56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

56)

Sáng sớm dưới sơn cốc đổ một cơn mưa phùn nhẹ, mắt thường cơ hồ không cách nào phân biệt được, lại có thể dễ dàng làm ướt y phục người đi qua.

Dưới bậc thềm ngoài cửa Vũ Cung, hạ nhân của tất cả các Cung đang quỳ đầy trên đất cầu xin, giống như những quân cờ đen vây kín bàn cờ, không ai nói lời nào, cũng không cần ai dẫn dắt, nhưng bất kể ai cũng biết vì sao bọn họ đến, vì người nào mà sở cầu.

"Cung Tử Vũ ......" Cung Tử Thương chống đỡ cái cằm ngồi ở trươc bàn, khẩu khí kéo dài gọi tên Cung Tử Vũ.

Cung Tử Vũ ngồi đối diện nàng, đang cúi mắt pha trà, hắn sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nghiễm nhiên vẫn là một bộ dáng bệnh nặng chưa lành, hắn chỉ mặc một kiện trung y đơn bạc, lờ mờ còn có thể trông thấy trong áo bao lấy tầng tầng băng gạc, thần sắc hắn lạnh nhạt nấu xong một bình trà, giống như là không nghe thấy Cung Tử Thương kêu to.

Kim Phồn một hồi lâu đứng lặng bên cạnh mấy lần muốn nói lại thôi, rốt cuộc chẳng hề lên tiếng.

"Cung Tử Vũ ...... Cung Tử Vũ ...... Chấp Nhẫn đại nhân......"

Cung Tử Vũ ngưng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Cung Tử Thương.

"Bây giờ ta phải gọi Chấp Nhẫn đại nhân đệ mới để ý tới." Cung Tử Thương ngữ khí có chút phiền muộn.

Cung Tử Vũ biết nàng chỉ là thuận miệng trêu chọc thôi, thế là khẽ cười nói, "Tỷ, ngươi đến tột cùng là bị làm sao?"

Cung Tử Thương ngắm nhìn trà nóng bốc hơi trước mặt, lại nhìn Cung Tử Vũ khuôn mặt giống như vô sự phát sinh, thế là nàng ngồi thẳng người gằn từng chữ nói, "Đệ còn hỏi ta thế nào, đệ có biết sáng nay phụ thân ta gọi ta, hỏi ta đệ có phải điên rồi hay không?"

Trục xuất hai cung Giác Chủy, đúng là điên rồi.

"Vậy tỷ trả lời như thế nào?" Cung Tử Vũ hỏi.

Cung Tử Thương lườm Cung Tử Vũ một cái, "Ta cũng cảm thấy đệ hẳn là điên rồi...... À mà, những người bên ngoài  kia đệ muốn tính sao đây?"

Cung Tử Vũ cúi đầu nhấp một ngụm trà, sau đó nói, "Đợi lúc bọn hắn phát hiện hành động như vậy là vô ích, tự nhiên liền sẽ rời khỏi."

"Nhắc tới cũng kỳ, Cung Nhị Cung Tam ngày thường bộ dáng khó gần như vậy, không thân thiện cũng chẳng hiền hòa. Thế mà lúc này vẫn nhiều người như vậy muốn vì họ cầu xin." Cung Tử Thương uống trà, vẫn là có chút trăm mối không có cách giải thích.

Cung Tử Vũ nghiêng đầu mắt nhìn ngoài cửa sổ, mưa phùn lất phất chẳng biết lúc nào đã chuyển thành một cơn mưa nhỏ, từng hạt mưa nhỏ hợp lại thành từng sợi mỏng rơi xuống.

"Bởi vì bản thân họ luôn biết, Cung Môn không thể không có Giác Chủy." Cung Tử Vũ từ tốn nói.

Cung Tử Thương cũng theo ánh mắt Cung Tử Vũ nhìn về phía ngoài cửa sổ, thật lâu không nói tiếp.

Lệnh trục xuất dùng tốc độ cực nhanh truyền khắp tất cả trạm gác cứ điểm của Cung Môn, Chấp Nhẫn tự mình hạ lệnh, sau khi các trưởng lão ngăn cản không có kết quả liền bệnh một trận không dậy nổi, không còn lộ mặt.

Cho dù đến trình độ như vậy, trong Giác Cung vẫn như thường lệ, hoàn toàn không có một tia hỗn loạn, bọn hạ nhân cũng không biểu hiện ra kinh hoảng hoặc luống cuống, chỉ theo lệnh Cung Thượng Giác bắt đầu thu dọn đồ đạc, bình thản giống như đây không phải trục xuất, mà là một lần như thường xuất chinh ngoại vụ.

Trong phòng, Cung Thượng Giác đang ngồi ngay ngắn trước trà án, rũ mắt nâng bút viết cái gì, mà Cung Viễn Chủy thì ngồi ở cạnh cửa sổ trông coi lò dược, ngắn ngủi một ngày, dây leo hắc huyết trên gò má hắn đã biến mất không ít, cả người nhìn mặc dù vẫn là bộ dáng yếu ớt, nhưng trong mắt có thần, hành động tự nhiên.

Trong phòng chỉ có âm thanh lò dược ùng ục, bình tĩnh giống như một cái buổi chiều thoải mái.

Cung Thượng Giác thả xuống bút lông, đem giấy viết trong tay sắp xếp gọn, sau đó ngước mắt nhìn về phía Cung Viễn Chủy, từ góc độ này của y trông đến, chỉ có thể nhìn thấy Cung Viễn Chủy nghiêng nửa người. Hắn ngồi ngay ngắn ở phía trước bàn, nghi thái nghiêm chính hàm dưỡng từ trong xương cốt khiến hắn cho dù cơ thể khó chịu cũng duy trì tư thế ngồi đoan chính. Y phục xanh lam làm bật lên khí chất xuất thần, tóc bện thành từng bím tinh nghịch điểm tô một vẻ thiếu niên ngây thơ.

Bởi vì trông nom lò dược không có chuyện để làm, Cung Viễn Chủy lúc này ngẩn người, mắt hơi cúi xuống, bởi vì xuất thần mà cánh môi hơi cong lên, ngây thơ vô tội.

Cung Thượng Giác chỉ cảm thấy chỗ mềm mại trong lòng bị xúc động, y lặng yên đứng dậy, chậm rãi hướng đến Cung Viễn Chủy, Cung Viễn Chủy phát giác được động tĩnh, lúc này mới hồi phục tinh thần, trông thấy là Cung Thượng Giác, hắn lộ ra nụ cười sáng rỡ, "Ca."

Ngoài cửa sổ mưa rơi liên miên u ám, Cung Thượng Giác cũng không cảm thấy phiền muộn gì. Vầng thái dương chiếu sáng y, chưa từng là cái ở trên cao bị mây đen che khuất kia.

Y tự tay vuốt lên gương mặt Cung Viễn Chủy, ôn nhu hỏi, "Cổ độc giải như thế nào?"

Cung Viễn Chủy chỉ chỉ dược lô ùng ục bốc khí, vừa cười vừa nói, "Liều cuối, thuốc đến bệnh trừ."

"Nhanh như vậy?"

"Độc không phải là bệnh chứng, chỉ cần đúng giải dược, phần lớn đều có thể lập tức thấy hiệu quả." Cung Viễn Chủy nghĩ nghĩ rồi nói ra, giống như là sợ Cung Thượng Giác không tin, thế là hắn vừa chỉ chỉ gương mặt của mình, "Ca huynh nhìn tơ máu này biến mất không ít, chứng minh thuốc này hữu hiệu."

"Phải." Cung Thượng Giác gật gật đầu, nhẹ giọng đáp.

Cung Viễn Chủy lặng lẽ quan sát sắc mặt Cung Thượng Giác một chút, tiếp đó cầm tay Cung Thượng Giác, "Ca, huynh yên tâm, ta thật sự không có việc gì."

Bất an trong mắt Cung Viễn Chủy bị Cung Thượng Giác thu vào ánh nhìn, y biết rõ Cung Viễn Chủy đang lo lắng cho y, Cung Thượng Giác biết mình gần đây tình trạng có chút không đúng, y vốn luôn trầm ổn tỉnh táo, nhưng sau khi Cung Viễn Chủy rời khỏi và những sự việc liên tiếp diễn ra, khiến y chẳng biết lúc nào ra bắt đầu trở nên có chút thảo mộc giai binh*.

(*thần hồn át thần tính, thường lo lắng bất an)

Đến Nguyệt trưởng lão cũng nhìn ra y khẩn trương và cực đoan, huống chi Cung Viễn Chủy từ nhỏ lớn lên bên cạnh y, luôn từng chút chú ý y.

Thế nhưng Cung Thượng Giác đối với việc này không có biện pháp gì, y đúng là sợ, y lại không chịu nổi thêm bất kỳ mất mát nào.

"Không biết có cổ độc Miêu Cương gì có thể đem đau đớn chuyển chỗ không?" Cung Thượng Giác thương yêu vuốt ve tơ máu lờ mờ trên mặt Cung Viễn Chủy, tự lẩm bẩm.

Cung Viễn Chủy nghiêng đầu về phía Cung Thượng Giác, đôi ngươi to tròn mở lớn.

Cung Thượng Giác trong mắt mang theo thương cảm, nhìn vào mắt Cung Viễn Chủy nói, "Tựa hồ kể từ khi ta bày bỏ tâm ý với đệ, đệ liền không ngừng gánh chịu tổn thương."

Cung Viễn Chủy ngồi thẳng người, nhìn qua Cung Thượng Giác gằn từng chữ nghiêm túc nói, "Không có loại cổ như thế đâu."

Cung Thượng Giác bị Cung Viễn Chủy nghiêm túc phản bác chọc cười, hắn giương cánh tay đem Cung Viễn Chủy ôm vào trong ngực, "Ta biết."

Nghe được tiếng cười khẽ của Cung Thượng Giác, Cung Viễn Chủy lúc này mới thả lỏng, hắn tùy ý để Cung Thượng Giác ôm chính mình, hắn ưa thích những cái ôm của Cung Thượng Giác, từ nhỏ đã ưa thích, sau khi lớn lên...... lại càng thích hơn.

"Ca, Hứa đại phu lúc trước nói ta là người Vô Phong giả mạo, các trưởng lão tựa hồ cũng đều bán tín bán nghi." Cung Viễn Chủy đột nhiên nói.

"Phải." Cung Thượng Giác đáp, liên quan tới chuyện này y đã nghe Kim Phục nói qua.

Chính là bởi vì bằng chứng Hứa đại phu đưa ra mới dẫn đến thẩm vấn sau đó, bằng không chiếu theo thân phận của Cung Viễn Chủy, chuyện này nhiều lắm thì giam vào đại lao chờ xử lý, mà sẽ không tới mức bị thẩm vấn. Nghĩ tới đây, Cung Thượng Giác trong mắt lóe lên một tia ngoan lệ.

Cung Viễn Chủy từ trong ngực Cung Thượng Giác ngẩng đầu, trong mắt mang theo ít ngây thơ hiếu kỳ, "Lúc ta ở Thục quận ca như thế nào xác nhận ta chính là thật?"

Cung Thượng Giác cúi nhìn hắn, cười khẽ hỏi ngược lại, "Thế trước đây Hàn Nha Cửu trả mạo ta xuất hiện trước mặt đệ, đệ như thế nào nhận ra?"

"Hừmm....." Cung Viễn Chủy nghĩ nghĩ, đối với cảnh tượng lúc đó có chút quên , "Ta cũng không biết, ánh mắt đầu tiên ta liền biết được hắn không phải ca."

Cung Thượng Giác ôn nhu nói, "Lúc ở Thục quận, ánh mắt đầu tiên đệ nhìn về phía ta, ta liền biết, đệ chính là Viễn Chủy của ta."

Cung Viễn Chủy vốn đang nghiêm túc nghe, đột nhiên liền bị câu "Viễn Chủy của ta " Cung Thượng Giác nói ra làm cho bên tai đỏ bừng, hắn đem mặt giấu vào trong ngực Cung Thượng Giác, nỉ non lên tiếng, "Thì ra là thế."

Cung Thượng Giác cúi đầu liền trông thấy Cung Viễn Chủy lộ ra bên ngoài vành tai đỏ như nhỏ máu, y cười nhẹ một tiếng, đưa tay vuốt vuốt tai Cung Viễn Chủy, sau đó lại nói, "Huống hồ Vô Phong cũng không có lý do gì tại thời điểm kia thả ra một cái hàng giả, không có ý nghĩa."

Bất quá nghĩ đến Cung Viễn Chủy tiều tụy lúc ở Thục quận, Cung Thượng Giác đã hy vọng đó là chỉ là giả mạo.

Đúng lúc này, âm thanh Kim Phục từ ngoài cửa vang lên, "Giác công tử, đã chuẩn bị xong hết."

"Tốt, nửa canh giờ sau xuất phát." Cung Thượng Giác nói.

Cung Viễn Chủy ngồi dậy, nhìn qua Cung Thượng Giác, nhưng sắc mặt Cung Thượng Giác đạm nhiên, nhìn không ra mảy may cảm xúc.

"Thế nào?" Cung Thượng Giác hỏi, "Đắn đo không muốn rời Cung Môn sao?"

Cung Viễn Chủy lắc đầu, phụ mẫu mất sớm, hắn đối với Cung Môn kỳ thực không có quá nhiều lưu niệm, tất cả kỷ niệm của hắn, cũng chỉ có Cung Thượng Giác, nhưng Cung Viễn Chủy biết rõ Cung Thượng Giác thì không như vậy. Cung Thượng Giác hơn bất kỳ ai khác yêu quý Cung Môn, cho nên hắn lo cho Cung Thượng Giác.

Cung Thượng Giác hiểu phiền muộn của Cung Viễn Chủy, y chỉ cười sờ lên tóc hắn, "Yên tâm, vô luận ở đâu, ta nhất định sẽ bảo hộ đệ chu toàn."

Cung Môn trăm năm tộc quy, đối với tộc nhân Cung gia mà nói chẳng khác nào trăm năm gông xiềng.

......

Lúc Cung Thượng Giác cùng Cung Viễn Chủy rời khỏi, bầu trời hạ xuống bàng bạc mưa to, gột rửa bậc thang dài trước cổng Cung Môn, khiến chúng trở nên đen bóng. Cung Thượng Giác nửa đời vì Cung Môn bôn ba ngoại vụ, cửa cải tích lũy vô số, nhưng lúc rời khỏi chỉ mang theo một mình Kim Phục, hành lý cùng y phục giản đơn, đặt trên một chiếc xe là đủ. Cung Viễn Chủy thân thể chưa khỏe nên không cưỡi ngựa được, thế là ngồi trong cỗ xe ngựa.

Hắn nhấc màn xe lên hướng ra phía ngoài nhìn lại, thềm đá Cung Môn âm hàn buốt lạnh, Cung Thượng Giác ngồi ở trên lưng ngựa đội nón che mưa, bóng lưng cô độc cao ngạo.

Cung Viễn Chủy đột nhiên liền nghĩ tới một năm trước, hắn đã từng trốn ở phía sau bụi cây ven đường, nhìn Cung Thượng Giác lúc xuất cung ngoại vụ, dùng xe ngựa chở Lâm Chỉ cùng nhau rời đi, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Hắn đã từng vô số lần khát vọng qua có thể ở bên Cung Thượng Giác cùng nhau ngoại vụ, thật không nghĩ đến lúc bọn họ cùng nhau rời khỏi Cung Môn, trước mắt là cảnh tượng như vậy.

"Thượng Giác!"

"Thượng Giác! Viễn Chủy!"

Sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh của Hoa trưởng lão, Cung Thượng Giác ghìm ngựa lại, nhìn về phía sau, chỉ thấy Hoa trưởng lão được Hoàng Ngọc thị vệ nâng đỡ đang cước bộ vội vã hướng bọn họ đi tới.

Mấy ngày không thấy, Hoa trưởng lão lại giống như đã già đi mấy phần, chỉ thấy ông tựa hồ muốn tự tay tóm lấy yên ngựa của Cung Thượng Giác, âm thanh bi thương nói, "Cung Môn trăm năm, phía trước núi tứ Cung huyết mạch tương dung, không thể nào phân ly. Các ngươi hôm nay nếu là rời khỏi, Cung Môn ngũ âm khó toàn, tòa cao ít lâu sẽ sụp đổ, ta còn gì mặt mũi gặp tổ tiên Cung môn a."

Tiếng mưa rơi ồn ào, âm thanh của Hoa trưởng lão đều bị bao phủ, nhưng Cung Thượng Giác cùng Cung Viễn Chủy vẫn như cũ nghe rõ ràng, Cung Viễn Chủy mặt lộ vẻ không đành lòng, ngước mắt nhìn về phía Cung Thượng Giác.

Móng ngựa dạo bước, Cung Thượng Giác im lặng một lát sau đó tung người xuống ngựa, đi đến trước mặt Hoa trưởng lão, lại không nói một lời, chỉ cúi người thật sâu hành một cái bái lễ.

Sau đó liền quay người rời khỏi, cũng không quay đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro