59⚔️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

59)

"Viễn Chủy."

"Ca?"

"Đệ có thích nhân gian bên ngoài sơn cốc Cựu Trần không?"

Cung Viễn Chủy nghiêng đôi mắt, nhìn về phía Cung Thượng Giác, "Ca, vì cái gì đột nhiên hỏi như vậy?"

Ánh trăng trắng noãn rơi xuống trên sườn mặt anh tuấn của Cung Thượng Giác một mảnh lãnh ý sương giá, lại không chiếu sáng được đôi mắt sâu thẳm của y, y giơ tay vuốt ve mái đầu gối lên chân mình của Cung Viễn Chủy, nói, "Cửu Châu mênh mông, sơn hà cẩm tú, ta từng nghĩ tới một ngày kia có thể mang đệ cùng nhau giục ngựa đồng hành, ngắm nhìn qua sơn hà vạn dặm."

Cung Viễn Chủy không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn Cung Thượng Giác.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, cánh hoa rơi xuống đầy viện, Cung Thượng Giác tiếp tục nói, "Nhưng ta không dám mạo hiểm."

Cung Thượng Giác cúi đầu nhìn Cung Viễn Chủy, ánh mắt lộ ra nhàn nhạt ưu tư, "Ta sợ gai nhọn bên ngoại sơn cốc Cựu Trần sẽ làm bị thương đầu ngón tay đệ, tổn thương đến tâm hồn hồn nhiên ngây thơ của đệ. Nên ta thiết nghĩ, cho dù đệ cả một đời đều ở lại Cung Môn, có ta ở bên đệ, cũng là đã xem được pháo hoa nhân gian rồi."

"Ca......" Cung Viễn Chủy đưa tay chạm vào đôi mắt Cung Thượng Giác, như muốn chạm vào ưu tư tràn ra từ nơi đó, hắn có thể cảm giác được tình cảm nồng đậm của Cung Thượng Giác, nhưng hắn không biết nên đáp lại như thế nào.

Tình cảm Cung Thượng Giác dành cho hắn, như một đóa hoa trên núi tuyết, tự mình nở rộ trong những năm tháng mà hắn không hề hay biết. Đến khi Cung Viễn Chủy được chiêm ngưỡng đoá hoa này và muốn đến thật gần để chạm vào nó, mùi hương ngào ngạt của nó vây lấy hắn, để hắn mỗi lần đẩy ra một tầng cách hoa, cảm xúc lại càng thêm đậm đà.

Cung Viễn Chủy vĩnh viễn cũng không tưởng tượng nổi, hắn ở trong lòng Cung Thượng Giác đến tột cùng chiếm cứ bao nhiêu phân lượng.

"Ta đã nghĩ như vậy , thế nhưng đệ đã tự mình rời khỏi Cung Môn, còn...... " Nói đến đây, Cung Thượng Giác dừng lại giây lát, "mình đầy thương tích trở về."

Cung Viễn Chủy sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy đáy mắt chua xót, hắn chỉ có thể từng chút từng chút một an ủi Cung Thượng Giác, "Ca, ta không sao, thật sự không có việc gì."

Cung Thượng Giác buông thõng đôi mắt, lúc y chưa cập quan đã hành tẩu chốn giang hồ, đi qua vô số chỗ, y rất muốn nói cho Cung Viễn Chủy, bên ngoài sơn cốc thế giới kỳ thực rất tốt đẹp, y thật sự đã từng tưởng tượng qua, mang theo Cung Viễn Chủy cùng một chỗ ở trong thiên địa tự do tới lui, nhưng y không dám đánh cược.

Giang hồ hiểm ác, Vô Phong mai phục, y có thể xả thân mạo hiểm, nhưng y không thể chịu đựng được đem Cung Viễn Chủy cũng đặt trong nguy hiểm, y sợ chính mình có một ngày sẽ bảo hộ không được Cung Viễn Chủy, cho nên y chưa bao giờ cùng Cung Viễn Chủy nói qua những lời này, cũng chưa từng dạy qua Cung Viễn Chủy nên như thế nào sinh hoạt ở bên ngoài.

Giống như một tia tinh quang từ sâu trong ký ức đã bị lãng quên của y, thẳng đến khi Cung Viễn Chủy tự mình rời khỏi Cung Môn, rời khỏi Sơn cốc Cựu Trần, Cung Thượng Giác mới giật mình bừng tỉnh.

Y không muốn Cung Viễn Chủy thụ thương, y muốn giữ lại tất cả thuần chân cùng rực rỡ bên trong Cung Viễn Chủy, nhưng Cung Viễn Chủy tự mình bên ngoài một năm này, hết lần này tới lần khác nhận lấy khổ sở, nhìn hết nhân tâm hiểm ác. Đây là một điểm Cung Thượng Giác tột cùng không cách nào tha thứ cho chính mình, dẫu bao nhiêu an ủi cũng không cách nào trần tình, sự thật y đã không có bảo vệ cẩn thận Cung Viễn Chủy.

Y hy vọng để Cung Viễn Chủy nhìn thấy bên ngoài sơn cốc, là mỹ hảo, là rực rỡ, là long trọng, mà không phải những thứ ô trọc bỉ bại giấu ẩn dưới nhân tâm hiểm ác.

Mà những thứ này, tuyệt đại đa số nguyên nhân, cũng là từ Vô Phong.

"Viễn Chủy, ta muốn một ngày kia, Cung Môn tộc nhân rốt cuộc không cần quanh năm bị vây khốn ở Cung Môn. Mà tại thế gian này tự do tới lui, vừa có thể gánh vác trách nhiệm thủ hộ phía sau núi, vừa không thẹn sống trọn đời mình. Ta muốn mang đệ cùng nhau chơi xuân ở Giang Nam, hạ lâm ở Tây Hồ, thu nhìn mặt trời lặn ở đại mạc, đông thưởng hạt sương băng xuyên. Nếu như đệ mệt mỏi, chúng ta liền hồi Cung môn hâm rượu pha trà, cứ như vậy cùng một chỗ trong năm tháng dài đằng đẵng."

"Hài tử của Cung Môn rốt cuộc không cần nếm trải cảm giác thống khổ mất đi thân nhân. Bên trong Cung Môn không cần sống trong đề phòng. Thế gian không còn những kẻ như Vương Tư Lương thông đồng Vô Phong hại người. Những đứa trẻ vô tội kia sẽ không tiếp tục bị ép rời khỏi phụ mẫu người nhà mà trở thành công cụ của Vô Phong." Cung Viễn Chủy nhẹ nói.

Cung Viễn Chủy ngồi dậy, hốc mắt phiếm hồng lại kiên định nhìn Cung Thượng Giác, "Ca, vô luận huynh muốn làm cái gì, ta đều cùng huynh."

Bọn họ bên nhau nhiều năm, Cung Viễn Chủy như thế nào lại nghe không hiểu suy nghĩ trong lòng Cung Thượng Giác, đây là sự ăn ý chỉ thuộc về hai người bọn họ.

Cung Thượng Giác đưa tay xoa lên gương mặt Cung Viễn Chủy, "Ta có một kế."

"Ca, huynh nói."

......

Chuyện này, Cung Thượng Giác suy nghĩ rất lâu, kể từ một lần kia tại Chấp Nhẫn đại điện, lão Chấp Nhẫn quở mắng y một câu kia "lúc cần phải biết buông", y liền có ý nghĩ này. Cho dù gánh vác tội danh phản bội, y cũng muốn Vô Phong hoàn toàn biến mất ở trên cõi đời này.

Thương Giác Chủy Vũ, vốn là phòng tuyến thủ hộ Cung Môn rõ ràng nhất, nếu là thành công, Cung Môn từ đây không cần lại chịu uy hiếp từ Vô Phong, nếu là thất bại...... Cung Môn còn có lưu lại chỗ trống phía sau núi.

Đây là các Cung chủ thuộc thế hệ trẻ của tiền sơn lần đầu hợp tác, cũng là một lần đánh cược, chỉ cần có chút không cẩn thận, Thương Giác Chủy Vũ bốn Cung sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, nhưng dù cho như thế, lúc Cung Tử Thương khi nghe đến Cung Tử Vũ thỉnh cầu kế hoạch, cũng chưa từng có cự tuyệt.

Đây cũng là Cung Viễn Chủy đêm đó sau khi giải khai thạch tán giác thanh tỉnh, cùng Cung Thượng Giác lên kế hoạch.

Thời gian trở lại bây giờ ——

"Ca của đệ đâu?" Cung Tử Vũ thừa dịp làm loạn đến bên cạnh Cung Viễn Chủy, hỏi hắn.

Dưới bậc thang Vô Phong thích khách cùng Cung Môn thị vệ sớm đã hỗn chiến thành một đoàn, mặc dù Cung Môn sớm chuẩn bị, lại có Cung Tử Thương mới nghiên chế vũ khí, nhìn trước mắt Cung Môn chiếm ưu thế, nhưng đối mặt với thích khách Vô Phong cấp quỷ quái, đối mặt Bi Húc, Mặc Sĩ Ai mấy người bọn hắn, có vẻ vẫn không đủ.

Cung Viễn Chủy không quay đầu nhìn Cung Tử Vũ , hắn lúc này trong lòng lo nghĩ, trên mặt lại bởi vì tận lực kiềm chế mà lộ ra biểu lộ mười phần lạnh nhạt, "Ba ngày kỳ hạn, hôm nay chính là ngày cuối cùng, ca nhất định có thể bình an trở về."

Lúc trước Bi Húc thuận miệng nói câu Cung Thượng Giác có lẽ là đi tìm Hàn Nhất Khả, lời này kỳ thực nói trúng.

Ngày đó sau khi bọn họ giả vờ vứt bỏ rời khỏi Cung Môn, liền cùng Cung Tử Thương âm thầm tụ hợp, Cung Tử Thương theo yêu cầu của Cung Tử Vũ lặng yên không một tiếng động an bài đại lượng vũ khí, lúc Cung Thượng Giác cùng Cung Viễn Chủy rời khỏi Cung Môn liền giao vào trong tay bọn họ, mà Cung Thượng Giác trước đây tự mình tiến đến Miêu Cương thay Cung Viễn Chủy tìm thuốc, kỳ thực cũng không phải tất cả đều là vì tìm thuốc, mà là căn cứ vào con đường trước đây Vương thị cùng Vô Phong giao dịch trẻ em, âm thầm tìm được Vô Phong tổng bộ, Vô Phong tổng bộ chính là ở nội vực Miêu Cương.

Sau khi Cung Thượng Giác an bài tốt nhân thủ, mới tự mình chạy về Cung Môn, bắt tay Cung Tử Vũ cùng một chỗ diễn ra một màn khổ nhục kế vứt bỏ Cung Môn.

Mà bây giờ, yêu ma quỷ quái vây quét Cung Môn, chính là thời điểm tổng bộ Vô Phong nhân lực mỏng manh, Cung Thượng Giác liền cùng Cung Viễn Chủy chia binh hai đường, Cung Viễn Chủy trở về Cung Môn hỗ trợ, mà Cung Thượng Giác thì mang đám người cùng vũ khí thanh trừ tổng bộ Vô Phong.

"Ngươi thế nhưng không có đi cùng Cung Thượng Giác mà hồi Cung môn hỗ trợ, ta thật xúc động." Cung Tử Vũ gặp kế hoạch tiến hành thuận lợi, ngôn ngữ cũng không còn như trước lạnh lùng lãnh ý, mà tâm tình hiếm thấy vui thích nói đùa cùng Cung Viễn Chủy.

Tiếp đó liền bị một cái liếc mắt của Cung Viễn Chủy chê bôi, Cung Viễn Chủy chỉ chỉ Lam Nguyệt cách đó không xa trong đám người, sắc mặt nặng nề nói, "Ta là bởi vì nàng, mới trở về."

"Nàng? Là ai? Kim Phồn nói nàng không phải thích khách cấp quỷ." Cung Tử Vũ híp mắt nhìn lại, sau đó hỏi rõ.

Đám người hỗn chiến, nhưng lại không ai tới gần Lam Nguyệt, Lam Nguyệt giống như hài tử bị bỏ lại trên chiến trường không liên quan đến mình, nhìn bốn phía xem náo nhiệt, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười dễ nghe. Cung Tử Vũ đang cảm thấy kỳ quái, làm sao lại không ai công kích Lam Nguyệt, một giây sau chỉ thấy một thị vệ Cung Môn nâng đao đang muốn hướng Lam Nguyệt chém tới, chỉ còn nửa tấc là chạm đến Lam Nguyệt bỗng dừng lại. Tiếp đó thị vệ kia đột nhiên lộ ra biểu cảm hoảng sợ vặn vẹo, một giây sau liền ngã trên mặt đất, cũng không nhúc nhích nữa.

"Cái này?!" Cung Tử Vũ kinh hãi.

Cung Viễn Chủy biểu cảm như thể việc đó là trong dự liệu, nói, "Nàng là hậu duệ của Miêu Cương vu nữ, cũng là truyền nhân cổ độc chi thuật duy nhất, nàng cùng Hứa đại phu đều là cấp địa quái."

"Cho nên thị vệ kia là đã trúng cổ độc mới đột nhiên ngã xuống đất?"

"Phải, ta cùng với ca ca đi tới nửa đường, nhận được tin tức chuyến này vây quét Cung Môn, bên trong Vô Phong thích khách có nàng, bởi vậy ta mới tạm thời trở về Cung Môn." Cung Viễn Chủy từ tốn nói, hắn vốn định thuyết phục Cung Thượng Giác trước tiên cùng nhau trở về Cung Môn giải quyết vây quét Vô Phong thích khách, sau đó lại cùng nhau tiến đến vây quét Vô Phong tổng bộ, nhưng Cung Thượng Giác khi nghe đến lưu thủ Vô Phong tổng bộ là Hàn Nhất Khả, dứt khoát kiên quyết chỉ đi một mình.

Cung Viễn Chủy đương nhiên biết nguyên nhân, quỷ phương Bắc Hàn Nhất Khả, chính là hung thủ mười năm trước giết Linh phu nhân cùng Lãng đệ đệ.

"Ta cùng với ca ca hẹn ba ngày kỳ hạn, y chắc chắn sau khi thanh trừ Vô Phong tổng bộ sẽ chạy về Cung Môn cùng chúng ta tụ hợp." Cung Viễn Chủy nói.

Cung Tử Vũ ghé mắt nhìn hắn một cái, mặc dù Cung Viễn Chủy ngoài miệng không nói, nhưng Cung Tử Vũ rõ ràng cảm thấy Cung Viễn Chủy thời khắc này lo lắng cùng bất an, thế là hắn vỗ vỗ bả vai Cung Viễn Chủy, "Yên tâm, Thượng Giác ca ca lợi hại như vậy, Vô Phong tổng bộ giờ chỉ là một cái vỏ rỗng, y nhất định là có thể dễ như trở bàn tay đánh hạ."

Cung Viễn Chủy không nói gì, chỉ là hơi hơi nhíu mày.

Cung Tử Vũ nghi ngờ nói, "Như thế nào?"

Cung Viễn Chủy: "Chỉ có ta có thể gọi y là ca, ngươi gọi nghe rất kỳ quái."

Cung Tử Vũ : "......"

"Về sau chớ có gọi nữa." Cung Viễn Chủy ghét bỏ nói.

.

.

.

.

.

===

Thế mới nói, một cây làm chẳng nên non... huynh đệ nhà này chụm lại chí chóe với nhau giữa chiến trường :)) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro