40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

40)

Cung Viễn Chủy có thể lúc chưa tròn hai mươi lên làm Chủy Cung chi chủ, không chỉ bởi vì hắn là dòng dõi đích tôn của Chủy Cung.

Hàn Nha Cửu phun ra huyết dịch trong miệng, diện mục có chút dữ tợn, "Ngươi như thế nào biết được...... Ly hồn dẫn cổ chi pháp sẽ dẫn đến nội lực mất hết?"

Hàn Nha Cửu cũng là sau khi Lâm Chi nói cho mới biết được, Cung Viễn Chủy lại là như thế nào biết được chuyện này, còn tương kế tựu kế?

Cung Viễn Chủy đỡ cây bên cạnh đứng lên, Cung Thượng Giác thấy thế khom lưng giương cánh tay ôm eo của hắn, chỉ nhẹ nhàng nhấc một cái liền đem người từ dưới đất kéo lên, Cung Viễn Chủy sau khi đứng vững, lúc này mới nhìn về phía Hàn Nha Cửu, "Cam linh thảo, hươu tâm đỏ, bên trong du ký truyện tinh tường viết, nam tử này sau khi trở lại Trung Nguyên ngày ngày phục dùng thuốc này, cam linh thảo hiệu quả tái tạo và bảo hộ kinh mạch, mà hươu tâm đỏ thì thường dùng để cải thiện sức mạnh, tu luyện nội lực."

Cung Viễn Chủy cười nhạt một tiếng, "Ngươi những thứ này đừng nói là cũng đều không biết nha?"

Hai vị thuốc này dược tính mạnh vô cùng, ngày ngày phục dụng tất nhiên sẽ thương tổn cơ thể, nhưng bên trong du ký nam tử như cũ ngày ngày phục dụng, nếu không phải nóng lòng khôi phục nội lực để trùng luyện võ công, cần gì phải như thế? Ly hồn dẫn cổ sẽ dẫn đến nội lực hoàn toàn biến mất, nhiều năm khổ luyện tích lũy một buổi sáng tẫn tán, cái này cũng là một lý do khiến nam tử kia trong sách oán hận mắng nhiếc Miêu Cương vu nữ.

Hàn Nha Cửu biểu hiện trên mặt hết sức khó coi, hắn có thể thành công lẫn vào y quán, tự nhiên cũng là biết hai vị thuốc này, chỉ là hắn chưa bao giờ nghiêm túc lật xem qua bản du ký, căn bản vốn không nhớ kỹ trong sách có đề cập tới những thứ này.

"Nói đến, còn muốn cảm tạ ngươi cố ý đưa tới du ký sách."

Hàn Nha Cửu đỏ bừng cả khuôn mặt, trong mắt sát ý tàn phá bừa bãi, Cung Thượng Giác yên lặng đem Cung Viễn Chủy bảo hộ ở sau lưng, nhìn về phía Hàn Nha Cửu ánh mắt giống như Đông Nguyệt hàn băng.

Hàn Nha Cửu nắm chặt bản đồ trong tay, vốn định giết Cung Nhị cùng Cung Tam tiếp đó thông lối bí mật rời khỏi Cung Môn, kế hoạch này lại bị lỡ, hắn bây giờ vừa không thể cầm tới Xuất Vân Trọng Liên, lại không cách nào giết chết Cung Nhị Cung Tam, coi như may mắn thoát khỏi Cung Môn, Vô Phong cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Nghĩ tới đây, Hàn Nha Cửu mắt phát ra hung quang, hắn nhìn về phía Cung Viễn Chủy, đáy mắt lộ ra chút điên cuồng.

Cung Thượng Giác một mực cảnh giác, quả nhiên một giây sau Hàn Nha Cửu liền vung chủy thủ mà đến, hắn tựa hồ quyết định chủ ý đem mục tiêu toàn bộ đặt ở trên thân Cung Viễn Chủy, một chiêu một thức đều thẳng hướng Cung Viễn Chủy. Cung Thượng Giác mặc dù không có vũ khí trên tay, nhưng chỉ bằng quyền cước nội công cũng có thể nhẹ nhõm ứng phó tiến công của Hàn Nha Cửu.

Vừa nghĩ tới Vô Phong thích khách đáng chết trước mặt, mọc đâu ra cùng mình một khuôn mặt giống nhau như đúc, còn dám can đảm tổn thương Cung Viễn Chủy, Cung Thượng Giác liền gợn lên sát ý.

Mặc dù nội lực vẫn còn, nhưng sắp đến nửa tháng kỳ hạn vẫn là ảnh hưởng đến Cung Thượng Giác. Y cảm thấy chính mình nội tức có chút hỗn loạn, thế là liền muốn tốc chiến tốc thắng, vẻn vẹn mấy chiêu dùng tay không đem Hàn Nha Cửu áp chế không cách nào phản kích, Cung Thượng Giác không muốn để hắn chết dễ dàng như vậy, ra chiêu ngoan độc lại tránh đi điểm chí mạng.

Hàn Nha Cửu sớm biết rõ Cung Thượng Giác võ công cao, nhưng hắn vẫn còn đánh giá y quá thấp, hai chưởng chạm vào nhau, hắn trực tiếp bị Cung Thượng Giác đánh bay nội lực ngã trên mặt đất thổ huyết không ngừng, cánh tay đối chưởng cũng vì bị nội lực áp bách dẫn đến gãy xương.

Hàn Nha Cửu nhìn về phía Cung Thượng Giác từng bước từng bước đến gần, trên mặt lần đầu tiên xuất hiện hoảng sợ cùng tuyệt vọng, chỉ thấy hắn vung lên tuyết đọng trên đất cỏ dại, liền muốn thừa cơ chạy trốn.

Còn không chạy được hai bước, không đợi Cung Thượng Giác đuổi theo, hắn lại đột nhiên cảm thấy cơ thể tê liệt, tim phổi kịch liệt đau nhức, không có ý thức được chính mình thế nào, hắn liền đầu tựa trên mặt đất, không thể động đậy.

Loại triệu chứng toàn thân tê dại này, không phải là bởi vì một chưởng kia của Cung Thượng Giác, mà càng giống như ..... trúng độc.

Hàn Nha Cửu mặt lộ vẻ hoảng sợ nhìn về Cung Viễn Chủy đang đi tới, trong miệng lẩm bẩm nói, "Làm sao có thể...... Ta...... Ta rõ ràng phục bách thảo tụy......"

"Bách thảo tụy đối với độc này vô hiệu." Cung Viễn Chủy khập khiễng đi đến bên cạnh Cung Thượng Giác, cùng y ở trên cao nhìn xuống Hàn Nha Cửu không thể động đậy.

Mắt thấy Hàn Nha Cửu bộ dáng hoàn toàn là không hiểu tình hình, Cung Viễn Chủy cười xấu xa giải thích, "Ngươi đem Lâm Chỉ thi thể chôn ở trong rừng hoang mà lại không có bị dã thú chỗ này gặm, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"

Cung Viễn Chủy ngồi xổm xuống, "Ngươi tiến vào trong rừng này rất lâu, chẳng lẽ không phát hiện ở đây chim hót hay côn trùng kêu vang cũng không có ?"

"Trong Sơn cốc Cựu Trần độc chướng trải rộng, mà sau núi này chính là địa điểm độc chướng sâu nặng nhất, ngươi tại chỗ này chờ đợi một đêm, chướng khí chi độc sớm đã xâm nhập vào tâm mạch, dù cho ngươi phục dụng bách thảo tụy cũng không có ý nghĩa." Hàn Nha Cửu khó có thể tin ngước mắt nhìn về phía Cung Viễn Chủy, "Vậy sao ngươi......"

"Ta như thế nào không có việc gì sao?" Cung Viễn Chủy đón lấy câu hỏi, cười rực rỡ, "Thực sự không khéo, trước đây không lâu ta trùng hợp vừa nghiên cứu ra độc chướng giải dược, ngươi không phải không biết a?"

Hàn Nha Cửu chính xác không biết, trước đây Cung Viễn Chủy bồi dưỡng nguyệt minh thảo thành công nghiên cứu ra giải dược, số lượng có hạn, chuyện này chỉ có một ít người trong Cung Môn biết được.

"Khó trách ngươi từ khi tiến vào sơn lâm liền một mực kéo dài thời gian......" Hàn Nha Cửu hung hăng nói, có thể còn chưa nói xong, độc chướng xâm lấn lục phủ ngũ tạng đau đớn liền khiến hắn nhíu mày gầm nhẹ, hắn phun ra một ngụm máu tím đen, đầu ngã trên đất, hơi thở mong manh.

Mắt thấy chuyện đã thành định cục, Cung Viễn Chủy không tiếp tục nhìn Hàn Nha Cửu chỉ còn dư nửa cái mạng. Hắn đem tầm mắt chuyển tới trên thân Cung Thượng Giác, thu sạch bộ dáng đắc ý nắm chắc phần thắng vừa rồi, lộ ra một tia áy náy, "Ca......"

Cung Thượng Giác nhìn Cung Viễn Chủy, trong mắt chính là bất đắc dĩ mà chính y cũng không phát giác đươc. Y đúng là vì Cung Viễn Chủy bị Hàn Nha Cửu mang đi lòng nóng như lửa đốt, khi nhìn đến Cung Viễn Chủy bị thương càng thêm đau lòng không thôi. Y vốn hẳn nên quở trách Cung Viễn Chủy làm việc phía trước không cùng mình thương lượng, nhưng chứng kiến Cung Viễn Chủy toát ra một vẻ cẩn thận khẩn trương, y liền cái gì nộ khí cũng mất tích.

Y tiến lên một bước đem Cung Viễn Chủy kéo vào trong ngực, sờ lên lưng hắn thở dài nói, "Làm tốt, không hổ là đệ đệ ta."

Sẽ không có gì so với bình yên vô sự của Cung Viễn Chủy trong ngực y quan trọng hơn, Cung Thượng Giác thầm nghĩ.

"Chỉ là lần sau đừng như thế ." Cung Thượng Giác nhẹ nói, có mấy lời y có thể cả một đời đều chưa từng đối ngoại biểu lộ qua, nhưng hôm nay y cũng rất thành thật nói, "Ta rất...... sợ, nếu đệ xảy ra chuyện ta phải làm sao?"

Cung Viễn Chủy khuôn mặt có chút bẩn chôn thật sâu trong ngực Cung Thượng Giác, đầu ngón tay đang nắm lấy y phục Cung Thượng Giác khe khẽ run rẩy. Ở chỗ Cung Thượng Giác nhìn không thấy, Cung Viễn Chủy hai mắt đỏ bừng, giống như là một giây sau liền sẽ nhịn không được khóc lên, hắn cưỡng ép bình phục cảm xúc ổn thỏa, từ trong ngực lấy ra bình sứ dùng đóa Xuất Vân Trọng Liên làm thuốc, đưa cho Cung Thượng Giác, "Ca, ngươi nhanh uống nó."

"Đây là cái gì?" Cung Thượng Giác nghi hoặc hỏi, nhưng cũng không có bất luận hoài nghi gì mở nắp bình ra, ngửa đầu đem thuốc bên trong đều uống cạn.

Cung Viễn Chủy xem Cung Thượng Giác đem thuốc toàn bộ uống hết mới lên tiếng, "Ta dùng Xuất Vân Trọng Liên chế được giải trừ thi trùng não độc tính."

"Thi trùng não? Đây không phải là dược liệu bên trong thực tâm chi nguyệt sao?" Cung Thượng Giác nói.

Cung Viễn Chủy gật gật đầu, ngước mắt nhìn Cung Thượng Giác nói, "Đúng vậy, thuốc này có thể trung hòa độc tính của thi trùng não bên trong  thực tâm chi nguyệt, nhưng sẽ không triệt tiêu dược hiệu của nó. Ca, huynh về sau liền không cần phải chịu nửa tháng kỳ hạn khổ sở, cũng sẽ không ở thời điểm nửa tháng kỳ hạn bởi vì thi độc tính mà dẫn đến nội lực hoàn toàn biến mất nữa."

"Vì cái gì đột nhiên làm thuốc này?" Cung Thượng Giác sau khi nghe xong cũng không có quá nhiều vui sướng, mà là bình tĩnh nhìn Cung Viễn Chủy. Không rõ hắn vì cái gì đột nhiên muốn điều chế loại thuốc này, còn không tiếc dùng Xuất Vân Trọng Liên.

Y trải qua thử thách tam vực, thân trúng thực tâm chi nguyệt, đây cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Thực tâm chi nguyệt chủ yếu công dụng ở chỗ nâng cao nội lực, độc tính trong thi trùng não cùng lắm chỉ làm y mỗi nửa tháng nội lực hoàn toàn biến mất, cũng không cần thiết phải giải cho bằng được.

Cung Viễn Chủy rũ mắt, tránh đi ánh mắt của Cung Thượng Giác, "Thừa dịp chống đỡ lại thực tâm chi nguyệt cùng âm dương cổ trùng, thuốc này mới có thể cơ hội tránh đi ruồi bán nguyệt để phát huy hiệu dụng, đem độc tính thi trùng não triệt để triệt tiêu, nếu là bỏ lỡ hôm nay, về sau liền không có cơ hội."

"Viễn Chủy." Cung Thượng Giác cau mày kêu.

Cung Viễn Chủy lại tự mình nói, "Độc tính của thi trùng não sau khi biến mất, về sau ca tại nửa tháng kỳ hạn cũng sẽ không mất nội lực, coi như không người thủ hộ cũng sẽ không có nguy hiểm......"

"Cung Viễn Chủy."

Tất cả động tĩnh im bặt, bốn phía an tĩnh đáng sợ.

Cung Thượng Giác nhìn Cung Viễn Chủy cúi đầu, nói, "Ngẩng đầu nhìn ta."

Thật lâu, Cung Viễn Chủy mới ngẩng đầu nhìn Cung Thượng Giác , hắn gắt gao mím môi cố nén động tĩnh, cặp mắt xinh đẹp sớm đã đỏ bừng, nước mắt óng ánh trong suốt không thể khống chế một giọt lại một giọt rơi xuống đất.

Cung Thượng Giác trong lòng run rẩy, ánh mắt lóe lên một vẻ bối rối, "Thế nào......" Y đang muốn tiến lên hỏi thăm, đột nhiên một hồi hoa mắt, thân thể khí lực giống như đột nhiên bị rút mất, thoắt cái chân đứng không vững, Cung Viễn Chủy vội vàng tiến lên đỡ lấy y, đem y đỡ đến bên cây dựa vào ngồi xuống.

"Ca, Xuất Vân Trọng Liên dược hiệu cực mạnh, huynh vừa dùng vào cơ thể chịu không nổi, qua một canh giờ là được rồi." Cung Viễn Chủy thay Cung Thượng Giác vuốt lại tóc bị chính y đè ở sau lưng, nhẹ nói.

Cung Thượng Giác cũng không để ý tình huống hiện tại của mình, hắn chếch mắt nhìn Cung Viễn Chủy, "Đệ thì thế nào?"

Cung Viễn Chủy giống như là triệt để khống chế không nổi, hắn khổ sở nhìn Cung Thượng Giác, trong mắt toát ra nồng nặc bất lực cùng không muốn, thậm chí còn có một tia cầu khẩn, "Ca......"

Cung Thượng Giác đáy mắt khẽ giật mình, y nhìn thấy Cung Viễn Chủy nức nở, bên môi đột nhiên chảy ra vết máu, Cung Viễn Chủy bị sặc ho khan, lại có càng nhiều vết máu không bị khống chế từ trong miệng chảy ra.

Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng cười của Hàn Nha Cửu, giống lỗ rách sáo trúc tầm thường khàn khàn khó nghe —— "Ha ha ha, thì ra là thế! Cung Viễn Chủy, cổ trùng rời đi túc chủ liền sẽ tử vong, ngươi thay Cung Thượng Giác giải dương cổ, âm cổ trên người mình làm sao bây giờ? Âm dương cổ trùng song sinh song tử, các ngươi đây là tình thế chắc chắn phải chết!

Nếu không thì ngươi tiếp tục chờ bên cạnh Cung Thượng Giác, biết đâu đợi được trứng trùng chưa triệt tiêu hết trong người hắn nở ra, ha ha ha! Các ngươi ý trời cùng ta và Lâm Chỉ đồng dạng không được chết tử tế! Không được chết tử tế a!"

Ly hồn dẫn cổ có thể thanh trừ cổ trùng, lại không cách nào thanh trừ cổ trùng lưu lại trứng trùng. Nhưng chỉ cần không có cái cổ trùng khác ở bên kích động thụ tinh, trứng trùng sẽ dần dần chết đi, đồng thời bị bài xuất bên ngoài cơ thể. Cho nên bên trong bản du ký viết, sau khi Miêu Cương vu nữ dùng ly hồn chi thuật giải trừ dương cổ, liền đem Trung Nguyên nam tử chạy về Trung Nguyên, từ nay về sau, không còn tương kiến.

Cuối bản du kí, nam tử cưới tân hoan, con cháu đầy cả sảnh đường, lại một chữ cũng không nhắc lại Miêu Cương yêu nữ mà hắn căm hận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro