60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

60)

"Chỉ bằng mấy người các ngươi, cũng muốn ngăn cản chúng ta?" Bi Húc xuyên thẳng qua đám người, thân hình quỷ mị, tiến đến ngăn cản thị vệ còn chưa kịp ra chiêu đã bị đao kiếm trong tay hắn gây thương tích.

Vô Phong có thể xưng bá chấn nhiếp võ lâm, thủ hạ yêu-ma-quỷ-quái của chúng tuyệt không phải dễ dàng bị đánh bại. Mặc dù lần này dẫn địch vào bẫy là kế sách của Cung Môn, nhưng nếu thật phải trực diện đối đầu với quỷ quái Vô Phong, Cung Môn không chắc chắn có thể an toàn trở ra, lần này chính là một chiêu cờ hiểm.

Nhưng nếu ngược lại dẫn tới Cung Môn chỉ có một lượng ít thích khách, mà lưu ở Vô Phong tổng bộ càng nhiều thích khách hơn, Cung Thượng Giác ở đầu bên kia nguy hiểm càng lớn. Kế hoạch này chính là đem Cung Môn làm mồi nhử.

"Kim phồn, mọi người đã được sơ tán hết chưa?" Trong hỗn loạn, Cung Tử Vũ hỏi rõ.

Kim Phồn mặc dù võ công cao cường, nhưng trong hỗn chiến tới lui khó tránh khỏi có chút chật vật, hắn đi tới bên cạnh Cung Tử Vũ, hồi đáp, "Tộc nhân không biết võ công đều đã lui vào mật thất."

Cung Tử Vũ gật đầu, sau đó lại đối Kim Phồn nói, "Ta bên này vô sự, ngươi đi bảo hộ Cung Tử Thương đi."

"Không được, chức trách của ta là bảo vệ Chấp Nhẫn." Kim phồn cau mày nói.

Cung Tử Vũ sớm đoán được Kim Phồn sẽ trả lời như thế, thế là hắn nói, "Muốn thắng trận chiến này, không thể không có vũ khí của Tử Thương tỷ tỷ, ngươi phải đi bảo hộ nàng."

Kim Phồn còn đang do dự, lúc này Cung Viễn Chủy đi tới bên cạnh Cung Tử Vũ, đối với Kim Phồn nói, "Ngươi nhanh đi, ta sẽ bảo đảm an toàn cho......" Nói đến đây Cung Viễn Chủy tựa hồ có chút không tình nguyện, mắt nhìn Cung Tử Vũ sau đó mới nói tiếp, "Ta sẽ bảo vệ Chấp Nhẫn."

Trên chiến trường tình huống thay đổi trong nháy mắt, Kim Phồn cũng biết lúc này không phải thời điểm tranh luận, chứng kiến thái độ kiên quyết của Cung Tử Vũ, thế là hắn liền gật đầu rời khỏi, đi tìm Cung Tử Thương trong đám người.

Cung Tử Thương mới nghiên cứu ra một loại vũ khí lấy thuốc nổ làm nền có thể cầm trong tay, sớm đã phân phối cho mỗi một người thị vệ. Nhưng vũ khí này cần nhắm chuẩn xác, chỉ có thể đối phó với thích khách cấp yêu ma. Còn Bi Húc, Phó Sùng, mấy người thuộc cấp quỷ mà nói còn thiếu rất nhiều mới địch được, căn bản là không thể bắn trúng bọn hắn.

"Nữ nhân cùng tiểu hài đều đã rút lui." Cung Tử Vũ đối với Cung Viễn Chủy bên cạnh nói.

Cung Viễn Chủy gật đầu hiểu ý, từ trong túi lấy ra ám khí là mấy cái thuốc bột hoàn, ném chúng vào đám đông. Dược hoàn rơi xuống đất trong nháy mắt nổ tung, một vòng khói đặc đem tất cả mọi người vây khốn ở bên trong, cùng thuốc Lam Nguyệt vừa mới dùng công hiệu như nhau.

Trong bụi mù truyền đến tiếng ho khan liên tiếp, sau đó chính là tiếng người ngã xuống đất, đã không phải người của Cung Môn thì hút vào độc của Cung Viễn Chủy, tất nhiên toàn thân tê liệt.

Nhưng dù cho như thế, Cung Viễn Chủy trên mặt cũng không có có chút buông lỏng, một thị vệ Cung Môn chuẩn bị tiến vào trong sương mù để xem xét, Cung Tử Vũ còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, chỉ thấy hàn quang lóe lên, thị vệ kia đã ngã xuống đất.

Trong sương mù dày đặc, Mặc Sĩ Ai cầm song liêm chậm rãi đi ra, tấm tắc khen ngợi, "Không hổ là Lam đại tiểu thư, có thể dễ dàng giải khai độc của Cung Viễn Chủy."

Phó Sùng, Bi Húc, Hứa đại phu cùng với Lam Nguyệt đều không ngã xuống, bọn họ đứng ở trong sương mù dày đặc, lại không bị ảnh hưởng chút nào. Thị vệ Cung Môn không trúng độc vội vàng lui về phía sau, bọc thành một vòng thủ vệ xung quanh Cung Tử Vũ cùng Cung Viễn Chủy.

Trong tay Lam Nguyệt cầm một cái bình thuốc nho nhỏ, nhìn về phía Cung Viễn Chủy ánh mắt ủy khuất lại thất lạc, "A Chủy......"

"Làm sao lại......" Cung Tử Vũ âm thầm kinh ngạc, không tự giác quay đầu nhìn về phía Cung Viễn Chủy, hắn cũng không kinh ngạc độc của Cung Viễn Chủy bị giải khai, mà là kinh ngạc Miêu Cương nữ tử trước mắt này có thể nhanh như vậy giải khai độc của Cung Viễn Chủy. Giống như nàng sớm đã có giải dược trong tay.

Mặc Sĩ Ai nhìn ra kinh ngạc trên mặt Cung Tử Vũ, thế là hắn mặt mũi tràn đầy hưng phấn hỏi, "Cung Tử Vũ , ngươi có phải hay không rất hiếu kì Lam Nguyệt vì cái gì có thể giải độc của Cung Viễn Chủy? Muốn không để ta tới nói cho ngươi nghe?"

Cung Viễn Chủy sắc mặt đạm nhiên, tựa hồ cũng chẳng suy nghĩ gì về việc độc của mình bị giải khai.

Cung Tử Vũ không để ý đến lời Mặc Sĩ Ai, nhưng cũng không ảnh hưởng Mặc Sĩ Ai vẫn muốn tiếp tục nói, "Cái này đều là ở trên người vị Viễn Chủy thiếu gia này của các ngươi thử qua một chút." Mặc Sĩ Ai hướng Cung Viễn Chủy ném một ánh mắt thương hại.

"Ngậm miệng." Cung Viễn Chủy lạnh lùng nói.

Bi Húc cũng cười theo , Phó Sùng biết được chuyện này, chỉ là cũng không biểu hiện giống Mặc Sĩ Ai hưng phấn như vậy.

Mặc Sĩ Ai tiếp tục nói, "Lam đại tiểu thư của chúng ta, ban đầu ở trên thân thể Viễn Chủy thiếu gia của các ngươi thử qua ba mươi...... à phải hơn ba mươi chứ nhỉ? A a a, 36 loại cổ độc có thể kháng lại bách thảo tụy bí dược của Cung Môn. Nếu không phải về sau Cung Viễn Chủy tự uống thuốc độc phong bế ngũ giác, chúng ta có thể phá giải tất nhiên không chỉ chừng này......"

Cung Viễn Chủy sắc mặt âm lãnh.

Mặc Sĩ Ai rất hài lòng với sắc mặt của Cung Viễn Chủy, thế là hắn lại ra vẻ đáng tiếc, "Đáng tiếc nha, cơ hội hiếm có. Chắc hẳn về sau cũng không còn cơ hội này. Dù sao ngươi hẳn là tình nguyện chết, cũng không muốn lại sống sót rơi vào trong tay chúng ta a? Cái kia so với chết, đau đớn hơn nhiều."

Cung Tử Vũ vì sững sờ mà ngẫu nhiên quay đầu nhìn về phía Cung Viễn Chủy. Chỉ thấy hắn một mặt lạnh nhạt như thể điều Mặc Sĩ Ai nói cùng mình chẳng có gì liên quan. Nhưng Cung Tử Vũ lại cảm thấy lời Mặc Sĩ Ai nói không giống như đang nói láo.

Một lát sau, Cung Viễn Chủy mới quay đầu nhìn Cung Tử Vũ, "Chuyện này đừng nói cho ca của ta."

"Ngươi......" Cung Tử Vũ còn muốn nói gì, Cung Viễn Chủy cũng đã dời đi ánh mắt, không muốn tiếp tục nói đến. Cung Tử Vũ rõ ràng nhìn thấy, Cung Viễn Chủy tay nắm chuôi đao có chút run rẩy.

Lúc này, Lam Nguyệt hướng phía trước bước một bước nhỏ, lại hô một tiếng, "A Chủy...... A Chủy ngươi vì cái gì không để ý tới ta nha......"

Giọng điệu này, giống như là đang kêu tình nhân bao năm không gặp.

Mọi người không tự chủ được đem tầm mắt nhìn về phía Cung Viễn Chủy, Cung Viễn Chủy chỉ là nhàn nhạt nhìn Lam Nguyệt một cái, vẫn là lựa chọn không phản ứng gì.

Hứa đại phu lúc này xuất hiện, chắn trước mặt Lam Nguyệt, nói với nàng, "Nguyệt nhi, bọn họ đều là địch nhân của chúng ta."

"Địch nhân?" Lam Nguyệt ngước mắt nhìn về phía Hứa đại phu, trong đôi mắt tinh khiết lộ ra một chút nghi hoặc.

Phó Sùng là người đầu tiên nhìn mà không chịu được, chỉ thấy Hứa đại phu, người được gọi là 'nghĩa phụ' này của Lam Nguyệt, sau nhiều năm không gặp, so với người ngoài như bọn hắn càng không chút nào hiểu Lam Nguyệt, "Lam đại tiểu thư, ngươi có muốn hay không mang a Chủy cùng một chỗ trở về Miêu Cương?"

Bi Húc nghe vậy, rũ mắt cười khẽ một tiếng. Lam Nguyệt chớp hai mắt, từ vừa mới u mê nghi hoặc ngược lại trở nên kiên định, nàng dùng sức gật đầu, tiếp đó lại đem ánh mắt nhìn về phía Cung Viễn Chủy.

Phó Sùng ngữ khí mang theo chút nhu hòa như muốn dỗ hài tử, tiếp tục nói, "Ngươi nhìn những người bên cạnh hắn kia, chúng không để a Chủy cùng ngươi trở về Miêu Cương, cho nên...... Chúng ta muốn giết sạch bọn chúng, a Chủy mới có thể cùng ngươi cùng một chỗ trở về Miêu Cương, có biết không?"

Cung Tử Vũ lại một lần nữa hướng Cung Viễn Chủy ném ánh mắt hỏi thăm, hắn nhìn như thế nào cũng cảm thấy Lam Nguyệt đối với Cung Viễn Chủy không tầm thường.

"Não nàng có vấn đề." Cung Viễn Chủy bình thản trả lời.

Hắn âm điệu không lớn không nhỏ, không chỉ là Cung Môn bên này nghe nhất thanh nhị sở, mà Vô Phong đầu kia cũng nghe thấy, thế là Bi Húc bất mãn lên, cười giễu cợt, "Lời này của ngươi thật sự sẽ gây tổn thương đến trái tim của Lam đại tiểu thư của chúng ta a."

Lam Nguyệt ngược lại là không có phản ứng gì, vẫn là mặt mũi tràn đầy phấn khởi nhìn Cung Viễn Chủy.

"Có ý tứ gì?" Cung Tử Vũ không khỏi nghi ngờ nói, Cung Viễn Chủy luôn luôn độc miệng, hắn nhất thời cũng không biết rõ Cung Viễn Chủy là đang mắng người, hay là muốn bày tỏ việc gì khác.

Cung Viễn Chủy bình tĩnh nói, "Ý trên mặt chữ, não nàng có vấn đề."

"......"

Không đợi Cung Tử Vũ hỏi lại, Cung Viễn Chủy lại nói, "Cẩn thận một chút, não của cô ta thật sự vận hành rất điên cuồng."

Cung Tử Vũ còn nghĩ hỏi lại, đã thấy Cung Viễn Chủy đang một mặt phòng bị nhìn Lam Nguyệt, thế là hắn không thể làm gì khác hơn là cũng đề cao cảnh giác, không còn xoắn xuýt những thứ vấn đề không quan trọng nữa.

Lam Nguyệt đầu kia nghe hiểu Phó Sùng nói, thế là nàng đi về phía trước một bước đứng tại trước mặt người của Cung Môn. Sau đó cọ viết trong tay vạch lên gì đó, giống như là đang tiến hành một loại nghi thức cổ xưa.

Lúc mọi người ở đây không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Cung Viễn Chủy trước tiên phản ứng lại, hắn hô lớn nói, "Nhanh thoái lui về phía sau! Tất cả mọi người, nhanh thoái lui về phía sau!"

Sau một khắc, một thứ như bụi màu xanh lá tràn ra từ ống tay áo của Lam Nguyệt. Nếu nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện đó là ngàn vạn con cổ trùng lục sắc. Một đám cổ trùng cực kì nhỏ lại như thủy triều hướng về phía đám đông vọt tới. Trong nhất thời khiến mọi người lâm vào hỗn loạn.

Một số người muốn dùng vũ khí trong tay đánh lui cổ trùng. Nhưng cổ trùng quá nhỏ, căn bản không có cách hoàn toàn đánh hết, thế là rất nhanh bị cổ trùng bò vào trong thân thể. Những người dính phải cổ trùng trong nháy mắt té xỉu trên mặt đất, giống như lâm vào mộng cảnh không thể động đậy.

Cung Viễn Chủy trước nhất phản ứng lại, lôi kéo Cung Tử Vũ trốn ra phía sau mới tránh thoát đợt cổ trùng thứ nhất. Kim Phồn đầu kia cũng mang theo Cung Tử Thương cùng nhau trốn qua một kiếp.

"Đây là cái gì?!" Cung Tử Vũ nhìn qua cổ trùng như thủy triều tuôn ra, trong lúc nhất thời sắc mặt thay đổi bất ngờ.

Cổ trùng thật nhỏ tụ tập cùng một chỗ, mắt thường chỉ có thể nhìn thấy một mảnh lục sắc sương mù, căn bản thấy không rõ bản thể của cổ trùng. Cung Viễn Chủy trong lúc nhất thời cũng không thể phân biệt đây là cổ gì, không thể làm gì khác hơn là trước tiên đối với những người không trúng cổ nói, "Trước tiên hướng hậu sơn rút lui."

"Được."

Hậu sơn chính là phòng tuyến cuối cùng của Cung Môn, Cung Tử Vũ sớm đã để Nguyệt trưởng lão thông tri tất cả các cung phía sau núi, Tuyết Cung, Hoa Cung đã phái người sớm cảnh giới, nếu phía trước núi thất thủ, bọn họ sẽ tùy thời gia nhập chiến đấu.

Nhưng bọn họ còn chưa đi được mấy bước, cổ trùng tốc độ cực nhanh cũng đã đuổi kịp, bọn chúng dựa vào thể trọng cực nhỏ, theo gió mà đến. Cho dù bọn người Cung Tử Vũ cùng Kim Phồn dựa vào chưởng phong mấy lần đánh lui, vẫn là bị cổ trùng nhỏ bé thừa cơ lao vào, khói mù màu xanh lá cây chỉ cần dính vào vạt áo của bọn họ, bọn họ liền ngã xuống, cùng một đám thị vệ lâm vào hôn mê.

"Cung Tử Vũ ! Cung Tử Thương!" Cung Viễn Chủy hô, nhưng bọn họ cuối cùng cũng bất tỉnh nhân sự.

Cung Viễn Chủy trước đó bởi vì thử độc nhiều lần, cổ trùng dính vào người cũng không lập tức phát huy độc tính, hắn gắng gượng thần trí ném ra mấy cái khói độc, sau đó vận khởi khinh công rời khỏi nơi này.

Trong sương khói, bọn người Vô Phong chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn.

Lam Nguyệt mắt thấy Cung Viễn Chủy rời khỏi, thế là vội vã đưa tay ra, trong miệng thì thầm, "A Chủy, a Chủy đi chỗ nào?"

Bi Húc cũng không vội vã truy, mà đạm nhiên nói, "Không nên gấp, hắn cũng không đi xa được."

Mặc Sĩ Ai vung song liêm, cười rực rỡ lại tràn ngập ác ý.

"Đi thôi, chúng ta cùng nhau Tróc Ma Tước đi."

Chim sẻ thân nhỏ và bay nhanh, cho nên muốn bắt nó cần mấy người cùng một chỗ vây quanh, không ngừng thu nhỏ vòng vây, thẳng đến chim sẻ không đường có thể trốn mới thôi.

Tiền sơn Cung Môn lớn như vậy, lúc này chỉ còn dư một người là Cung Viễn Chủy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro