8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8)

Mùa đông đã đến sơn cốc, mỗi ngày giờ Dần liền có hạ nhân chuyên trách quét sạch tuyết rơi bên trên đường đá, tiếng chổi nhẹ nhàng lẹt xẹt trên mặt đường vang lên âm trầm tĩnh mịch.

Cung Viễn Chủy mở ra mí mắt mông lung ngái ngủ, nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh, trên giường chăn xếp chỉnh tề, không còn thấy thân ảnh Cung Thượng Giác.

Gần hai ngày hắn bị Cung Thượng Giác ra lệnh cưỡng chế ở tạm Giác Cung, để y tự mình chăm sóc. Hắn ở trên giường, còn Cung Thượng Giác thì ngủ trên sập bên cạnh. Chủy Cung chủ ở lại trong phòng Giác Cung chủ, cho dù hai người có là huynh đệ, cái này kỳ thực cũng không hợp quy củ.

Nhưng không người dám chỉ trích Cung Thượng Giác.

Cung Viễn Chủy càng là không thèm để ý những thứ này, hắn chỉ để ý Cung Thượng Giác có thích hay không.

Lâm Chỉ còn chưa hồi Cung môn, Giác Cung rộng lớn liền giống như trước đây, chỉ có hai người huynh đệ bọn họ, Cung Viễn Chủy hết sức hài lòng với tình huống hiện tại.

Hắn từ trong hồ nhung mềm mại ấm áp lửa than đứng dậy xuống giường, đang muốn tiện tay cầm lên áo khoác lông nhung, hơi do dự một chút, hắn lại thu tay về, mặc trường sam trung y đơn bạc liền hướng cửa phòng đi đến.

Cung Thượng Giác theo thói quen mỗi ngày đều luyện võ, Cung Viễn Chủy đẩy cửa phòng ra, đi về phía trước hai bước liền thấy được dưới bậc thang Cung Thượng Giác đang múa đao.

Kể từ hồi còn nhỏ, Cung Viễn Chủy đã thích xem Cung Thượng Giác vũ đao, dù cho không dùng nội lực, chỉ là đơn thuần chiêu thức luyện tập, vẫn như cũ là cảnh đẹp ý vui. Hắn sùng bái ngưỡng mộ sự cường đại của Cung Thượng Giác, sau lại ca tụng say mê dáng vẻ ôn nhu của y, không biết bắt đầu từ khi nào, thế giới của hắn phảng phất chỉ có một mình Cung Thượng Giác.

Đột nhiên, Cung Thượng Giác đang quơ đao thì dừng lại thân ảnh, đưa tay bưng kín tim, lông mày chau lại như là ẩn nhẫn cái gì.

Cung Viễn Chủy nhìn thấy không thích hợp, trong nháy mắt biến sắc, hắn chạy như bay xuống bậc thang, hướng Cung Thượng Giác đi đến, "Ca, huynh làm sao vậy?" Nói liền muốn đi dò xét mạch tượng của Cung Thượng Giác.

Cung Thượng Giác ổn định lại khí tức, đưa tay thu hồi không để lại dấu vết, "Không có việc gì, chỉ là nhất thời chân khí kém đi, cũng không đáng ngại."

Cung Viễn Chủy trên mặt vẫn như cũ lo lắng, nhưng nếu Cung Thượng Giác đã nói như vậy , hắn cũng không thể nói gì hơn.

Cung Thượng Giác đem đao trong tay thu vào trong vỏ, ngược lại nhìn về phía Cung Viễn Chủy, thấy hắn ăn mặc đơn bạc như thế cau mày nói, "Như thế nào mặc thành dạng này mà đi ra."

Cung Viễn Chủy rũ mắt nhìn tay Cung Thượng Giác đặt trên đầu vai mình, vừa cười vừa nói, "Ta quên ."

Trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác ướt lạnh như băng, Cung Thượng Giác lông mày khóa chặt hơn, trời lạnh như vậy, cũng không biết Cung Viễn Chủy đã đi ra bao lâu, thế là trong lòng bàn tay hắn theo dưới bờ vai trượt xuống, dắt tay Cung Viễn Chủy kéo người hướng về trong phòng "Đi."

Cung Viễn Chủy tùy ý để Cung Thượng Giác dắt đi, ở chỗ không ai nhìn thấy lộ ra một nụ cười phớt hài lòng.

Đi vào phòng, Cung Thượng Giác từ giá treo cầm lấy áo khoác, đem Cung Viễn Chủy bao lấy chặt chẽ, sau đó nấu một bình trà nóng. Cung Viễn Chủy cũng ngồi vào chỗ đối diện Cung Thượng Giác, cứ như vậy yên tĩnh nhìn xem Cung Thượng Giác pha trà, sự bình yên ấm áp này đã qua bao lâu chưa từng có. "Lâm Chỉ hôm nay sẽ tới Cung Môn." Cung Thượng Giác đột nhiên mở miệng nói ra.

Cung Viễn Chủy trên mặt đông cứng, sau đó liếc mắt nói, "Vậy ta hôm nay liền trở về Chủy Cung a, ở đây quấy rầy ca ca khó tránh khỏi không thích hợp."

Cung Thượng Giác chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Cung Viễn Chủy, sau đó khẽ cười nói, "Đệ vì sao cho rằng ta đang cố tình đuổi đệ?"

Cung Viễn Chủy là cái người che giấu không được cảm xúc, đặc biệt là đứng trước Cung Thượng Giác, hỉ nộ ái ố toàn bộ viết lên mặt, có thể chính hắn không biết, nhưng Cung Thượng Giác ở bên hắn cùng nhau lớn lên lại rất rõ ràng. Cung Viễn Chủy chau mày, Cung Thượng Giác liền có thể đại khái đoán ra trong lòng của hắn suy nghĩ cái gì.

Mặc dù Cung Thượng Giác dạy qua hắn, phải học được cách che giấu chính mình, người khác mới không như vậy dễ dàng nhìn thấu điều ngươi đăm chiêu suy nghĩ. Nhưng Cung Viễn Chủy rõ ràng không có học được.

Cung Viễn Chủy bĩu môi, cúi đầu nhấp một ngụm trà. Bị nóng đến nhíu mày nhưng vẫn cố giấu tỏ ra không sao. Những thứ này ở trong mắt Cung Thượng Giác, rất khả ái cũng rất ngây thơ.

"Lâm Chỉ có hay không ở Cung Môn, quan hệ của chúng ta cũng sẽ không thay đổi." Cung Thượng Giác thấp giọng nói.

Có thể câu nói này rơi vào tai Cung Viễn Chủy lại không đưa đến nửa điểm an ủi, "Ca, thương thế của ta đã tốt, coi như trở về Chủy Cung ta cũng biết uống thuốc đúng giờ mà."

Cái này thẳng thắn mà nói, nhìn như hiểu chuyện, kỳ thực lại không giống tính khí của Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy tiếp tục nói, "Huống hồ, ta nếu là một mực ở tại đây há chẳng phải quấy rầy ca cùng Lâm Chỉ."

"Quấy rầy cái gì?" Cung Thượng Giác trầm giọng nói, trong giọng nói đột nhiên có chút như đang ẩn nhẫn cơn giận bộc phát.

Cung Viễn Chủy làm sao có thể không nghe ra Cung Thượng Giác trong giọng nói có tức giận, chỉ là giờ này khắc này hắn chính là khắc chế không được chính mình, "Lâm Chỉ đoạn thời gian trươc tìm đệ muốn phối thuốc điều dưỡng thân thể."

Cung Viễn Chủy không có nói rõ, biết rằng Cung Thượng Giác thông minh, đương nhiên hiểu được thuốc điều dưỡng thân thể này là cái gì.

"Ca, huynh bây giờ đã định thân, ta tự nhiên biết cái này không ảnh hưởng tình nghĩa huynh đệ giữa chúng ta. Chỉ là, rất nhiều người đều nói bóng nói gió nhắc nhở ta, không nên giống như lúc trước thường xuyên tới quấy rầy các ngươi." Cung Viễn Chủy nắm thật chặt chén trà, xương ngón tay trở nên trắng toát, cố nén cảm giác chua xót nơi sóng mũi, tiếp tục nói, "Ca, huynh yên tâm, ta có thể chiếu cố tốt bản thân mà."

Cung Thượng Giác thời khắc này biểu tình căn bản có thể nói giống như sắp mưa to sấm rền, nhưng quả thực đã bị y khắc chế, ít nhiều chỉ lộ ra cảm giác bức bách làm người ta khó mà hô hấp.

Cung Viễn Chủy lần đầu ở trước mặt Cung Thượng Giác tâm tình muốn chạy trốn, không phải bởi vì sợ, mà là vì khổ sở.

Hắn mười phần gượng gạo câu lên một nụ cười, làm bộ vô sự nói, "Ca, ta cũng rất chờ mong tương lai có thể có một cái tiểu chất tử."

Cung Thượng Giác nhếch môi không lên tiếng.

Nói xong, Cung Viễn Chủy đứng dậy hướng Cung Thượng Giác hành lễ cáo từ, "Cái kia ca, ta trước hết trở về Chủy Cung."

Không chờ Cung Thượng Giác mở miệng, Cung Viễn Chủy như chạy trốn quay người rời đi. Hắn không bình thường, hắn biết mình khẳng định có chỗ bất thường, hắn cho tới bây giờ chưa từng nói chuyện với Cung Thượng Giác bằng thái độ như thế.

Ca hắn...... Có thể hay không liền như vậy xa lánh hắn? Đối với người đệ đẹ là hắn nảy sinh thất vọng......

Cung Viễn Chủy không dám nghĩ, hắn chỉ cần vừa nghĩ tới chính mình sẽ chậm rãi phai nhạt khỏi sinh hoạt của Cung Thượng Giác, hắn liền chịu không được. Tiếp tục ở lại Giác Cung đối mặt Cung Thượng Giác như thế này, hắn càng thêm không chịu nổi.

Quả nhiên, hắn đã sinh bệnh thật a.

......

Nếu như lúc này Cung Viễn Chủy nhìn Cung Thượng Giác một chút, có thể sẽ phát hiện Cung Thượng Giác hai mắt đỏ bừng, như thụ thương lại như giận dữ, nhìn theo bóng lưng Cung Viễn Chủy rời đi tựa hồ nai con hốt hoảng chạy trốn, Cung Thượng Giác trong mắt mất đi sự trầm tĩnh, bị cảm xúc kìm nén xé rách ra thành một vũng đầm sâu sóng ngầm.

Sau khi Cung Viễn Chủy rời đi, Giác Cung một lần nữa trở nên băng lãnh căm lặng, Cung Thượng Giác tĩnh tọa tại trà án phía trước, từ lúc nhiệt khí nước trà bốc lên ùng ục thẳng đến khi trở thành một mảng lạnh buốt, Cung Thượng Giác dường như đột nhiên bộc phát đưa tay đem chén sứ đựng trà đều hất xuống mặt đất, tiếng rơi nghẹn ngào giòn vang, nước trà lạnh như băng loang đầy trên đất.

Cung Thượng Giác siết chặt nắm đấm, ẩn nhẫn trầm mặc. Dung nhan như tượng tạc lúc này nhận lấy vô tận cô độc, chậm đợi một lát sau, hắn mới khôi phục lại nhịp tim và hơi thở như bình thường.

Hắn lại một lần nữa biến trở về cái kia trầm ổn lạnh nhạt, cao ngạo lăng lệ Cung Nhị tiên sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro