Mùa thu - Giấc mơ Stanford (part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như tất cả các sinh viên năm đầu ở Stanford, tôi phải chung phòng với một sinh viên năm đầu khác. Chúng tôi không biết trước bạn cùng phòng của mình là ai. Stanford có cách ghép bạn rất đặc biệt, đó là bao nhiêu thế hệ sinh viên năm đầu Stanford thông minh và mưu mẹo, gặp bạn cùng phòng của mình rồi mà vẫn không ai phát hiện ra tiêu chí ghép bạn cùng phòng của nhà trường là gì. Không hẳn là cách ghép ngẫu nhiên vì theo thông tin từ trường thì cả mùa hè có hai người ngồi nghiên cứu hồ sơ của từng sinh viên năm đầu để xếp phòng cho họ. Có người nói chúng tôi được gán phòng theo tên bởi một anh chàng tên Albert được ghép ở cùng phòng với anh chàng tên Einstein, một anh chàng tên Jack ở cùng một anh chàng tên Daniel. Người thực tế hơn thì đoán chúng tôi được gán phòng theo chiều cao và cân nặng: bạn cùng phòng có số đo các vòng tương đương nhau để có thể mặc chung quần áo. Những nhà triết học tương lai thì đoán chắc hẳn bạn ở cùng phòng phải có chung câu châm ngôn ưa thích hay muốn thay đổi thế giới theo cùng một chiều hướng tốt, xấu. Theo truyền thống, những người ở cùng phòng năm đầu sẽ ngồi lại cùng nhau, đoán xem lý do họ được ghép ở cùng nhau là gì. Về lý thuyết, truyền thống này sẽ giúp chúng tôi tìm kiếm những điểm chung với bạn cùng phòng của mình, từ đó phát triển tình bạn. Còn thực tế, nó hiệu quả hay không tôi chưa bao giờ có cơ hội tìm hiệu. Tôi với bạn cùng phòng hầu như chẳng bao giờ nói chuyện với nhau. Nếu chúng tôi có điểm chung thì đó là cả hai đều không có chút quan tâm nào đến thế giới của người còn lại.
Có lẽ tôi không nên nói thay cho cô bạn cùng phòng của mình như thế. Cô bé có quan tâm đến tôi hay không, tôi không biết, mà tôi đoán là không, còn tôi từ những ngày đầu đã rất tò mò về cô bé. Gia đình cô ai cũng cao lớn, tóc vàng, mắt xanh, đúng như những gì tôi vẫn hình dung về người da trắng khi còn bé. Thế nhưng cô bé thì lùn tịt, da nâu như tôi, mắt còn híp hơn cả mắt tôi. Không phải Sherlock nhưng tôi đoán cô bé là con nuôi. Bố mẹ đẻ của cô bé người nước nào tôi cũng không rõ. Phía trên bàn học cô có treo một câu đối tiếng Trung nên tôi nghĩ cô bé người gốc Hoa. Nhưng rồi có lần tôi nghe cô Skype tiếng Hàn với ai đó ở Hàn Quốc nên tôi lại nghĩ cô người Hàn. Mãi sau này mẹ cô bé, trong một nỗ lực hiếm hoi nhằm kết nối hai đứa chúng tôi, kể với tôi rằng cô bé có dòng máu người da đỏ Bắc Mỹ. Cô bé sinh ra trong hoàn cảnh thế nào? Tại sao cô lại trở thành con nuôi? Lớn lên trong một gia đình nhìn ai cũng khác cô như thế thì cảm giác ra sao? Đó là một vài trong vô số câu tôi muốn hỏi cô bé, nhưng tôi vẫn chưa có dịp.
Ngày Sijo chuyển vào trường, mẹ cô, khoảng năm mươi mà người vẫn thanh mảnh như vị nữ tiên trong Chúa tể của những chiếc nhẫn, khua ngón tay dài ngoằng chỉ vào góc phòng tôi:
"Cháu nên nâng giường của mình lên rồi đẩy bàn học vào dưới giường để mở rộng không gian chung. Cháu có hiểu bác nói gì không?"
Bác nói với tôi bằng giọng chậm rãi, gần như đánh vần từng từ một - cách mà người ta nói chuyện với một đứa trẻ chậm phát triển hay một người mới học tiếng Anh, chưa thành thạo trong giao tiếp. Tôi gật đầu. Vì là người nước ngoài, tôi chuyển vào trường trước Sijo ba ngày để tham gia các buổi hướng dẫn văn hóa Mỹ cho sinh viên ngoại quốc. Trong suốt ba ngày đó, tôi đã sắp xếp đi sắp xếp lại đồ đạc cả chục lần cuối cùng mới ưng ý. Với tôi, góc phòng thế là quá hoàn hảo rồi. Nếu phải dành thêm một giây nào để nghĩ về nó nữa thì chắc đầu tôi sẽ nổ như pháo hoa mất.
Sau đó bác hỏi tôi có biết nơi nào bán đồ sinh hoạt không. Tôi nói rằng hiệu sách của trường có bán nhưng giá đắt gấp đôi ở Walmart. Walmart chỉ cách trường mười lăm phút đi xe buýt, nếu bác lái xe thì chỉ khoảng mười phút. Bác gật đầu, khen tôi suy nghĩ tiết kiệm. Nhưng mười phút sau, tôi nghe loáng thoáng bác bảo con gái: "Con đừng có ngớ ngẩn mà mua đồ ở Walmart. Vài chục đồng bạc tiết kiệm được không thấm vào đâu so với công sức con phải bỏ ra cả." Tôi thở dài. Tôi và gia đình cô bạn cùng phòng sẽ trở thành bạn tốt lắm đây!
---------------------------------------------------------
Còn tiếp...
P/s: xin lỗi mọi người vì bận học quá nên lười ra chap mới nha, gomen mina nhiều ạ!!! Suki ❤❤❤
P/s lần 2: nếu trong quá trình đọc truyện có lỗi gì sai sót mong mọi người bỏ qua cho em ạ (cái tính cẩu thả mãi không bỏ được). Em cảm ơn nhiều! 😙😙😙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro