3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 .

.

.

"Cưới vợ?"

"Đúng vậy, thậm chí còn là nam." 

Câu nói kia vừa dứt, chén trà trên tay người đàn ông lập tức đã bị ông ta ném xuống đất, vỡ tan tành. Chàng trai ngồi bên cạnh nhàn nhạt ngoảnh đầu nói người giúp việc dọn dẹp một chút, sau lại nói. 

"Tính tình của anh hai không phải ba không biết, tức giận làm cái gì? Anh ấy sẽ quay về tìm ba chắc?!" 

Câu nói đó giống như chạm vào vảy ngược của người đàn ông, ông ta tức giận quát lên, sau đó lại ôm ngực ho khụ khụ. 

"Cung Lãng Giác, câm mồm lại." 

Cung Lãng Giác còn cười lớn hơn, đứng dậy, dửng dưng mà nhìn người đàn ông đó. 

"Anh hai sẽ hận ba cho đến chết, con cũng vậy." 

Hắn nói xong thì ngạo nghễ bước ra cửa lớn, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ, đeo lên kính râm rồi rời khỏi cái nơi ngột ngạt này. 

Cung Thượng Giác cả đời chưa từng chăm sóc trẻ con, vợ nhỏ của hắn nhìn đi nhìn lại cũng không được mấy lạng thịt.

Hắn nhìn đứa nhỏ ngồi bên trong ki-ốt chật hẹp, dựa vào cây cột thiu thôi ngủ, lại thở dài một hồi.

"Thượng Giác à, nửa cân nạc vai, băm nhỏ như cũ nhé!" Giọng của thím Lưu kéo hắn về thực tại, hắn thành thạo xén phần nạc vãi, tiếng dao thớt va vào nhau đều đều.

 "Hôm qua thím nghe thấy tiếng mắng mỏ lúc nửa đêm từ nhà cậu. Không phải thím nhiều chuyện nhưng dù sao vợ cậu cũng là người từ nơi khác đến, lại trẻ con như vậy. Từ từ mà dạy bảo, đừng quát thằng bé mà tội nghiệp." Thím Lưu xách túi thịt trong tay, vẫn chưa có ý định về, lại nói hai ba câu.

Cung Thượng Giác cũng gật đầu cho qua chuyện.

Lần cuối cùng hắn nuôi trẻ con là cả chục năm về trước, em trai hắn. Trong ký ức mơ hồ, ngày hắn bỏ nhà đi theo chú hai dấn thân vào giang hồ, đứa em trai hắn nuôi mười năm khóc khản cả tiếng, nhưng hắn vẫn không ngoảnh đầu lại.

Lại nhìn Cung Viễn Chủy, cũng không khác Cung Lãng Giác hồi đó là bao nhiêu.

Buổi chiều Cung Thượng Giác dọn hàng sớm, đạp xe chở Cung Viễn Chủy lên phố huyện mua thêm một số đồ đạc, đứa nhỏ này còn phải đi học nữa. Cung Viễn Chủy cũng rất ngoan, ít nhất là không chạy loạn. 

Cậu chú ý đến bên đường có một xe bán hàng rong nhỏ. 

"Anh, đó là cái gì?"

Cung Thượng Giác liếc nhìn một cái: "Kẹo mạch nha."

"Ồ, nó làm từ đường ư?"

Cung Thượng Giác cảm thấy phiền, dứt khoát dừng xe mua một cây kẹo mạch nha nhét vào miệng Cung Viễn Chủy.

Bây giờ vẫn đang là mùa hè, còn lâu lắm mới tới ngày nhập học, Cung Viễn Chủy không biết làm gì, cả ngày chạy theo Cung Thượng Giác đến nỗi cả chợ đều biết Cung Thượng Giác có một cậu nhóc xinh trai bên mình.

Một đêm hè, trời đang mưa lớn, tiếng ếch kêu như bản nhạc giao hưởng đặc trưng của mùa mưa, tiếng nước đập vào lá chuối bùng bùng.

Cung Viễn Chủy ôm gối, chống cằm nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, hỏi Cung Thượng Giác.

"Anh có thấy em phiền không?"

Cung Thượng Giác yên lặng, đối với Cung Viễn Chủy, hắn không tỏ thái độ thích thú cũng không ghét bỏ, chỉ bình lặng như nước hồ mùa thu, chỉ là mâm cơm lại nhiều thêm một cái bát một đôi đũa, chỉ là trên giường bị chiếm mất một chỗ, giống như cây non trong vườn ươm, trước sau cũng trồng xuống đất, rồi lớn lên, ra hoa, kết quả.

Không quan trọng.

Mưa nhỏ dần, rồi tạnh hẳn, ếch kêu râm ran xen lẫn cả tiếng dế, hơi đất bốc lên. Cung Thượng Giác đứng dậy chuẩn bị đi đâu đó. Cung Viễn Chủy ngẩng đầu lên nhìn hắn, thôi không mơ mộng nữa.

"Khuya rồi anh còn định đi đâu?"

"Đi soi ếch. Cậu muốn đi chung không?" Cung Viễn Chủy không đáp nhưng cũng đi theo hắn ra sân sau.

Cung Thượng Giác đeo cái giỏ tre vào hông, đội đèn pin lên đầu, cũng đưa cho cậu một cái. Bọn họ người trước kẻ sau, lặng lẽ đi theo nhau ra đồng. Mà thật ra, Cung Viễn Chủy cũng không biết nên tìm chủ đề gì để nói với Cung Thượng Giác cho bớt nhạt nhẽo, Cung Thượng Giác mở miệng nói câu nào là sát thương câu đấy.

Cung Viễn Chủy xắn quần lên quá đùi, theo Cung Thượng Giác lội xuống ruộng, tiếng ếch kêu đến đinh tai nhức óc.

Lúa mới gặt xong, còn lại những khoảng ruộng thơm mùi rạ mới. Cung Viễn Chủy ngó nghiêng xung quanh, giữa đồng không mông quạnh chỉ có cậu và Cung Thượng Giác. Đột nhiên cậu lại muốn bỏ hắn ở đây rồi Cung Viễn Chủy về. Cậu sợ ma.

Cung Thượng Giác đi đằng trước cậu đột nhiên cúi xuống, hắn vồ được một đôi ếch. Cái giỏ tre Cung Thượng Giác đeo bên hông lúc đầu hiện tại đang ở trên tay cậu. Hắn đưa hai con ếch cho cậu, ra hiệu cho cậu bỏ chúng vào giỏ. Cung Viễn Chủy nhìn hai con ếch bị Cung Thượng Giác nắm chặt, quẫy đạp hai chân, cái thứ gớm ghiếc đó khiến cậu sợ đến co rúm lại.

"Mở cái giỏ ra."

Cung Viễn Chủy nhìn Cung Thượng Giác lắc đầu

"Anh mau quăng đi, nhìn ghê quá à..."

Cung Thượng Giác không kiên nhẫn lắm, cướp lại cái giỏ tre, nhét hai con ếch vào trong rồi đưa lại cho cậu. Trọng lượng của cái giỏ tre đã nặng hơn một chút, Cung Thượng Giác liên tục bắt ếch bỏ vào trong đó.

Cung Viễn Chủy cũng không thể tin nổi, có ngày mình sẽ tận mắt nhìn thấy những con ếch to bự như vậy. Cậu đang nghĩ liệu một trong số chúng nó có phải hoàng tử biến thành không nhỉ?!

Đột nhiên có thứ gì dài dài nhơn nhớt trườn vào trong ủng của cậu.

"Áaaaaaaaaa" Cung Viễn Chủy sợ hãi quăng cái giỏ ếch đi, theo phản xạ, nhảy lên ôm cứng lấy Cung Thượng Giác, hai chân kẹp chặt lấy hông hắn.

"Sao thế?"

"Có...có cái gì bò vào...huhu má ơi nó còn ngọ nguậy nè." Cậu sợ đến phát khóc, cái thứ trong ủng ngọ nguậy dữ lắm, "Anh....anh bắt nó ra đi...á huhu nó cắn tuiiii...." Cung Viễn Chủy sợ xám hồn, khóc càng to hơn, nói năng lộn xộn.

Cung Thượng Giác đứng bất động một lúc, sau đó một tay giữ lấy eo cậu, một tay vòng ra đằng sau, tháo ủng của cậu ra, ngó vào bên trong xem là cái gì.

Hóa ra là một con lươn, một con lươn béo.

"Không sao rồi. Cậu leo xuống đi."

"Không!! Ghê lắm!!"

Cung Viễn Chủy úp mặt vào vai Cung Thượng Giác, hai chân hai tay khóa chặt lấy hắn, có đánh chết cậu cũng không leo xuống. Ai mà biết được dưới ruộng còn cái thứ gì cơ chứ.

Cung Thượng Giác thở hắt ra, bì bõm lội đến chỗ cái giỏ ếch, cũng may đậy chặt giỏ nếu không hôm nay đi thành công cốc mất.

"Cậu nặng quá đấy. Xuống đi tôi còn nhặt cái giỏ." Cung Thượng Giác không nhặt được cái giỏ ếch, mất kiên nhẫn vỗ vào mông cậu đét một cái.

"Ứ." Cung Viễn Chủy bị đau, một tay ôm mông tuy xấu hổ vì bị đánh mông đau nhưng tay kia vẫn bám chặt lấy cổ Cung Thượng Giác, quyết không rời khỏi hắn.

Cung Thượng Giác chỉ đành khó khăn cố vươn tay nhặt lại cái giỏ, rồi ôm cả cái người đang bám chặt lấy hắn như con Koala kia về nhà.

Đi bộ về tới nhà, có một cái ô tô đỗ ở cổng. Cung Thượng Giác cũng không để tâm lắm, bế thốc Cung Viễn Chủy lên để cậu bám chắc vào người mình, bọn họ đi tới sân sau rửa tay chân.

Lúc này, Cung Viễn Chủy mới chịu xuống khỏi người Cung Thượng Giác, khuôn mặt phụng phịu như bánh đa ngâm nước, còn ghét bỏ mà phủi phủi trên người.

Người trong xe bước xuống, bộ dạng hung tợn liếc nhìn Cung Viễn Chủy một cái sau đó quay lại nói với Cung Viễn Chủy.

"Anh Giác, ông chủ muốn nói chuyện với anh."

"Tao đã nói là rửa tay gác kiếm rồi, đừng tới tìm tao nữa." Cung Thượng Giác cau mày khó chịu nhìn người kia.

"Anh Giác, ông chủ có lời mời."

Người kia kiên định như thế, hẳn sẽ không rời đi dễ dàng vậy, Cung Thượng Giác chỉ đành làm theo.

Người đàn ông kéo cửa kính xe xuống, nhìn vào trong nhà.

"Là cậu trai đó à?!"

Cung Thượng Giác vẻ mặt tuy lạnh lùng nhưng thái độ với người đàn ông lại có vài phần cung kính.

"Nuôi trong nhà cho vui thôi, chú đừng quản."

Người đàn ông ngậm điếu xì gà trong miệng, bất kỳ món đồ nào trên người ông ta không sang cũng quý, chứng tỏ cho thân phận một kẻ lắm tiền của mình.

"Ba con hôm nay tới tìm chú."

"Ồ, nếu là khuyên con quay về thì hôm nay chú mất công rồi."

Cung Hồng Vũ cười cười, Cung Thượng Giác vẫn cứ cứng đầu như vậy.
.
.
.
______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro