7❄️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7)

Sơn cốc lập đông so bên ngoài càng sớm hơn, đều khiến người ta vội vàng không kịp chuẩn bị, chỉ có thể là một cái nửa đêm nào đó từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, liền phát hiện bên ngoài cốc đã là một mảnh trắng xóa tuyết rơi.

Phòng chính của Giác Cung ở giữa bày hai bồn lửa than, đem cả gian nhà hun ấm, cách bồn lửa than không xa là một chiếc giường phủ lên thật dày vải hồ nhung, mềm mại mà giữ ấm.

Cung Viễn Chủy ngủ ở bên trên thảm hồ nhung, dù cho chỉ mặc một kiện đơn bạc trung y cũng không thể cảm thấy lạnh. Cung Thượng Giác lặng lẽ ngồi ở bên giường ngắm nhìn khuôn mặt yên tĩnh của Cung Viễn Chủy.

Dáng vẻ này từ nhỏ cho đến lớn, vô luận thế nào vẫn luôn có thể làm y an tâm.

Trong lúc ngủ mơ Cung Viễn Chủy so bình thường càng lộ vẻ nhu thuận, ở cái tuổi này người thiếu niên đem ngây thơ chưa lui cùng thành thục chững chạc dung hợp vừa đủ, có thể nhìn đến khi còn bé khả ái thông minh, lại có thể nhìn thấy tương lai anh đĩnh tuấn lãng.

Lửa than chập chờn để lại trêm mặt Cung Thượng Giác một mảng sáng ấm áp, tại nơi không người nhìn thấy, Cung Thượng Giác chính mình cũng chưa từng phát hiện trên sắc mặt bản thân lộ ra nhu hòa cùng trìu mến.

Trong lúc ngủ mơ Cung Viễn Chủy đột nhiên nhẹ nhàng nhíu mày, tiếp đó chậm rãi mở mắt.

Còn chưa tập trung trong hai mắt đầu tiên là nghi hoặc, tiếp lấy hắn nghiêng đầu nhìn thấy Cung Thượng Giác ngồi ở bên giường, trong mắt lập tức có ánh sáng "Ca."

"Cảm giác như thế nào rồi?" Cung Thượng Giác rũ mắt hỏi thăm. "Ta......" Cung Viễn Chủy đang muốn trả lời một câu không có việc gì, đột nhiên nghĩ đến tình huống trước mắt, giống như ý thức được cái gì, Cung Viễn Chủy trên mặt thoáng qua một tia trốn tránh.

Cung Thượng Giác ở trong mắt bất động thanh sắc nhìn, sau đó đứng dậy hướng về phía ấm sắc thuốc được đun với lửa nhỏ đi tới, Cung Viễn Chủy nhìn theo bóng lưng của ca ca, cảm thấy nhột nhạt trong lòng.

Hắn tại sao lại ở Giác Cung? Hắn chỉ nhớ rõ Cung Tử Vũ cùng Cung Cung Tử Thương đột nhiên tới Chủy Cung tìm hắn, những thứ khác hoàn toàn không có ký ức. Nghĩ tới đây, Cung Viễn Chủy cúi đầu nhìn thấy cánh tay chính mình được băng gạc bọc lấy, lặng lẽ đưa cánh tay giấu ở dưới đệm chăn.

Cung Thượng Giác đem thuốc trong ấm sắc rót vào chén. "Ca, huynh lúc nào trở về?" Cung Viễn Chủy ra vẻ trấn định hỏi thăm.

Cung Thượng Giác bưng thuốc trở lại bên giường, không có trả lời Cung Viễn Chủy, chỉ là múc một muôi thuốc bồi Cung Viễn Chủy. Cung Viễn Chủy mặc dù không biết đây là thuốc gì, nhưng là thứ Cung Thượng Giác cho hắn, hắn liền ngoan ngoãn há miệng uống xong.

Nếm thử một miếng hậu vị, Cung Viễn Chủy liền biết đây là thuốc bổ huyết, bên trong vừa dầy vừa nặng hương vị đương quy nhân sâm táo ta còn có cam thảo hun cháy, mới mấy ngụm nuốt xuống liền cảm giác toàn thân phát nhiệt.

Cung Viễn Chủy càng chột dạ, một loại vừa sợ hãi bị phát hiện, vừa khát vọng bị vạch trần, mâu thuẫn cảm xúc không ngừng càn quét đại não. Một bát thuốc rất nhanh liền uống xong, mắt thấy Cung Thượng Giác một mực lặng im không nói không rằng, Cung Viễn Chủy hỏi lần nữa, "Ca, lần này công vụ bên ngoài có thuận lợi?"

Cung Thượng Giác đem chén thuốc rỗng để lại trên bàn, đôi mắt trầm tĩnh như nước chậm rãi nhìn về phía Cung Viễn Chủy, Cung Thượng Giác lúc không nói chuyện, trong lòng Cung Viễn Chủy quả thật có chút sợ hãi.

Cung Viễn Chủy vô thức mím môi, ngồi thẳng eo lưng. 

"Viễn Chủy." Cung Thượng Giác nhẹ giọng kêu, đưa tay liền đem tay của Cung Viễn Chủy giấu ở dưới đệm chăn cầm ra, động tác ôn nhu nhưng lại không cho người ta cơ hội cự tuyệt.

Cung Viễn Chủy giống như tiểu hài tử làm chuyện càn quấy, buông thõng mắt không dám nhìn Cung Thượng Giác. "Tại sao lại muốn làm chính mình bị thương?" Cung Thượng Giác hỏi rất bình tĩnh.

"Ca......" Cung Viễn Chủy vô ý thức nghĩ muốn phủ nhận.

"Không cần vội vã trả lời, nghĩ kỹ hẳn nói." Cung Thượng Giác chậm rãi đánh gãy hắn, mặc dù ngữ khí không cao không thấp, nhưng lại ẩn nấp mang theo uy hiếp không thể phản kháng.

Cung Viễn Chủy cúi đầu, từ góc độ của Cung Thượng Giác nhìn đến, Cung Viễn Chủy lông mi cong dài khẽ run, bộ dáng mong manh dễ vỡ, Cung Thượng Giác cõi lòng mềm nhũn, bắt đầu trấn tỉnh lại chính mình lời mới rồi có phải hay không quá lạnh nhạt.

Vì cái gì làm bị thương chính mình?

Cung Viễn Chủy không biết nên giải thích thế nào, ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao bản thân làm như vậy.

Hắn không thể nói cho Cung Thượng Giác chính mình bởi vì Lâm Chỉ xuất hiện mà biến thành người khác, hắn không thể nói cho Cung Thượng Giác chính mình tự gây ra tổn thương là để che giấu nỗi đau lòng lợi hại không biết từ đâu đến, tất thẩy hắn đều không thể nói cho Cung Thượng Giác......

Hắn muốn ca ca của hắn trong mắt chỉ có một mình hắn.

Cung Viễn Chủy suy nghĩ, nước mắt đột nhiên từng viên lớn rơi xuống, hắn cảm thấy ủy khuất khó chịu, nhưng hắn không hiểu tại sao mình lại ủy khuất khó chịu.

Cung Thượng Giác chăm chú nhìn những giọt nước mắt rơi vào đệm chăn trong nháy mắt biến mất, đầu ngón tay khẽ động muốn thay Cung Viễn Chủy lau đi dòng lệ, lại trong khoảnh khắc đưa bàn tay lên, hắn nắm chặt nó thành quyền, khắc chế lại khao khát đó.

Mắt thấy Cung Viễn Chủy cứng đầu không chịu nói, Cung Thượng Giác cũng không nhẫn tâm bắt buộc hắn, cuối cùng chỉ có thể thở dài, "Cũng được, nếu đệ đã không muốn nói, liền không cần nói a."

Cung Viễn Chủy buồn buồn "Vâng " Một tiếng.

Cung Thượng Giác từ trong ngực áo rút khăn ra, đưa cho Cung Viễn Chủy, "Đều đã lớn rồi, sao so với hồi nhỏ lại càng thích khóc hơn?"

Cung Viễn Chủy ngửa mặt lên nhìn về phía Cung Thượng Giác, mặt vốn là tái nhợt bởi vì mất máu quá nhiều, phối hợp cùng ánh mắt cùng chóp mũi phiếm hồng do khóc, thẳng tắp đâm vào lòng Cung Thượng Giác.

Chung quy là chống cự không nổi. Cung Nhị tiên sinh tự chủ cực mạnh cũng không chống cự nổi 'ý đồ xấu' bị đè nén sâu trong nội tâm bấy lâu.

Y nghiêng người ôm lấy Cung Viễn Chủy, tay y ở trên lưng hắn, hệt như ngày hắn còn bé, dịu dàng vỗ về an ủi.

Đúng vậy, giống như ngày bé dỗ đệ đệ thôi mà, Cung Thượng Giác ở trong lòng thay mình tìm một cái cớ. Đệ đệ của hắn còn chưa đủ hai mươi, gầy yếu như vậy, đáng yêu như thế, làm cho lòng người xót xa.

Cung Thượng Giác thân hình thon dài lại không hề gầy yếu, quanh năm tập võ luyện thành thân thể cân xứng còn có nội lực bộc phát, mà Cung Viễn Chủy mặc dù cùng Cung Thượng Giác chiều cao tương cận, nhưng thân hình thiếu niên rõ ràng quá đơn bạc, Cung Thượng Giác có thể dễ như trở bàn tay đem hắn hoàn toàn ôm vào trong lòng.

"Ca......" Cung Viễn Chủy ngơ ngác kêu một tiếng, Cung Thượng Giác đã bao nhiêu năm không có ôm hắn như thế này? Bọn hắn lại có bao nhiêu năm chẳng hề thân mật đến thế?

Là bởi vì hắn thụ thương cho nên mới có chuyện tốt như vậy sao? Cung Viễn Chủy ngốc ngốc suy nghĩ. "Viễn Chủy, đệ đã không muốn nói, ta sẽ không buộc đệ." Cung Thượng Giác giọng nói trầm thấp, ôm đầu vai khuỷu tay Cung Viễn Chủy lại siết chặt thêm một chút.

Người ở Cung Môn vẫn luôn nói Cung Viễn Chủy đối với người ca ca này răm rắp vâng lời. Trên thực tế, y kỳ thực đối với đệ đệ của mình cũng không có biện pháp.

Đối với người khác y vẫn thường rắp tâm bày mưu tính kế, y lại không muốn đối với Cung Viễn Chủy như vậy, y không nhẫn tâm, cũng không đành lòng.

......

"Vâng, ca ca." Cung Viễn Chủy còn đắm chìm trong cái ôm đã rất nhiều năm không tồn tại, cuối cùng cũng thì thầm trả lời một câu. Một lát sau, Cung Thượng Giác nhẹ nhàng buông Cung Viễn Chủy ra.

"Nghe nói đệ đã nghiên cứu ra giải dược khống chế chướng khí chi độc?" Cung Thượng Giác lặng lẽ đem đổi chủ đề.

Cung Viễn Chủy biết việc của mình đã được Cung Thượng Giác tạm thời cho qua. Nói đến giải dược, hắn thay đổi ngay bộ dạng vừa mới rơi lệ đáng thương, khôi phục vẻ kiêu ngạo đắc ý ngày trước "Ca, thuốc này ta trước đó vài ngày đã hồi báo Chấp Nhẫn, về sau chướng khí chi độc tại sơn cốc, liền không cần lo lắng."

Cung Thượng Giác câu lên một nụ cười.

Cung Viễn Chủy tiếp tục nói, "Trước đây Chủy Cung điều chế trà bạch chỉ kim thảo, loại này mặc dù có thể chống cự độc chướng, nhưng cần ngày ngày phục dụng mới có thể bảo đảm dược hiệu. Mà ta nghiên chế giải dược không chỉ có thể trường kỳ phòng ngự độc chướng, còn có công dụng chữa trị chướng khí cùng độc dược, chỉ là trong đó nguyệt minh thảo thực sự khó tìm, ta tìm rất lâu cũng chỉ được một gốc, chỉ phối ra được ba viên dược hoàn."

"Bạch chỉ kim thảo trà tuy là thuốc, thế nhưng là thuốc ba phần độc, mặc dù có thể chống cự chướng khí, phục dụng thời gian lâu dài khó tránh khỏi hại thân." Cung Thượng Giác nhớ tới lúc trước tất cả phu nhân của Cung Môn mặc dù dựa vào bạch chỉ kim thảo trà có thể bình an hoài thai sinh con, sau cùng tuổi thọ lại không dài, có người thậm chí còn không qua khỏi ba mươi liền mất sớm.

"Viễn Chủy, đệ đã điều chế giải dược này thành công, là một công lao to lớn." Cung Thượng Giác đưa tay xoa đầu Cung Viễn Chủy, mặt mũi tràn đầy khen ngợi.

Cung Viễn Chủy cũng cười đắc ý, thuốc này có bao nhiêu lợi hại, hắn so với ai khác đều biết, công hay không công hắn chẳng quan tâm, chỉ cần ca ca vui vẻ là được rồi.

Đột nhiên, lời Lâm Chỉ lúc trước cùng hắn nói thoáng qua —— "Có thể hay không làm phiền Chủy đệ đệ thay ta phối một liều thuốc dưỡng sinh......" "...... Cửa Cung dòng chính nối dõi từ trước đến nay đơn bạc, ta cũng là suy nghĩ có thể nhanh chóng vì Giác công tử sinh hạ cốt nhục......"

......

Cung Viễn Chủy biểu tình trên mặt lập tức cứng nhắc.

Hắn khổ cực nghiên cứu ra giải dược, cũng không phải là vì Lâm Chỉ...... Bất quá Lâm Chỉ bây giờ là thê tử của Cung Thượng Giác, hắn như thế nào lại không cho nàng giải dược...... Nhưng hắn vẫn là không muốn.

"Viễn Chủy?" Cung Thượng Giác thấy hắn biểu tình khẽ biến, liền hỏi.

"Ca...... Lâm Chỉ không có cùng huynh trở về sao?" Cung Viễn Chủy lúc này mới phát hiện Lâm Chỉ không có ở đây, thế là mở miệng hỏi. Nghe được tên Lâm Chỉ, Cung Thượng Giác trên mặt lập tức lạnh đi mấy phần, dường như là không muốn ở trước mặt Cung Viễn Chủy nói đến cái tên này. Hắn cuối cùng vẫn trả lời, "Ta phi ngựa trở về trước, nàng ta không có theo cùng."

Cung Viễn Chủy nghe vậy trên mặt vui mừng, "Ca ca...... Là bởi vì lo lắng cho ta, cho nên mới chạy về sao?"

Hắn biết Cung Thượng Giác tại Chủy Cung an bài ám vệ, Cung Thượng Giác cũng không dự định lừa gạt hắn, đây là chuyện giữa hai huynh đệ họ ngầm thừa nhận, cho nên nhiều năm trước tới nay hắn mặc dù thân là Cung chủ một chi nhưng lại không muốn có cho riêng mình một lục ngọc thị vệ.

Cung Thượng Giác cười nhẹ, đáy mắt mang theo cưng chiều, "Đệ nói xem?"

"Ta liền biết, ca ca đối với ta là tốt nhất rồi." Cung Viễn Chủy lúc này mới hài lòng.

Cung Thượng Giác vì hắn, đem Lâm Chỉ bỏ lại, có phải hay không liền đã chứng minh, người đệ đệ là hắn đây mới là trọng yếu nhất? Cung Viễn Chủy vui sướng hài lòng suy nghĩ.

"Ca đối với ta thật tốt." Cung Viễn Chủy thấp giọng lẩm bẩm nói.

Cung Thượng Giác không quen biểu đạt cảm xúc, nhưng Cung Viễn Chủy có thể nhìn thấy rất rõ ràng phần sủng ái Cung Thượng Giác dành cho hắn.

Cung Thượng Giác quanh năm thay thế Cung Môn đi lại ở giang hồ, lúc nào cũng cần đề phòng địch nhân, càng cần đề phòng Vô phong thích khách, bởi vậy Cung Thượng Giác vì bảo trì cảm giác bén nhạy trong phản ứng, y chưa từng đặt chính mình trong hoàn cảnh buông lỏng cảnh giác để cảm thụ thoải mái, cho nên cho dù là mùa đông khắc nghiệt, y cũng chưa từng nướng lửa than.

Là bởi vì Cung Viễn Chủy, Cung Thượng Giác mới phá lệ tại bên trong phòng mình bày hai bồn lửa than, mà mền hồ nhung dưới thân Cung Viễn Chủy, cũng là bởi sợ hắn lạnh nên mới có.

Nếu như hắn cùng Cung Thượng Giác có thể mãi như vậy thì tốt biết mấy, Cung Viễn Chủy dùng bàn tay vuốt ve hồ nhung mềm mại dưới thân, trong lòng âm thầm nghĩ.

.

.

.

===

Chủy bảo tuổi nhỏ ngúp nghít T^T gặp thêm một chiếc ca ca dung túng 🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro