CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô choàng tỉnh bởi tiếng động ầm ĩ dưới nhà. Đã 3h chiều. Đầu váng vất, cô dậy muộn quá. Lâu nay quen dậy sớm để đi học và đi làm, nên bỏ hẳn việc thức khuya dậy trễ. Chưa vội ngồi dậy, cô kéo mền kín cổ, quay qua nựng con thú nhồi bông, khẽ cười một mình. Cái nụ cười của kẻ đang yêu thật ngọt ngào và đầy bí ẩn.

Nắng chiều hắt xuyên qua rèm, vẽ lên sàn nhà hình thù bất định. Nắng chiều không đủ nóng để lấn át làn hơi 20 độ đang phà ra từ chiếc máy lạnh gắn trên tường.

Lăn lộn đôi chục phút, bao tử biểu tình, cô uể oải ngồi dậy vào toalet làm vệ sinh thân thể. Cô không thích lắm ngày cuối tuần, vì trong hai ngày này cô chỉ có một mình với các bữa ăn. Tuy đi làm có mệt mỏi, nhưng giờ ăn sáng và ăn trưa còn có mấy chị đồng nghiệp túm tụm tán dóc. Cô ít góp chuyện, chỉ ngồi nghe rồi mỉm cười, thảng khi bị ép quá thì mở miệng nói vài câu cho vui. Mấy chị kia đã già, chồng con đề huề, xem cô như đứa em út nên mỗi khi ăn uống gì đều rủ đi chung. Cô sống một mình đã quen, nhưng với các bữa ăn không có người, cô ăn qua quít lấy lệ. Không quan tâm xem mình ăn gì, có ngon không, mà quan trọng là dỗ yên cái bao tử đang réo rắt, đòi hỏi.

Vệ sinh xong. Gom đồ bỏ vào máy giặt, cô mở tủ lạnh xem còn gì để ăn. Không còn gì! Thật phủ phàng! Con lười vẫn đang ngự trị, nên cô rót ly nước uống tạm cho yên. Sực nhớ đêm qua Vân có nhắn tin rủ cô hôm nay đi ăn, vậy là bữa tối nay cô không phải nuốt qua quít cho xong. Mừng ghê nơi!

"Em thuc roi. Chi dang lam gi vay?"

"Chi cung vua moi thuc. Dang don lai nha cua. Toi nay em di an voi chi, ok?"

"Da. May gio vay chi?"

"Em muon may gio?"

"Tuy chi. Em khong biet nua."

"7h toi, can or not? Chi qua ruoc em? Hay em muon gap o ngoai?"

"Da duoc. Minh gap o ngoai di. Phien chi qua em ngai"

"Ok. 6h30 minh gap o National Library. Chi di shopping gan do. Khi nao toi goi chi"

"Ok! See u later"

"See u!"

Cô khe khẽ hát. Tâm trạng thoải mái, mọi việc vui vẻ đến quá bất ngờ. Cô ngồi trên giường nhún nhẩy mà ngỡ như đang ngồi trên mây.

4h rồi. Chỉ còn 2 tiếng 30 phút nữa thôi cô sẽ được nhìn thấy Vân. Ôi, thời gian ơi, trôi mau nhé!

Kéo rèm, mở toang cửa sổ cho không khí lùa vào phòng. Cô xếp mền, trải lại drap giường rồi bắt đầu lau chùi, dọn dẹp. Tay làm mà đầu óc cứ bận suy nghĩ xem chút nữa sẽ mặc đồ gì, sẽ trang điểm hay không trang điểm, sẽ dùng mùi nước hoa nào... thật đúng là con gái! - Đặc biệt là con gái khi yêu!

Cô hát vu vơ theo bài "I knew I love you" đang phát ra từ laptop. Yah, I knew... I love you! - cô thì thầm.

Dọn dẹp, phơi đồ, ủi đồ xong thì còn 1 tiếng nữa đến giờ hẹn. Cô bước vào nhà tắm, trút bỏ y phục. Làn da hơi ngăm đen khỏe mạnh, từng đường cong sắc nét, gọn gàng. Cặp đùi thon gặp nhau nơi vùng bụng dưới không chút mỡ thừa. Đôi bầu ngực căng tròn, mỡ màng đầy khiêu khích. Cô có đủ tiêu chuẩn để được gọi là người con gái đẹp.

Bọt xà phòng phủ kín thân thể. Bàn tay nhẹ nhàng lướt qua từng miền cong, rồi khi dừng lại nơi bầu ngực đang phập phồng sức sống, bất chợt trong đầu cô hiện ra rõ ràng vùng ức trắng muốt của Vân mà cô vô tình bắt gặp đêm qua. Nếu cô... và.... hơi thở cô bỗng dưng trở nên nặng nề, gấp gáp.

Mở vòi sen hết mức, cô đứng thật lâu dưới làn nước. Cơ thể người con gái lứa tuổi đôi mươi bùng cháy ngọn lửa tình.

Áo sơ mi với quần tây đơn giản, vừa khéo ôm khít người. Cô bới tóc gọn gàng, chấm ít nước hoa D&G Light Blue sau mang tai, xỏ chân vào đôi giày búp bê cách điệu, nhìn cô ra rõ nét thế hệ trẻ năng động, và theo kịp thời trang. Cô quyết định mỗi khi đi với Vân đều dùng mùi nước hoa này để tạo một dấu ấn rất riêng. Cô muốn mỗi khi Vân thoảng nghe đâu đó mùi D&G, sẽ phải ngó nhìn quanh quất kiếm bóng dáng cô. Gây ấn tượng cho khứu giác chắc chắn luôn có hiệu quả và ấn tượng đậm nét.

6h30. Khu vực National Library vắng người. Cô ngồi trên băng ghế trước quán cà phê.

- Hi em! Em chờ chị lâu không?

- Dạ không, em vừa mới tới.

Hôm nay Vân mặc Jean, áo sơ mi xanh dương nhạt kẻ sọc tay dài, phong cách Unisex tuyệt vời. Vừa nhìn thoáng qua có thể cảm nhận được Vân rất mạnh mẽ, nhưng bước lại gần thì nét dịu dàng vẫn lẩn khuất sau những đường cong đủ chuẩn nhấp nhô sau làn vải.

- Em đói bụng lắm không? Chị ghé qua Bugis Junction để xem nước hoa.

- Oh. Không đói lắm. Vậy chị có chọn được mùi nước hoa nào chưa?

- Được. Chị thích dùng một lúc nhiều mùi. Mỗi mùi dùng cho một khung cảnh khác nhau.

- Dạ, em cũng vậy.

- See. Em thử đi. Chị thích tông mùi lạnh, hình như em cũng vậy? Dune chị xài cách đây khá lâu, hôm nay tự dưng muốn xài lại.

- Dune của Dior?

- Wow, giỏi ta? Try lah. - Vân đưa cho cô mảnh giấy nhỏ. Cô ngửi thử, tông mùi lạnh, tạo không khí tự do, thoáng đãng.

- Chị xài nước hoa của nam?

- Ừ. Chị không thích mùi nữ. Nồng lắm. Nhưng đi làm thì phải khác đôi chút mà, đúng không?

- Mùi nước hoa hôm trước chị xài là mùi gì?

- Hôm nào...? - Vân nhíu mày, vẻ thắc mắc.

- Hôm.... - cô đỏ bừng mặt, bỏ lửng câu nói.

- À. Swiss Army. Chị thích mùi đó nhất.

- Dạ...

Không khí chùng xuống. Không ai nói điều gì, hình như....

- Thôi, đi ăn. - Vân đứng bật dậy, phá vỡ sự im lặng.

- Dạ. Mình đi ăn ở đâu?

- Ra Clake Quay. Em ăn được Pasta?

- Dạ được. Món gì cũng được mà.

- Mình đi taxi. Đợi bus lâu lắm.

Clake Quay - Boat Quay, cả hai nổi tiếng là khu ăn chơi về đêm ở Singapore. Việc taxi xếp hàng dài, kẹt xe ở khu vực này lúc 2 - 3h sáng là chuyện rất bình thường. Các quán bar, vũ trường đều tập trung nơi đây. Nổi tiếng nhất là vũ trường MOS (Ministry of Sound) của Anh. Đôi lần đám bạn có rủ cô đi, nhưng không thích nơi ồn ào, náo nhiệt nên cô lần lữa hết lần này đến lần khác, riết tụi nó chán không thèm rủ. Cô thành 'bà cô già khó tính' trong mắt tụi cùng trang lứa.

Vân chọn ngồi ở ngoài của quán cà phê TCC. Mới hơn 7h, thế mà đã dần náo nhiệt. Người qua kẻ lại hoa cả mắt.

- Em sao vậy? Em muốn ăn gì?

- Dạ, hơi ồn, em không quen.

- À, đổi không khí chút. Đi nơi yên tĩnh nữa sẽ ngủ gục đó.

- Hihi, dạ.

- Em uống rượu được không? Vang đỏ cũng ok, wanna try?

- Cũng được. Nhưng em uống không được nhiều, sợ say rồi phiền chị.

- Ay yah, don't worry. I will take care of you. Chị không có bỏ em giữa đường đâu mà lo.

- Dạ. Em biết! - cô cúi đầu, tủm tỉm cười.

Món pasta quán này làm tạm ổn, nhưng nhiều quá. Cô cố gắng lắm mà chỉ ăn được phân nữa. Vân nhìn cô, lúc lắc đầu:

- Kén ăn! Hèn chi ốm dữ vậy.

- ..... em ăn ít lắm! - cô xoay xoay chiếc nĩa.

- Chọc em thôi. Không ăn nữa thì thôi, không sao đâu. Chị không đánh đòn em đâu mà lo. Ha ha!

- .......

- Ay yah, có cần nhìn chị vậy không? Bình thường cứ nhìn đâu đâu, vậy mà bị chọc lại nhìn chị như thể ăn thịt chị tới nơi đó. Làm chị sợ quá rồi nè, ăn không nổi nữa đâu! - Vân bật cười, lấy khăn chùi tay rồi đẩy dĩa thức ăn qua góc bàn.

- Chị kì quá!

- Chọc em thôi mà. Có cần đỏ mặt vậy không, my darling? Chưa uống rượu mà mặt đã đỏ thế này, rượu vào chắc bốc cháy luôn, right?

- Chị kì quá đi! - cô vừa mắc cười lại thẹn thùng, bối rối cả lên nên không nói được gì hơn.

- Hmm, ừ, ok! Kì vậy đó. Nói chị kì chị sẽ chọc em tới khi nào hết kì thì thôi.

- Chị này....

Vừa lúc đó, anh bồi bàn mang rượu đến.

- A... - cô chụp vội miếng khăn giấy chặn rượu bị đổ trên bàn.

- Oh, sorry, sorry miss! - không biết anh chàng lo ngắm cô nào trong hai cô, mà khi nghiêng chai rượu lại để rót ra ngoài.

- Em thấy chưa, em xinh quá làm anh chàng ngơ ngẩn rồi kìa. - Vân nháy mắt.

- Anh ta ngắm chị đó, không phải em đâu, đừng chọc em mà.

- Sao ngắm chị? Rõ ràng nãy giờ ánh mắt him chỉ nhìn em thôi. Chị làm gì có được niềm vui đó chứ, is it right?

- Thôi, sao cũng được. Em thua rồi. Chị cứ chọc tiếp đi!

- Chưa gì chịu thua rồi à? Thế không đùa nữa. Đùa một mình không vui. Ok, cheers! - Vân nâng ly, màu vang đỏ sóng sánh trong ly thủy tinh ẩn hiện sau những ngón tay thon dài thôi miên ánh nhìn của cô. Cô khát khao được đặt lên bàn tay đó nụ hôn âu yếm.

- Cheers! - vị ngọt chảy qua đầu lưỡi, bao bọc hai bên cạnh lưỡi bằng vị chua và vị đắng nơi cuống lưỡi làm cô khẽ nhăn mặt.

Hôm nay Vân gần gũi, thân mật hơn. Thỉnh thoảng, Vân lại nhìn cô đầy khó hiểu. Cô nhướn mắt tỏ ý hỏi việc gì, thì Vân mỉm cười quay đi.

Trời sụp tối hẳn. Không gian xung quanh đã lên đèn. Tiếng người nhốn nháo, tiếng nhạc, tiếng xe chạy.... khiến cô hơi ngộp.

- Em...

- Dạ?

- Nhìn gì vậy? Em dễ thương lắm, có biết không? - Ánh mắt Vân khẽ nhoài người về phía cô, nhìn cô đầy trìu mến.

- Dạ... chị Vân có say chưa? - cô lúng túng.

- Hở? Haha! Sao mà say? Mới có nữa chai thôi.

- .......

- Em hay im lặng? Không có gì để nói với chị sao?

- Dạ... có!

- Vậy thì nói đi.

- Chị Vân đừng uống nhiều! - ay yah, cô nói cái gì vậy nè? Cái điều cô nghĩ trong đầu, tại sao khi ra đến miệng nó biến thành câu nói khác?

- Chỉ vậy thôi sao? - ngón tay Vân vẽ mơn man theo vòng tròn trên miệng ly.

- Em không biết nói sao nữa. Em.... - cô quấn ngược xuôi miếng khăn giấy. Thật tội nghiệp, không biết kiếp trước nó làm gì đắc tội với cô đây nữa?

- Thôi. Cheers! - Vân khẽ nghiêng đầu.

- Cheers! - cô bắt đầu váng vất. Gương mặt chuyển qua màu xanh.

- Ay yah. Cô bé này uống dữ lắm đây. Thì ra chị đoán sai rồi, không phải chuyển sang màu đỏ mà thành màu xanh.

- Chị chọc em hoài hà!!! - cô bật cười. Khi có rượu vào, người ta sẽ khác, trở nên bạo dạn hơn, có phải vậy không?

Ánh mắt cô lúc này xoáy sâu và đôi mắt đang lấp lánh sau gọng kiếng trắng. Rượu cạn ba phần tư chai.

Cô dõi theo từng cử động của Vân. Chiếc nút áo bung ra, vùng ức trắng ngần đó làm miệng cô khô khốc. Bất giác, cô đưa tay rồi rụt về, như muốn bắt giữ điều gì vô hình đang ve vãn xung quanh.

- Em xin phép.

Cô bước vội vào toalet. Nước chảy ào ạt, cô vốc từng bụm nước lớn rồi úp mặt vào đó. Tỉnh táo, tỉnh táo lại! Cô lâng lâng vì men rượu, nhưng bay bổng vì men tình.

Kéo ghế ngồi xuống, Vân nhìn cô cười cười.

- Chị cười việc gì?

- Em à, em làm ướt áo, cái gì cần che giờ thấy hết cả rồi. Em không thấy mấy ông ngồi bàn xung quanh vừa nhìn em vừa chảy nước miếng đó sao?

- Chị có vậy không? - cô buột miệng, nói không kịp nghĩ.

- Haha. Biết chọc chị rồi sao? Có, chị cũng đang giống mấy ông đó đây.

- Em đùa. Chị đừng để ý - cô lảng tránh.

- Chưa hết chai rượu mà. Chị không tin em say! - bất chợt Vân trầm giọng.

- Cheers! - cô cười tươi tắn, tìm cách lảng sang chuyện khác.

- Cheers!

Vân order thêm chiếc bánh chocolate. Vô tình hay cố ý, mà chỉ có một cái nĩa. Vân nhường cô ăn trước, rồi kêu bồi bàn mang ra thêm, nhưng đợi hoài không thấy.

- Thôi, mình ăn chung. - cô đưa nĩa cho Vân.

- Không sợ lây bệnh của chị à?

- Chết vì chị cũng xứng đáng mà! - rượu đã cạn chai.

- Ngoan. Há miệng ra. Ngoan nào... - Vân đang chờ để đút cô ăn.

- Em tự ăn được rồi - cô bối rối cầm lấy nĩa, nhưng Vân rút tay về.

- Không, để chị đút. Há miệng ra. Ngoan, darling!

- Chị Vân có say chưa?

- Sao hỏi kì vậy? Chị say mà đút em ăn được sao? Thư kí của chị giỏi thì chị thưởng, không được à?

- Dạ, được! Em lo cho chị thôi.

Tính tiền xong, Vân rủ cô đi dạo. Bên trong thật sự náo nhiệt. Các quán bar muôn hình vạn trạng, mỗi quán đều có nét đặc trưng rất riêng, rất cuốn hút. Tất cả đều có điểm chung là đông nghẹt người. Muốn vào phải xếp hàng thật dài, vào trong cũng chưa chắc có được chỗ ngồi.

Đi vài bước, cô loạng choạng, Vân đến kế bên dịu dàng nắm tay dẫn cô đi. Cô bước từng bước, men rượu dâng cao. Hơi thở cô nồng nàn men say, choáng ngộp cả đầu óc. Đám đông ào tới tách cô và Vân ra hai hướng. Chưa kịp định thần, cô mỉm cười hạnh phúc khi Vân lập tức đến kề bên.

Bàn tay nắm lấy bàn tay, từng ngón tay ngượng ngùng đan vào nhau, lòng bàn tay áp sát truyền cho nhau hơi ấm của đôi tim. Rõ ràng, rượu làm người ta bạo dạn hơn, có đúng không?

Vân dẫn cô len lỏi qua các con đường đầy người, băng qua chiếc cầu để đến bờ đối diện. Ngồi trên bậc thềm nhìn thiên hạ đông đúc, cô thở dài khoan khoái. Bẩm sinh cô không thích chốn đông người. Bờ sông này nối dài đến tận nơi đêm qua cô và Vân đã dạo đêm, góc ngồi cũng lãng mạn không kém.

Cô mệt. Đầu óc quay quay. Vân mở giỏ xách, lấy áo khoác cho cô.

- Em không lạnh.

- Gió nhiều, chị sợ em bệnh.

-.........

Im lặng. Cái im lặng cố hữu khi hai người bên nhau. Rồi Vân nói cô nghe về những lần vấp ngã, những điều gạn lọc được trong cuộc sống đầy giả tạo, mưu toan. Kết thúc câu chuyện, Vân choàng tay kéo cô ngã vào lòng. Swiss Army phảng phất... có lẽ, hết đời này cô cũng không bao giờ quên mùi nước hoa ấy.

Gió lồng lộng. Đêm nay trời vắng bóng những vì sao.

- Mình đi về! - Vân đỡ cô đứng dậy.

Gần đến trạm taxi, Vân dừng bước, xoay người đứng đối diện, nghiêng tới kề tai cô thì thầm: "You're so beautiful" rồi khẽ khàng hôn thoáng trên vành tai. Đôi chân cô nhũn ra, cả người như sắp hòa tan vào không gian bao la, rộng lớn.

Cô mỉm cười, dụi đầu vào ngực Vân, cố lưu giữ mùi hương và hơi ấm nơi cơ thể người con gái cô yêu.

Trên taxi. Không còn hai người hai góc, không còn seatbelt. Tay trong tay, cô ngả đầu trên vai Vân, mắt nhắm nghiền hạnh phúc.

- Chị...

- Huh? - Vân khẽ dụi má vào tóc cô.

- Em có mơ không?

- Không. Em không mơ... Hơi ấm cơ thể chị đây, bờ vai của chị đang bên em đây mà.

- Có... mình có thể bên nhau như thế này trước mặt người khác hay không?

- Đó là điều chị muốn, my darling!

- Em hạnh phúc lắm! Nếu đây là giấc mơ, em sẽ không bao giờ tỉnh...

- Sẽ không là mơ, em ạ!

[Balad dìu dặt...]

|Ngủ bao giờ| - Mà lạc lối yêu thương...?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro