|20| Lời tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Một nụ hôn có chút dịu dàng lại pha chút chiếm hữu"

Cung Viễn Chủy nghiêng người nằm xuống, đầu gác trên đùi Cung Thượng Giác. Giọng nói vừa bi thương vừa ấm ức cứ đều đều vang lên: "Khi đó, ta thật sự không cố ý làm hỏng đèn của Lãng đệ đệ. Nhưng dù sao cũng là lỗi của ta, caca mắng ta. Ta, mặc dù, mặc dù ta có buồn một chút, nhưng ta không có tức giận. Ta biết, ta mãi mãi cũng không thể bằng Lãng đệ đệ. Nhiều năm trước, ta vẫn luôn tự dối lòng, ta không muốn nghĩ đến việc caca yêu thương ta là vì muốn ta thay thế hình bóng của Lãng đệ đệ, ta chỉ muốn làm đệ đệ mà caca yêu thương nhất. Nhưng mà, bây giờ ta không muốn nữa..."

Tiểu thiếu niên tự ôm lấy mình nói một đoạn dài ơi là dài. Lúc nói xong cả thân thể mảnh khảnh cũng khẽ run rẩy, đôi mắt xinh đẹp vừa khỏe lại, cũng nhịn không được mà đong đầy nước mắt.

Cung Thượng Giác yêu chiều Cung Viễn Chủy mười năm, trong lòng còn vô thanh vô tức xuất hiện một tình cảm khác. Chỉ là hắn chưa nói ra mà thôi, nhưng chỉ cần dựa vào hành động, có ai mà không biết đối với Cung Thượng Giác, người quan trọng nhất chính là Cung Viễn Chủy.

Trái tim của hắn, từ lâu đã đặt lên người tiểu thiếu niên thích dính người lại hay nhõng nhẽo này rồi.

Vậy mà bảo bối ngốc này lại có suy nghĩ như thế. Nam nhân dịu dàng xoa xoa đầu Cung Viễn Chủy, có muốn giận cũng không giận nổi, chỉ nhẹ nhàng nói: "Viễn Chủy, ta chưa từng xem đệ là thế thân của Lãng đệ đệ. Cung Viễn Chủy chỉ là Cung Viễn Chủy mà thôi. Đệ mãi mãi là bảo bối quý giá nhất của ta, không có thay thế gì hết".

Cung Nhị đã dịu dàng dỗ dành là thế, nhưng ái nhân của hắn vậy mà vẫn không chịu hiểu. Tiểu thiếu niên lắc lắc đầu, xụ mặt nói: "Caca, là do huynh không nhận ra thôi. Thật ra huynh chỉ xem ta là thế thân của Lãng đệ đệ mà thôi".

Cung Thượng Giác nhắm mắt, nhỏ giọng hỏi: "Viễn Chủy, mấy năm qua đệ đều nghĩ như thế sao?"

Cung Viễn Chủy chỉ yên lặng không lên tiếng đáp lời, lát sau mới nhỏ giọng ủy khuất: "Ta rất vui vì có caca yêu thương ta, nhưng, nhưng mà ta thật sự không muốn làm thế thân của người khác. Ta chỉ muốn làm Cung Viễn Chủy thôi".

Cung Thượng Giác tức đến mức bật cười: "Cung Viễn Chủy, chẳng lẽ trong lòng ta nghĩ gì ta còn không rõ bằng đệ. Ta yêu thương đệ suốt mười năm, có bao nhiêu bảo bọc, bao nhiêu chiều chuộng, người khác đều biết chẳng lẽ đệ lại không biết. Vậy mà đệ lại nghĩ ta là người như thế?"

Tiểu thiếu niên đột nhiên hơi chống tay ngồi dậy, vừa mếu vừa ủy khuất nói: "Caca lại mắng ta".

Trên đầu Cung Thượng Giác lại đùng đùng sấm nổ. Chưa bao giờ Cung Nhị tiên sinh giỏi tài ăn nói lại cảm thấy cái miệng của bản thân vô dụng đến mức này.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau chằm chằm một hồi.

Cung Nhị tiên sinh cuối cùng cũng không chịu được gương mặt nhỏ xíu xinh xắn của Cung Viễn Chủy hiện đầy vẻ ấm ức buồn tủi.

Nam nhân thở dài một hơi, cánh tay hữu lực vươn ra, dịu dàng kéo ái nhân vào lòng.

Cung Viễn Chủy vẫn chưa kịp hiểu Cung Thượng Giác muốn làm gì, đã bị hắn nắm cằm ép phải ngẩng đầu lên.

Một tay nam nhân nắm cằm thiếu niên, tay còn lại ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của y. Cúi đầu hôn xuống, không một lời báo trước mà chiếm lấy đôi môi mềm mại ướt át.

Một nụ hôn có chút dịu dàng lại pha chút chiếm hữu.

Không kéo quá dài cũng chẳng quá sâu, nhưng đủ để khiến Cung Viễn Chủy rơi vào mông lung mờ mịt.

Tiểu thiếu niên mới mười bảy tuổi, hãy còn ngây thơ, chưa từng tìm hiểu qua những chuyện này.

Trong cái đầu nhỏ chỉ từng nghĩ đến việc sống cùng caca vui như thế nào, caca tốt với mình như thế nào.

Giờ này phút này, lại trống rỗng, y chỉ biết trợn tròn hai mắt, ngoan ngoãn ngửa cổ đáp lại nụ hôn của nam nhân.

Cung Viễn Chủy mới sơ suất một chút, đầu lưỡi mạnh mẽ của Cung Thượng Giác đã luồn vào, khuấy động khoang miệng ngọt ngào của y.

Hai cánh môi đỏ mọng bị nam nhân si mê mút lấy khiến nó càng trở nên mềm mại mọng nước.

Cung Viễn Chủy bị hôn đến mức ngu cả người, ngay cả thở cũng quên mất.

Cung Thượng Giác thấy gương mặt nhỏ nhắn của bảo bối đã nghẹn khí đến đỏ bừng bèn luyến tiếc rời ra.

Nam nhân còn dịu dàng hôn phớt lên vầng trán trắng mịn của thiếu niên, sau đó lại ôm Cung Viễn Chủy vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng gầy mảnh. Giọng nói đong đầy ý cười đều đều vang lên trên đầu tiểu thiếu niên: "Bảo bối, lúc hôn cũng có thể thở mà".

Cung Viễn Chủy có nghe thấy câu nói của Cung Thượng Giác, nhưng không có phản ứng.

Tiểu Độc Dược vùi sâu vào lồng ngực ấm áp của Cung Thượng Giác, đôi mắt to tròn long lanh vẫn mở lớn vì chấn động.

Hai nắm tay nhỏ lại vô thức nắm chặt vạt áo của nam nhân.

Gương mặt nghiêm nghị của Cung Thượng Giác loan đầy ý cười thoả mãn. Hai tay nam nhân vẫn giúp tiểu thiếu niên xoa lưng nhuận khí. Hắn có thể cảm nhận được trái tim trong lồng ngực của thiếu niên đang đập rất mạnh.

Hẳn là đang ngạc nhiên lắm nhỉ.

Nhưng y cũng không có phản kháng, tình cảm này của hắn, hẳn là sẽ có một kết quả tốt đẹp.

Cung Nhị nghĩ nghĩ rồi lại càng ôm chặt ái nhân, nét cười trên gương mặt vẫn luôn lạnh lùng lại càng rạng rỡ hơn.

Cung Viễn Chủy mím chặt môi càng lúc càng chui sâu vào lòng Cung Thượng Giác, hai vành tai mềm mại cũng đã đỏ ửng.

Tiểu thiếu niên không biết caca làm vậy có ý gì. Nhưng mà hình như, hình như y cũng, cũng rất thích.

Rất thích được hôn.

Cũng thích được ôm.

Thích caca nhất.

...

Cung Thượng Giác cho Cung Viễn Chủy chút thời gian để bình tâm lại, sau đó mới nhẹ nhàng đào bé mèo con ngại ngùng ra khỏi người mình.

Cung Viễn Chủy vẫn cúi gằm mặt, không dám nhìn Cung Thượng Giác. Đôi gò má phúng phính đỏ hây hây vì ngượng, hai cánh môi ướt át đỏ mọng vì bị hôn sưng.

Trông yêu ơi là yêu.

Cung Nhị lại không nhịn được mà hôn thêm mấy phát lên mặt ái nhân, sau đó mới ngọt ngào nói: "Viễn Chủy, không có thế thân gì hết. Ta thương Lãng đệ đệ là vì đệ ấy là đệ của ta. Nhưng làm gì có ai bắt buộc ta chỉ được có một đệ đệ chứ. Khi đó, ta nuôi đệ ở Giác Cung là vì ta thật sự thích Viễn Chủy, muốn bảo bọc, che chở cho Viễn Chủy. Nhưng mà sau này, ta đột nhiên phát hiện ra, hình như đối với Viễn Chủy ta còn có một cảm xúc khác".

Nam nhân vòng tay ôm lấy ái nhân vào lòng, khẽ giọng: "Ta thương Viễn Chủy, cũng yêu Viễn Chủy. Ta không muốn làm caca, ta muốn làm phu quân của Viễn Chủy. Muốn cùng đệ một đời bên nhau, muốn cho đệ một đời an yên. Không lo không nghĩ".

Cung Thượng Giác dùng đôi mắt chan chứa tình ý nồng đậm nhìn thật sâu vào đôi mắt sáng ngời trong trẻo của Tiểu Độc Dược, mỉm cười nói từng câu từng chữ, thật chậm rãi, cũng thật dịu dàng: "Viễn Chủy, không có thế thân gì cả. Chỉ có trái tim này dành cho đệ thôi. Viễn Chủy có bằng lòng gả cho ta, cùng ta sống một đời hạnh phúc không?"

Bàn tay nhỏ nhắn của Cung Viễn Chủy bị Cung Thượng Giác nắm lấy đặt lên ngực. Thiếu niên có thể cảm nhận rõ ràng từng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim hắn.

Y lại dùng bàn tay kia đặt lên ngực mình yên lặng cảm nhận. Hai trái tim cứ như là cùng nhịp đập ý.

Thì ra Cung Thượng Giác yêu Cung Viễn Chủy.

Mà Cung Viễn Chủy từ lâu cũng đã tặng trái tim cho Cung Thượng Giác.

Người có tình, dù có bao nhiêu trắc trở rốt cuộc vẫn về bên nhau.

Chút quả đắng chỉ là chất xúc tác cho quả ngọt càng thêm ngọt ngào mà thôi.

Tiểu thiếu niên len lén liếc nhìn gương mặt ngậm đầy ý cười của Cung Thượng Giác, mãi một lúc sau mới ngượng ngùng gật đầu.

Sau đó cả người lại rơi vào cái ôm ấm áp của nam nhân.

Cung Viễn Chủy không ấm ức nữa, cũng chẳng ủy khuất nữa.

Bởi vì caca của y không xem y là thế thân.

Caca y yêu nhất, cũng yêu y nhất.

Tiểu Độc Dược cảm thấy vui ơi là vui.

14.01.2024
Haan

Nhỏ tác giả cũng vui ơi là vui 🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#giacchuy