CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân dìu cô lên nhà. Cô mệt lắm rồi, đầu váng mắt hoa, chân nọ xọ chân kia. Tra được chìa khóa vào cửa là cả kì công. Từ nhỏ đến lớn hiếm khi cô uống rượu, nhấp môi chút rượu mạnh cũng đủ cho cô ngủ cả mấy tiếng đồng hồ. Huống gì hôm nay uống nhiều, tuy chỉ là rượu nhẹ.

Cô ngã xuống nệm. Chập chờn, cả người nóng bức, mắt mở hết lên.

Ai đó lau mặt, đút nước cô uống. Cô mặc tình để người ta làm gì thì làm, cả người cô hiện giờ như bị dán chặt vào giường, nhúc nhích khó khăn.

Khoảnh khắc giữa mê và tỉnh, cô cảm nhận được có người nhè nhẹ nằm xuống bên cạnh, choàng tay qua eo ghị cô sát vào lòng. Hơi thở người ấy phập phồng nơi vùng gáy, đôi môi gắn chặt lên bờ vai thon. Tay tìm tay, đan vào nhau. Cô ngọ nguậy đầu, chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ an nhiên, không mộng mị.

Sáng. Tiếng chim lách chách ngoài cửa sổ đánh thức cô dậy. Mở bừng mắt, đã hơn 9h. Chỗ nằm bên cạnh trống trơn. Bất giác tim cô nhoi nhói nỗi hụt hẫng không tên. Cuộn tròn người trong chăn, ôm chú heo màu hồng, nựng chiếc mũi xinh xinh của nó, cô miên man nhớ lại đêm qua. Cô còn nhớ rõ từng chi tiết khi ngồi ở bàn ăn, bập bõm lúc hai người đi dạo và lơ mơ trên taxi cho đến lúc về nhà. Vậy đêm qua Vân đã ở lại đây, chăm sóc và ôm cô ngủ cả đêm? Có thật không? Dụi mặt vào chiếc gối bên cạnh, mùi nước hoa quen thuộc còn vương vấn. Đúng, thật rồi, Vân đã ôm cô suốt đêm dài. Ngơ người ra, cô len lén như kẻ trộm, từ từ kéo mền ra khỏi thân thể. Quần áo còn nguyên, không mất miếng nào. Cô rất bất ngờ, rồi sau đó tôn trọng Vân hơn. Thời đại này, được mấy con mèo chê mỡ? Chê hay là....? Thật khó nghĩ quá đi!

Bước xuống giường. Đầu óc vẫn còn hơi váng vất. Vệ sinh thân thể xong, cô ra nhà bếp kiếm ít đồ ăn. Cô sực nhớ tủ lạnh trống không, hôm qua đi cả buổi chiều tối nên chưa mua gì bỏ vào. Ngán ngẩm, cô rót ly nước uống tạm rồi ra phòng khách xem tivi.

Miếng giấy nhỏ đặt ngay cạnh tivi.

"Chị có việc, phải về sớm. Em còn ngủ say nên không muốn đánh thức. Chị có mua ít đồ ăn để trong tủ lạnh. Em thức dậy, dùng microwave hâm nóng lại. Đừng bỏ bữa. Gặp em sau!" - dòng chữ nghiêng nghiêng, mềm mại.

Cô chạy như bay vào mở cửa tủ lạnh, hộp đồ ăn đặt ngay ngắn trong góc. Món bánh xếp cô rất thích ăn. Cô cười toe như đứa trẻ được quà, vội vàng bỏ vào microwave, bao tử cô nó đang réo liên hồi.

"Em cam on chi. Lam phien chi qua" - vừa ăn, cô vừa tủm tỉm cười, tay bấm điện thoại nhắn tin cho Vân.

"Khong co gi dau em. Dung khach sao. Chi dang ban. Gap em sau!"

Sao mà ngắn ngọn vậy nè? - cô lầm bầm. Niềm vui giảm mất phân nữa. Tưởng Vân sẽ hỏi han nhiều điều, chẳng hạn như: em ngủ có ngon không? Thức dậy có bị nhức đầu không? Em ăn món chị mua chưa?.... ai ngờ chỉ ngắn ngủn một tin. Buồn!

------------

Sáng thứ hai. Cô ríu rít chuẩn bị đi làm. Nôn nóng hơn đứa trẻ ngày đầu nhập học.

9h sáng, theo thường lệ, cô đặt lên bàn Vân tách cà phê nóng hổi. Vừa sắp xếp xong bàn làm việc, Vân mở cửa bước vào, cười tươi tắn.

- Good morning em. Một tuần tốt lành!

- Dạ. Chị cũng vậy!

- Cám ơn em! Xem ra em rất hiểu thói quen khi uống cà phê của chị.

- Dạ... Em đã làm công việc này ngay từ lúc mới vào công ty.

- Oh, vậy hả? Chị vô tâm quá. Bất ngờ ghê! Có cô thư kí giỏi giang, chu đáo, tận tâm thế này mà thời gian qua chị hờ hững quá đi. Sorry em nha!

- Không sao! Em quen rồi - cô đáp bằng giọng pha chút hờn dỗi.

- Đầu tuần bí xị vậy không tốt đâu. Đừng giận chị. Trưa nay lại mời em đi ăn, chịu không?

- Dạ, chị mời em nào dám từ chối.

- Thấy chưa? Khách sáo hoài chị giận à nha!

- Em không dám thật mà.

Bông đùa vài câu, có người gõ cửa, gọi Vân ra kí nhận hoa. Cô quá quen với việc này, nhưng chưa một lần thắc mắc. Tiếp theo, chắc chắn Vân dành ra 15 phút để cắm hoa rồi mang ra đặt gần cửa sổ, nơi mọi người làm việc.

- Tặng em! - cô ngạc nhiên nhận bó hoa từ tay Vân.

- Sao... sao chị...? - ánh mắt cô tròn xoe.

- Em không chê là được rồi. Sorry vì dù sao hoa này của người ta tặng chị. Nhưng thấy cô thư kí mặt mày hờn mác thế, nên tìm cách lấy lòng. Chứ thư kí đình công thì sếp đây cũng vất vả, right?

- Chị lại chọc em!

- Phấn khởi lên, chuẩn bị chạy việc cả tuần sắp tới nè.

- Ok! I will try my best.

- Good.

Cô không thích, không thích và không thích giờ làm việc. Không phải vì mệt mỏi, không phải vì áp lực nặng nề, mà là khi làm việc Vân nghiêm túc quá. Nét gần gũi, thân mật biến đâu mất, còn lại gói gọn trong hai từ 'lạnh lùng'. Cách nói chuyện cũng 'lạnh lùng', nhiều lúc cô nghĩ đó là mệnh lệnh. Cô ghét, thật ghét và rất ghét! Cô muốn Vân của ngày thường, Vân của khi hai người lặng lẽ bên nhau, Vân của cô....

"Ủa, mà... chị Vân của mình khi nào?" - dòng cảm xúc ngưng bặt. Laptop phát tiếng kêu nhỏ kéo cô về công việc.

Giờ ăn trưa. Food court đông đúc. Loay hoay mãi mới tìm được bàn cho hai người ngồi. Vân xông xáo đi mua đồ ăn.

- Cám ơn chị!

- Cám ơn hoài. Nếu qui tiếng 'cám ơn' của em ra tiền chắc chị sẽ giàu lắm đây.

- Em quen miệng.

- Với chị đừng khách sáo thế. Chị và em làm chung công ty cũng gần một năm rồi, xa lạ gì nữa đâu?

- Gần 1 năm rồi sao? Thời gian trôi nhanh thật... - cô ngẩn người. Được ở bên Vân, được nhìn thấy Vân hàng ngày, thời gian với cô không còn khái niệm.

- Nghĩ gì vậy cô nương? Đồ ăn nguội hết rồi kìa!

- Dạ...

Tuy Vân hay cười, nhưng không dấu được nét mệt mỏi hiện rõ trên đôi mắt. Ngập ngừng suốt buổi ăn, cô thu hết can đảm, hỏi:

- Em thấy chị có vẻ mệt mỏi. Có việc gì à? Xin lỗi, em hơi tò mò!

- Ừ. Suy nghĩ nhiều điều. Chưa biết quyết định sao. Nhức đầu thật!

- Em có thể biết không?

- À. Chuyện kết hôn... - Vân bỏ lửng câu nói.

- Hả? - tiếng 'Hả' vụt ra không chủ đích. Giống như thể người ta bị cướp, chắc chắn sẽ la làng.

- Em làm gì há hốc miệng vậy? Chị lớn rồi, chuyện hiển nhiên thôi.

- ................. - miếng khăn giấy trên tay lả tả rơi từng mảnh nhỏ.

- Đừng nhìn chị như hế. Chỉ dự định thôi, chưa gì hết. Chị tự quyết định cuộc sống của chị, không ai ép buộc được đâu. Em đừng nghĩ hôm nay chị nói hôm sau chị lên xe hoa liền chứ. No, not like that!

- Em....

- Em sao?

- Chị có yêu người đó không?

- Không! - ngắn gọn.

- Hả? - tiếng 'hả' lần hai mang màu sắc khác. Tương tự có ai đó vỗ vai cô rồi nói: 'A, con chó biết bay!'

- Hả hoài! Người này là người hay tặng hoa cho chị vào mỗi thứ 2 đầu tuần. Chị không có cảm giác nhiều, chỉ thấy anh ta rất tốt, lo lắng, yêu thương chị hết mực. Dù sao cũng gần 30, bố mẹ lo nhiều, chị cũng...

- Nếu... vậy khi nào?

- Có thể cuối năm nay, hoặc năm sau, hoặc... không biết chừng. Để coi từ đây đến đó chị có gặp ai cho chị cảm giác yêu và được yêu thật sự hay không. - Vân cười, tay mân mê ly nước.

- Nếu không... thì sao? - cô hỏi ngu ngơ.

- Thì chị kết hôn với anh ta. Anh chàng yêu chị sống chết. Sống với người yêu mình cũng tốt mà, có sao đâu em.

- Nếu có...?

- Hmm, chị nói rồi, cuộc sống của chị do chị quyết định. Nếu thật sự có người chị yêu và yêu chị hết lòng, thì dại dột gì phải đánh đổi hạnh phúc cả cuộc đời mình? Em nhìn chị, chị có thành đạt không?

- Dạ có!

- Chị có tự lập không? Chị sống một mình từ năm 16 tuổi.

- Dạ có!

- Chị có mạnh mẽ không?

- Dạ có!

- Chị có tự nuôi bản thân mình không?

- Dạ có!

- Thế thôi! Nghĩ chi nhiều. Quan trọng là ở chị. Tuy nhiên, bố mẹ nào lại không yêu và lo lắng cho con cái của mình?

- Dạ...

- Tươi tỉnh lên. Chị có đi lấy chồng, chị cũng còn đó. Chị có thành người khác hay biến mất đâu mà ủ rũ vậy?

- Em xin chị, đừng nói vậy! - cô níu ngón tay út của Vân, mắt mọng nước.

- Ơ. Sao khóc? Đừng... khổ... đừng khóc. Chị làm em buồn? Đừng khóc... người ta nghĩ chị ăn hiếp em rồi sao? - Vân bối rối lấy khăn chậm cho cô dòng nước mắt.

- ..................

- Đừng khóc nữa. Ok, muốn gì nói chị nghe. Năn nỉ, đừng khóc! - nước mắt cô càng nhiều, Vân càng thêm bối rối.

- Hứa với em... đừng...

- Đừng gì?

- Đừng nói như thế nữa. Em không muốn chị rời xa em, không muốn...

- Hứa, chị hứa. I swear. Năn nỉ, đừng khóc...

-......................

- Đợi chị!

Cô thẩn thờ nhìn vào khoảng không. Kẻ trộm vô hình nào đã lẻn vào tim, và nẫng gọn một điều chi rất quí giá. Tim cô đau, đau đến nghẹn lời!

- Cho em! - Vân đưa cô cây kem dâu.

- Sao mua kem cho em?

- Ăn cho nguội bớt. Nóng quá nên nước chảy hoài kìa - Vân nheo mắt bí ẩn.

- Chị... kì quá!

- Ừ, kì cũng được. Số tui khổ! Nhìn thư kí mắt đỏ hoe, thế nào người ta cũng nghĩ tui là người sếp hắc ám.

- Chị... kì quá!

- Lúc nào cũng câu đó. Câu khác đi!

- Thôi. Đi lên công ty. Đến giờ rồi!

- Yes, ma'am.

Mắt cô giờ cay xè, nằng nặng. Cố không nghĩ, nhưng sao cứ ập đến hoài? Hai chữ "kết hôn" được phóng đại ngàn lần, vang vọng xuyên mọi ngõ ngách và ập thẳng vào tai cô. Làm sao, cô phải làm sao đây?

------

Tiếng chuông nhà thờ rộn rã. Vân lộng lẫy soare trắng, mặt ngời hạnh phúc khoác tay chú rể, chầm chậm từng bước trên thảm đỏ tiến về phía bàn làm lễ.

Cô đứng lặng người nơi góc khuất, nghe tiếng Vân mơ hồ: "Con xin thề..." - dòng máu tươi tuôn ra từ hai hốc mắt, cô tựa lưng vào tường, quị xuống và tan theo làn khói mỏng. Đau đớn tận cùng!

Choàng tỉnh. Đầu đau nhức. Hơn 2h sáng. Cô sốt cao, người nóng bừng, miệng khô khốc, đôi mắt sưng to nhức buốt tận đỉnh đầu. Cô sợ, nỗi sợ hãi từ đâu ào đến, xâm chiếm toàn thân. Bóng đêm đặc quánh, lấp loáng hình ảnh kì dị, làn hơi từ máy lạnh buốt giá.

Cô vội mở đèn, tắt aircon, run run ngồi dậy đi lấy sữa uống thuốc. Chưa được ba bước, đầu óc quay cuồng, cô ngã úp xuống sàn. Nằm bất động hơn 10 phút, cô vịn lần cạnh giường đứng lên. Giờ đây cô mới hiểu cái cảnh ở một mình, lúc hoạn nạn chết không ai hay.

Cố gắng lắm nhưng không cách nào đi nổi, trong đầu cô lúc này chỉ thầm gọi tên Vân. Cô nghĩ ráng chịu đến sáng, gọi đỡ người bạn nào đến dẫn cô đi bác sĩ. Nhưng nghĩ chỉ là nghĩ, mỗi năm phút trôi qua là cả cực hình. Cơn đau ngày càng rõ nét, đau đến bật khóc. Cô lấy điện thoại, ma xui quỉ khiến, người không mở máy, người mở máy lại không nghe. Hết cách, cô đánh liều gọi Vân:

- Alô! Chị nghe nè em!

- Chị... - cô thều thào.

- Em sao vậy? Sao chưa ngủ? Nghe giọng kì quá?

- Em mệt quá!

- Em sao vậy? Bệnh à?

- Em mệt quá. Chị giúp em...

- Em sao rồi? Đang ở đâu? Có ai ở với em không?

- Em sốt. Ở một mình. Chị giúp em... - cô hụt hơi.

- Chị qua liền. Ở đó, ok? Không đi đâu, ok? Chị qua ngay lập tức. Cố gắng ra mở cửa cho chị. Ở yên đó, nằm yên trên giường.

Bíp. Cô rã rời buông tay. Từng thớ thịt như bị đốt cháy trên lò than trăm độ. Lần đầu tiên cô bệnh mà chỉ có một mình. Sợ, rất sợ...!

20 phút sau, Vân tới. Cô cố hết sức ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở, cô đổ ập vào lòng Vân, mê man.

Sáng, hạ sốt. Cô mệt mỏi chào ngày mới. Mở mắt, hình ảnh đầu tiên cô thấy là Vân gục bên cạnh giường. Chiếc tủ nhỏ bên cạnh đầy thuốc và dầu. Không khí trong phòng ngột ngạt. Cô nắm lấy bàn tay Vân đang ngã dài trên nệm, thấy động, Vân choàng tỉnh:

- Em thức rồi à? Cảm thấy sao rồi? Khỏe hơn chưa?

- Dạ. Em còn nhức đầu lắm.

- Chị nấu cháo em ăn rồi đi bác sĩ.

- Dạ...

Vân sờ trán cô, xong đi ra ngoài nhúng ướt khăn để thay cho cái khăn cũ đã khô. Cửa sổ mở toang đón nắng sớm và không khí ban mai. Tiếng lục đục ngoài bếp. Vân đi vào.

- Sao chị không lên công ty?

- À, hôm nay chị đón khách hàng từ Malay qua vào buổi chiều. Buổi sáng không đến cũng không sao. Chị có nhắn tin dặn Yen Yen sắp xếp dùm chị rồi. Em bị thế này chị bỏ đi sao đành? Huống hồ em ở có một mình. Em muốn chị ân hận cả đời sao?

-..........................

- Chiều nay chị đi tiếp khách rồi qua với em.

- Dạ. Chiều nay chắc em bớt rồi. Em phiền chị nhiều quá!

- Bệnh thế này mà chiều hết sao nổi? Chị tiếp khách xong, về nhà lấy đồ rồi qua. Đừng đi lung tung, ok?

- Em còn sức để đi thì chị đâu có ngồi đây.

- Giỏi!

Vân mang ít nước nóng cùng ly nước muối ấm vào cho cô rửa mặt và súc miệng. Xong quay ra múc chén cháo đem vào phòng. Vân múc từng muỗng nhỏ, thổi nguội rồi đút cô ăn. Cô cố nuốt muỗng cháo đầu tiên, mặt nhăn nhó, cổ họng đau rát.

- Chị nấu dở vậy sao? Ăn mà nhăn mặt kìa. - Vân dí dỏm.

- Em đau họng... - giọng nói cô hôm nay phều phào, tiếng được tiếng mất.

- Chọc em thôi. Ngoan, ráng ăn hết rồi đi bác sĩ nha.

Nhìn Vân loay hoay thổi cháo, lòng cô sung sướng vô hạn. Chưa bao giờ Vân gần cô, chưa bao giờ Vân chu đáo, chưa bao giờ Vân dịu dàng, chưa bao giờ Vân có biểu hiện yêu thương cô nhiều như thế này. Sao cô muốn bệnh hoài không hết để lúc nào Vân cũng ở kề bên.

Cô bị viêm họng cấp. Bác sĩ kêu nghỉ ngơi vài ngày. Đi bác sĩ về, Vân nấu sẵn cháo cho bữa trưa, phân thuốc từng phần và mua sữa tươi để sẵn kế đầu nằm. Tay làm, miệng luôn dặn: "Em nhớ ăn rồi uống thuốc, đói bụng thì uống sữa. Không được đi lại nhiều. Không được uống nước lạnh, ok?" - đến nỗi cô phải nói: "Chị record rồi để đầu giường cho em! Thấy chị lặp lại hoài em thương quá!" - Vân mới chịu ngưng.

Vân đi rồi, nằm một mình trên giường bệnh, cô tự đánh mình xem cô đang tỉnh hay mơ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro