môi trắng bệch, chỉ an ủi vỗ vỗ đầu của hắn.

Hàn Nha Cửu nhìn đến cảnh "Huynh hữu đệ cung " một màn chỉ cảm thấy chói mắt, thế là hắn lại dùng chủy thủ đè trên cổ Cung Viễn Chủy uy hiếp nói, "Nhanh giải cổ."

Cung Thượng Giác mắt mang hàn quang nhìn Hàn Nha Cửu.

"Ca." Cung Viễn Chủy nắm chặt cổ tay Cung Thượng Giác, Cung Thượng Giác lúc này mới một lần nữa đem tầm mắt thu hồi. Cảm thấy Cung Viễn Chủy trong mắt bất an, Cung Thượng Giác nhẹ nói, "Không có việc gì."

Cung Viễn Chủy gật gật đầu, sau đó từ trong ngực lấy ra bình thuốc vừa mới chứa máu đầu tim của Lâm Chỉ.

Cung Thượng Giác yên lặng nhìn động tác của Cung Viễn Chủy, không ngăn cản cũng không phản kháng, chỉ thấy Cung Viễn Chủy nắm cổ tay của y, từ bên hông lấy ra đoản đao trước kia hắn đưa cho Cung Viễn Chủy.

Cung Thượng Giác sững sờ, chỉ cảm thấy có chút không đúng.

Cung Viễn Chủy nhìn Cung Thượng Giác một lần, sau đó dùng đoản đao cẩn thận quẹt một vết cắt thật nhỏ, Cung Thượng Giác không giãy dụa cũng không hỏi đến, yên tĩnh quan sát.

Cung Viễn Chủy rơi đao mười phần tinh chuẩn, cũng không làm chảy máu nhiều, càng không bị thương tới động mạch. Sau đó hắn đem bình thuốc mở ra, đem chất lỏng màu nâu sậm bên trong đổ ra tại một điểm bên cạnh vết thương, tiếp đó nhìn không chớp mắt vào vết thương nhỏ.

Hàn Nha Cửu xem động tác của Cung Viễn Chủy, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, tay nắm chủy thủ lại lặng lẽ bạo khởi gân xanh. Hắn chờ chính là thời khắc âm dương cổ giải khai, Cung Thượng Giác mất đi nội lực.

Một lát sau, Cung Thượng Giác chỉ cảm thấy tim kịch liệt đau nhức, y nhíu mày lại cố nén khó chịu, vết thương trên cổ tay chảy ra máu không còn là ám hồng sắc, mà đã biến thành màu nâu, đồng dạng với màu nâu bên trong bình thuốc ban nãy. Nó không kịp chờ đợi mà phân tách khỏi huyết dịch của Cung Thượng Giác, ngọ nguậy hướng về bình thuốc mà đi.

Cái này thật sự là một cảnh tượng quỷ dị, khó trách thế nhân luôn nói Miêu Cương vu cổ là yêu thuật. Theo màu nâu vật chất chảy ra, Cung Thượng Giác mắt trần có thể thấy sắc mặt trắng bệch.

Mắt thấy đạt được mục đích, Hàn Nha Cửu buông ra chủy thủ một mực đè trên cổ Cung Viễn Chủy, bây giờ trước mắt là hai người, một người nội lực mất hết, một người không cách nào hành động, hoàn toàn không thể tạo thành uy hiếp đối với hắn, hắn tự nhiên cũng sẽ không nhất định lại cầm chủy thủ.

"Chậc chậc chậc, cái này âm dương cổ đã giải , đáng tiếc hai người các ngươi hôm nay sắp chôn thây ở đây." Hàn Nha Cửu đứng lên, ở trên cao nhìn xuống hai người cười nói.

Cung Viễn Chủy không để ý đến hắn, mà là cúi đầu xác định Cung Thượng Giác vết thương đã không còn vật màu nâu chảy ra.

"Lấy âm cổ dẫn xuất dương cổ, phương pháp này mặc dù hiệu quả, lại tổn thương tâm mạch khiến nội lực hoàn toàn biến mất. Cung Viễn Chủy, ngươi mặc dù có thể chỉ từ một bản du ký tìm được cách phá âm dương cổ, nhưng chung quy vẫn lơ là sơ suất." Hàn Nha Cửu nói xong, đột nhiên hướng về sau lưng núi rừng thổi một tiếng huýt sáo.

Tiếng bước chân truyền đến, từ bên trong núi rừng một thân ảnh đi ra, đứng trước mặt 3 người. "Là ngươi?" Cung Thượng Giác lạnh lùng nói, người trước mắt này, rõ ràng là thị nữ trước đây hắn phái trông chừng Lâm Chỉ.

Bởi vì sự tình ở y quán bị hắn đuổi khỏi Giác Cung, không nghĩ tới nàng vậy mà cùng Hàn Nha Cửu có chỗ cấu kết.

"Giác công tử, Chủy thiếu gia, đã lâu không gặp." Thị nữ này chậm rãi đi đến bên cạnh Hàn Nha Cửu, mười phần thân mật khoác lên cánh tay Hàn Nha Cửu.

Cung Viễn Chủy cũng không ngạc nhiên gì, "Ngươi quả nhiên có đồng bọn."

Trước đây Nguyệt trưởng lão bị tập kích bỏ mạng, Nguyệt công tử từng tự mình cùng bọn hắn nói qua, Nguyệt trưởng lão bề nổi là bị một chưởng chấn vỡ tâm mạch mà chết. Nhưng chưởng ấn trên ngực lại có trùng điệp, không nhìn kỹ căn bản là không có cách phân biệt, phía dưới chưởng ấn trí mạng, cất dấu một cái chưởng ấn nhỏ khác, chấn vỡ tâm mạch chưởng ấn càng giống là sau khi Nguyệt trưởng lão chết mới bổ sung."

"Người đánh lén Nguyệt trưởng lão, là ngươi." Cung Thượng Giác nhìn thị nữ kia nói.

"Là ta thì sao?" Thị nữ kia nói, "Trước đây ngươi đuổi ta khỏi Giác Cung, quản sự liền phái ta đi trưởng lão viện, ngược lại cho ta có cớ tiếp cận Nguyệt trưởng lão."

Cung Thượng Giác khẽ nhíu mày, "Có thể làm người phụng dưỡng chủ Cung, đều là khi còn bé liền vào Cung môn, ngươi cũng không phải là Vô Phong thích khách."

"Nàng mặc dù không phải người Vô Phong, lại có thể xem là...... lạc đường biết quay lại, bỏ gian tà theo chính nghĩa......" Hàn Nha Cửu cười gian nói. Thị nữ kia dùng ánh mắt cừu hận nhìn Cung Thượng Giác cùng Cung Viễn Chủy, giọng mang hận ý, "Cung Môn các ngươi toàn bộ đều lãnh huyết vô tình, Lâm Chỉ cô nương  một người tốt như vậy lại bị các ngươi đối đãi tàn nhẫn."

Hàn Nha Cửu giống như là không muốn khi nghe đến việc liên quan tới Lâm Chỉ, hắn ôm eo thị nữ kia, nhẹ giọng hỏi, "Tìm được đường sao?"

Thị nữ kia vội vàng từ trong ngực lấy ra một bức địa đồ, sau khi bày ra chỉ vào trong đó một chỗ, đối với Hàn Nha Cửu nói, "Đây cũng là sơn cốc thông ra bên ngoài lộ, ta vừa rồi đã đi dò xét."

"Làm tốt." Hàn Nha Cửu cười.

Thị nữ kia càng cười rạng rỡ hơn, "Ngươi nhanh giết bọn hắn hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta cùng nhau rời khỏi chỗ này, cao chạy xa bay."

Đáng tiếc nụ cười kia lại ngưng kết ở bên trong một mảnh huyết sắc, chỉ là ngắn ngủi một cái chớp mắt, Hàn Nha Cửu dao găm trong tay đã cắt cổ họng thị nữ kia, máu tươi văng khắp nơi, thị nữ kia ngã xuống đất, nụ cười xán lạn ban nãy đông cứng ở trên mặt, chết không nhắm mắt.

"Dễ tin Vô Phong, quả thực nực cười." Cung Viễn Chủy nhìn thi thể thị nữ kia, từ tốn nói.

"Đừng nóng vội, cái kế tiếp chính là các ngươi." Hàn Nha Cửu đem bản đồ kia xếp lại bỏ vào trong ngực, tiếp đó hướng Cung Nhị cùng Cung Tam đi tới.

Cung Thượng Giác vô ý thức đem Cung Viễn Chủy bảo hộ ở sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hàn Nha Cửu. "Ngươi bây giờ bất quá là một phế nhân nội lực hoàn toàn không có, ngươi cho rằng ngươi có thể bảo vệ được hắn?" Hàn Nha Cửu giống như bị một màn trước mắt kích động, hắn cười vặn vẹo, "Giống như ta lúc đầu bảo hộ không được Lâm Chỉ, ngươi cũng bảo hộ không được Cung Viễn Chủy, ta nhất định phải ở trước mặt ngươi giết hắn trước, nhường ngươi một cơ hội cảm nhận thế nào là mất đi tình cảm chân thành."

Cung Viễn Chủy lại tại lúc này đột nhiên cười khẽ một tiếng. "Ngươi cười cái gì?" Hàn Nha Cửu ánh mắt hung ác nhìn về phía Cung Viễn Chủy.

"Ngươi luôn miệng nói chính mình yêu Lâm Chỉ, nhưng khi đó người giết nàng là ngươi, lợi dụng thi thể của nàng dẫn ta đến đây cũng là ngươi, ngươi sớm đã vì chính mình tìm xong đường lui rời khỏi Cung Môn, người ngươi yêu rõ ràng chỉ có chính ngươi, vì cái gì nhất định phải đem chính mình biên soạn như thế tình sâu như biển vậy?" Cung Viễn Chủy gằn từng chữ nói, mỗi một câu đều khiến sắc mặt Hàn Nha Cửu vặn vẹo mấy phần.

Hàn Nha Cửu giận quá thành cười, "Người sắp chết, ta liền không tính toán với ngươi, chịu chết đi." Hàn Nha Cửu trong mắt hàn quang lóe lên, vận công hướng Cung Viễn Chủy một chưởng đánh tới.

Mắt thấy một chưởng kia sắp đánh vào người Cung Viễn Chủy, một đạo hắc ảnh vọt đến trước thân Cung Viễn Chủy, lấy chưởng đối chưởng chặn thế công của Hàn Nha Cửu, nội lực khuấy động, quả thực là đem Hàn Nha Cửu bức lui mấy bước.

Hàn Nha Cửu mãnh liệt lui hai bước, trong miệng máu tươi phun ra, hắn không dám tin nhìn Cung Thượng Giác trước mắt, khắp khuôn mặt đều là kinh ngạc, "Ngươi như thế nào......"

Vì cái gì Cung Thượng Giác còn có nội lực?!

Kỳ thực không chỉ Hàn Nha Cửu nghi hoặc, Cung Thượng Giác cũng đem tầm mắt chuyển hướng đến chỗ Cung Viễn Chủy đang ngồi một bên.

Cung Viễn Chủy thần sắc như mọi việc đều trong dự liệu, từ tốn nói, "Ruồi bán nguyệt bên trong Thực tâm chi nguyệt nếu gặp phải Âm Dương cổ trùng liền sẽ phản phệ lẫn nhau tới khi một mất một còn. Bởi vậy cách giải âm dương cổ thứ nhất không thể dùng. Nhưng lúc Thực tâm chi nguyệt phát tác, kinh mạch sẽ bị phong bế bởi bảy con xà hoa cùng tằm chết khô trong thực tâm chi nguyệt. Như vậy, nội công vận khí chỉ tồn tại trong tim phổi, ngược lại có thể bảo vệ tâm mạch không bị tổn thương lúc dương cổ xuất khỏi cơ thể, cho nên túc chủ cũng không mất hết nội lực."

Nhìn Hàn Nha Cửu một mặt kinh ngạc hốt hoảng, Cung Viễn Chủy nhịn không được cười lạnh nói, "Ngươi cho rằng thiên tài trăm năm có một của Cung Môn núi trước là nói tới ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro