Mùa thu - Giấc mơ Stanford

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tôi thấp thỏm đứng chờ trong hàng người dài dằng dặc trước cửa hải quan San Francisco. Sinh ra và lớn lên ở Việt Nam, mang trong người dòng máu Việt và quan trọng hơn, cầm trên tay hộ chiếu Việt, tôi thừa hưởng căn bệnh cố hữu: sợ hải quan. Có ai ở Việt Nam mà không từng nghe kể việc người này, người kia xin visa đi đâu khó thế nào? Hồ sơ của tôi chẳng giống hồ sơ của 1 du học sinh bình thường. Tôi quá già. Tôi quá nghèo. Hộ chiếu của tôi có quá nhiều dấu hải quan của những nước mà phần lớn người Mỹ sẽ chẳng bao giờ đặt chân tới. Tôi mường tượng khoảng hai chục bối cảnh trong đó sĩ quan hải quan cùng bảo vệ đến và nói với tôi câu ngắn gọn: "Mời chị đi theo chúng tôi." Tôi sắp xếp câu từ trong đầu để tìm cách giải thích sao cho cuộc đời chẳng giống ai của tôi nghe giống cuộc đời của "con nhà người ta " nhất có thể. Tôi vuốt lại mái tóc cho bớt xù. Tôi lấy tấm vải mềm vẫn còn thơm mùi nước xả vải ra để lau cặp kính cận mới cắt được 2 tuần. Tôi săm soi tất cả các sĩ quan hải quan đang làm việc ở đây để xem ai có vẻ thân thiện nhất. Tôi nhìn những người đồng cảnh ngộ xung quanh xem có ai chung tâm trạng với mình không. Anh chàng tóc vàng cao lớn đứng trước mặt tôi trông có vẻ ngái ngủ sau chuyến bay dài, ngáp một cái rõ to rồi cho tay lên ngoáy mũi.
    Sĩ quan hải quan tiếp nhận tôi là một bác trung niên gốc Á. Bác lướt nhìn qua mớ giấy tờ tôi đưa rồi nhanh chóng trả lại tôi hơn một nửa.
     "Cái này không cần."
      Tôi nhận lại xấp giấy vẫn còn ngàn ngạt mùi máy bay. Sau khoảng ba mươi giây (trong thời gian đó tôi đã đổi chân đến mười lần), bác ngẩng lên nói với tôi bằng thứ tiếng Anh vẫn còn pha trộn âm tiết tiếng Trung:
      "Chúc mừng cháu."
      "Dạ?"
      "Cháu chuẩn bị vào học Stanford. Rất tốt."
      "Cháu cảm ơn."
      "Cháu biết mình học gì chưa?"
      "Chưa ạ... Có lẽ là ngành Văn học."
      "Văn học, không tốt!" Bác lắc đầu. "Học làm bác sĩ, rất tốt."
      "Cháu không giỏi Hóa", tôi bảo bác.
      "Sinh viên Stanford thông minh, học cái gì cũng sẽ giỏi."
      "Cháu sẽ suy nghĩ về việc này."
      "Không phải suy nghĩ nhiều." Bác đóng cộp dấu nhập cảnh vào hộ chiếu của tôi. "Chào mừng cháu đến nước Mỹ. Nhớ là phải trở thành bác sĩ đấy nhé!"
      "Vâng."
     Bình thường nếu bị chụp mũ kiểu thế này chỉ vì tôi là người châu Á, tôi sẽ cáu lắm, nhưng lúc đó tôi chỉ thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ câu chuyện mà tôi đã nghĩ là chẳng giống ai của mình hóa ra lại là một chuyện quá đỗi bình thường ở Mỹ. Có lẽ giấc mơ nước Mỹ không chỉ là lý do cho những kẻ có nốt ruồi ở chân rời bỏ nơi chôn rau cắt rốn của mình mà đó thực sự là nơi để họ cảm thấy mình thuộc về. Tôi thấy mừng vì một người gốc Á khác chấp nhận tôi là một người gốc Á trên đất nước của họ. Tôi nhớ đến mẩu hội thoại hài hước trong "Family Guy" với nội dung: một ông bố châu Á bước vào phòng con trai mình.
       "Con đã trở thành bác sĩ chưa?"
       "Chưa bố, con mới 12 tuổi", cậu bé cáu kỉnh trả lời.
       "Thế thì thôi. Nói chuyện lại với bố khi con đã trở thành bác sĩ rồi nhé!"
      Tôi nhảy chân sáo chạy đi lấy hành lý. Một tay kéo chiếc va li màu mận đỏ, một tay tôi ôm cuốn sách đang đọc dở. Đứng chờ Uber  trước cổng sân bay, tôi bất chợt cảm thấy mình thật nhỏ bé trước sự thay đổi to lớn đang diễn ra trong cuộc đời. Tôi không còn vác theo chiếc ba lô 60l đã đi cùng tôi mấy lần vòng quanh thế giới nữa. Tôi đã xóa facebook cũ với rất nhiều ảnh đi đây đi đó, lập một facebook mới với vài bức ảnh vô thưởng vô phạt. Tôi không còn hứng lên là bỏ đi sang một châu lục khác nữa. Tôi quyết định quay lại trường học và quyết tâm sẽ học đến nơi đến chốn. Tôi mở nhật ký
    Viết những dòng đầu tiên trên nước Mỹ:
          Chip à, mày may mắn có được cơ hội làm lại từ đầu, đừng phá hỏng nó như lần trước nữa nhé!
                                     ******************************************
n tiếp... 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro