72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

72)

Ngày lành tháng tốt, giờ lành đã điểm, bậc thang dài nơi cổng Cung Môn không nhiễm một hạt bụi, quản sự cứ điểm các phương tụ tập ở đây, đều vì xem lễ nhược quán của Chủy Cung Cung chủ Cung Viễn Chủy, tộc nhân hậu sơn vốn luôn không lộ diện với người ngoài cũng xuất hiện tại từ đường trước cửa, yên lặng chờ đợi.

Tiền Chấp Nhẫn mang theo Cung Viễn Chủy cùng nhau tiến vào từ đường, sau khi đốt hương bái tổ liền hướng trước Cung Môn đi đến.

Cung Viễn Chủy hôm nay xuyên qua một bộ trường sam nền trắng thêu kim văn, tóc luôn sõa trên vai nay buộc lên thật cao, mặt mày của hắn sinh động, trời sinh chính là một khuôn mặt ngây thơ dịu dàng khả ái, mặc dù ăn vận chải chuốt trang trọng như thế, cũng che không đi được cỗ khí chất thiếu niên. Lúc hắn nghiêm túc không cười, kiểu tóc búi cao này khiến hắn so với ngày thường nhiều hơn một phần khí khái nam nhi lưu loát.

Từ từ đường đi ra, Cung Tử Vũ cùng Cung Thượng Giác sớm đã chờ đợi bên ngoài, bọn họ hôm nay mặc áo bào hắc sắc thêu kim văn, cùng Cung Viễn Chủy một bộ bạch y tạo thành mười phần chênh lệch rõ ràng.

Theo cấp bậc lễ nghĩa, vốn nên là Chủy Cung trưởng bối tới bên ngoài từ đường dẫn dắt Cung Viễn Chủy, chỉ có điều Chủy Cung không người, liền do hai vị huynh trưởng thay. Chủy Cung bấy giờ không còn trưởng giả, nhưng Cung Môn cho Cung Viễn Chủy lễ đãi bài diện cũng không thể tùy tiện, thậm chí còn hơn lễ năm đó của Cung Thượng Giác cùng Cung Tử Vũ.

Tiền Chấp Nhẫn chủ trì, tất cả trưởng lão toàn trình xem lễ, Chấp Nhẫn đương nhiệm cùng Cung Thượng Giác hộ tống họ, tộc nhân hậu hơn chưa bao giờ lộ diện với bên ngoài cũng có mặt, ưu đãi bậc này trước nay Cung Môn trăm năm chưa từng có.

"Buổi lễ phô trương này làm cho lễ kế vị Chấp Nhẫn của ta trông quá mức khó coi rồi." Một đoàn người đi tới bậc thềm dài của Cung Môn, Cung Tử Vũ nhỏ giọng nói.

Một bên Cung Thượng Giác nghe thấy, chỉ là mím môi cười khẽ.

Trước đây Cung Tử Vũ kế vị Chấp Nhẫn, là tình thế bức bách, cũng là kế hoạch dẫn dụ Vô Phong, tất nhiên là có chỗ chưa đủ.

Bây giờ giang hồ yên ổn, Cung Môn trôi chảy, trận này quán lễ ý nghĩa không giống bình thường.

"Trước đây Tuyết trưởng lão đề nghị làm lại một cái lễ sắc phong mới, ngài lại vì cái gì cự tuyệt?" Hoa công tử đi theo phía sau hai người nhỏ giọng phàn nàn.

"Cho nên ta mới đang hối hận đây." Cung Tử Vũ nói.

Cung Thượng Giác không để ý đến hai người nghị luận, một đôi mắt thâm trầm rơi trên thân Cung Viễn Chủy. Từ vị trí này nhìn lại, Cung Viễn Chủy đưa lưng về phía bọn họ, bạch y làm nổi bật thân hình thon dài, tóc dài buộc cao lộ ra cần cổ, đều tôn lên thân thể ưu việt của Cung Viễn Chủy.

Quả thật có mấy phần bộ dáng của người trưởng thành.

Tuyết trùng tử, người thật lâu không nói lời nào, lúc này mở miệng, "Cung chủ nhỏ tuổi nhất Cung Môn, cuối cùng cũng trưởng thành."

Mọi người đều trầm mặc xuống, nhao nhao nhìn về phía bóng lưng Cung Viễn Chủy.

"Đúng vậy a, trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ đột nhiên phát giác y vậy mà chỉ mới cập quan đây thôi." Cung Tử Vũ thở dài nói.

Bình thường công tử thế gia, trước khi cập quan ai lại không phải được nuông chiều từ bé, phụ mẫu huynh trưởng sủng ái, Nhưng hài tử nhỏ tuổi của Cung Môn này, chưa đủ hai mươi đã làm tới Chủy Cung Cung chủ, gánh chịu quá nhiều.

Cung Thượng Giác không nói gì, y so với ai khác đều hiểu rõ hơn điều này, so bất luận kẻ nào đều biết Cung Viễn Chủy những năm gần đây chịu cực khổ cùng tổn thương, cho nên những năm tháng về sau, y sẽ không lại để cho Cung Viễn Chủy có một tơ một hào đau đớn hay trắc trở.

Cung Viễn Chủy đi thẳng tới trước mọi người đột nhiên dừng cước bộ một chút, sau đó quay đầu nhỏ giọng vấn, "Các ngươi sau lưng ta nói nhỏ gì đây, thì thầm một đường?"

Cung Tử Vũ ho nhẹ một tiếng, "Nói xấu ngươi."

"Xùy." Cung Viễn Chủy lạnh rên một tiếng cũng không tin tưởng, Cung Tử Vũ nói xấu hắn hắn tin, nhưng Cung Thượng Giác trước mặt nói xấu hắn tuyệt không có khả năng.

Ai ngờ một giây sau Cung Thượng Giác đột nhiên nhẹ giọng "Phải".

"Ca?!" Cung Viễn Chủy lập tức cặp mắt trợn tròn.

"Nhìn đường." Cung Thượng Giác thấy hắn một mực quay đầu lui về phía sau nhìn, thế là nhắc nhở.

Cung Viễn Chủy vẫn là một mặt không thể tin, nhưng mắt thấy sắp hết bậc thang Cung Môn, hắn cũng không tiện nói nhiều, thế là không thể làm gì khác hơn là đi theo tiền Chấp Nhẫn hướng về lễ trác phía trước, vừa đi vẫn không quên quay đầu liếc Cung Thượng Giác, một dáng vẻ có tâm sự chưa hết nhớ mãi không quên.

Cung Thượng Giác nhịn không được cúi đầu cười.

Cung Tử Vũ yên tĩnh nhìn, sau đó đột nhiên nói, "Ta phát hiện, Thượng Giác ca ca so với lúc trước, càng thích cười."

"Lúc trước ngươi ngày ngày lưu luyến hoa lâu không làm việc đàng hoàng, ta có thể nào cười được."

"......"

Quan lễ bắt đầu, tiền Chấp Nhẫn trước tiên niệm lời khấn, Cung Viễn Chủy chính mình quỳ gối phía trước lễ trác, sau đó Cung Thượng Giác chậm rãi đi tới, vì hắn buộc quán.

Cung Thượng Giác chưa bao giờ làm qua chuyện này, nhưng lại quen thuộc như thể luyện qua trăm ngàn lần.

Hài tử trước đây trốn ở sau cây cột vụng trộm nhìn y luyện kiếm đã trưởng thành, lại trưởng thành thành bộ dáng y từng vô số lần tưởng tượng mong đợi qua.

Mà Cung Viễn Chủy cúi thấp đầu, hốc mắt sớm đã phiếm hồng.

Mang quán xong, Cung Thượng Giác liền cũng nói lên lời khấn sớm đã định, thẳng đến một câu cuối cùng, "Nguyện ngươi đời này bình an trôi chảy,  an yên hỉ nhạc."

Cung Viễn Chủy ngẩng đầu nhìn về phía Cung Thượng Giác, mà trùng hợp Cung Thượng Giác cũng đang xem hắn, bốn mắt nhìn nhau, Cung Viễn Chủy liền biết rõ một câu cuối cùng này là Cung Thượng Giác chính mình chờ đợi.

Cung Thượng Giác nhìn về phía hắn ánh mắt quá mức ôn nhu, ôn nhu đến mức độ người bên ngoài đều cảm thấy khó mà tin nổi.

Cung Viễn Chủy chưa bao giờ xuất Cung Môn, hôm nay quản sự cứ điểm đến đây dự lễ cũng chưa bao giờ thấy qua Cung Viễn Chủy, theo lời đồn đãi, Chủy Cung Cung chủ chuyên dùng độc, làm việc tàn nhẫn, cũng chưa từng nghĩ lại là một cái thiếu niên nhanh nhẹn, theo đồn đại âm tàn hoàn toàn khác biệt.

Mà Cung Nhị tiên sinh lạnh mạc kiệm lời, trước mặt Cung Viễn Chủy càng là như thế ôn nhu, thực sự khiến người kinh ngạc.

Sau buổi lễ, trưởng bối tặng lễ vật. Lễ vật mang ngụ ý tốt đẹp, thường là văn thư, Bạch Ngọc thạch nghiễn, Cung Viễn Chủy từng cái nhận lấy, thẳng đến Cung Thượng Giác đưa cho hắn một bản văn thư lụa đỏ thêu chữ, Cung Viễn Chủy đột nhiên liền giật mình.

"Hôn thư " Hai chữ thêu kim lớn đập vào mắt.

"Kính nhật nguyệt sao trời cùng thủ thiên tuế, chúng ta đồng ý trường kỳ bên nhau không rời không bỏ, nguyện bình an trôi chảy cùng chung đời này, thề trong trời đất chúng ta đồng tâm, Giác Chủy cầm sắt, kết hôn cùng nhau, bạc đầu không phân ly, năm tháng tĩnh hảo."

Giấy đỏ đính kim, kim mực chính ấn, cuối hôn thư là Cung Thượng Giác tư ấn.

Cung Viễn Chủy ngước mắt nhìn về phía Cung Thượng Giác, trong mắt có không lo liệu nổi, có bối rối, nhưng càng nhiều hơn chính là kinh hỉ.

Cung Thượng Giác đưa tay sờ đầu hắn một cái, nhẹ nói, "Tam thư lục lễ, cưới hỏi đàng hoàng."

Cung Viễn Chủy nắm vuốt một góc hôn thư, vành tai nhiễm lên nhàn nhạt ửng đỏ.

Hắn kỳ thực chưa bao giờ nghĩ tới, dù cho trước đây Cung Thượng Giác đã từng đề cập qua, nhưng hắn cũng không coi là thật, hắn mặc dù không rành thế sự, nhưng cũng biết nam tử kết hôn chung quy không dung thế tục, huống chi bọn hắn vẫn là đồng tông huynh đệ.

Thẳng đến Cung Thượng Giác đối với hắn nói hai chữ thành thân, hắn cũng chỉ cho rằng hai người từ đây liền có thể cùng một chỗ. Đối với Cung Viễn Chủy mà nói, chỉ cần có thể vĩnh viễn cùng Cung Thượng Giác bên nhau chính là tốt nhất rồi, những cái khác, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng Cung Thượng Giác lại không cho rằng vậy.

Tam thư lục lễ, dù là dân chúng bình thường cũng chưa từng như vậy tuân theo lễ tiết, nhưng Cung Thượng Giác lại phải dùng cấp bậc lễ nghĩa trang trọng chính thức nhất, cưới Cung Viễn Chủy.

"Đừng khóc, Viễn Chủy." Cung Thượng Giác bất đắc dĩ lại cưng chiều nhìn Cung Viễn Chủy, đưa tay thay hắn lau sạch nước mắt tí tách rơi xuống.

Cung Viễn Chủy cũng biết bây giờ là trường hợp nào, thế là vội vàng nháy nháy mắt đem nước mắt bức trở về.

Từ ngày gặp được Cung Thượng Giác trở đi, Cung Viễn Chủy liền mỗi ngày đều vẫn luôn nghĩ, trên đời này vì sao lại có người đối với chính mình tốt như vậy.

Luôn có người nói hắn ấu niên mất đi thân nhân cơ khổ không nơi nương tựa, nhưng mỗi khi hắn trông thấy Cung Thượng Giác, liền sẽ lặng lẽ suy nghĩ, ông trời đối với mình, kỳ thật vẫn rất tốt.

Giác Chủy cầm sắt, bạc đầu không phân ly.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro