Chương 1: Bao lâu là đủ một đời người?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Con người thường ca thán rằng cuộc đời quá dài, rằng thời gian trôi quá chậm hay chỉ đơn thuần ca thán về dung mạo của chính mình đang biến đổi mỗi ngày. Hãy thử tưởng tượng con người như một cái cây. Từ một hạt mầm, lớn lên từng ngày, rụng lá rồi chớm nụ non, ra hoa hay kết quả, một vòng tuần hoàn cho tới một lúc nào đó và vì một lí do nào đó mà chết. Có những cái cây đã sống đủ cả một thế kỉ, chứng kiến từng lớp người ngã xuống. Lại có những cái cây khi mới nhú cành đã bị "giẫm" chết không một lời thương tiếc.

Nếu, ví đời người như cái cây, thì có quá buồn cười?




Thành phố Tưởng Du hôm nay vẫn đón chào những sinh linh mới và tạm biệt những linh hồn buông bỏ. Ở nơi này, người ta sống vồn vã, cuồn cuộn như dòng chảy của những con sông. Nó mạnh mẽ và ồn ào, không chậm chạp hay yên tĩnh. Chỉ cần bước chân ra khỏi nhà, là bao ưu tư đã cuốn phăng đi mọi cảm xúc dư thừa của người ta. Những căn hộ cao tầng, văn phòng, trường học hay nhà máy. Tiếng thì thầm của dòng người xô đẩy. Tiếng rì rầm xào xạc quét nhẹ qua không khí. Trong cái thành phố sầm uất này, người ta tỉnh mà như mơ tưởng, sống mà như kẻ mộng du.

Có một câu chuyện của Nhật Bản kể về một con ma. Con ma ấy không thể hút lấy linh khí con người, không thể sống trường tồn trong thiên nhiên mà cũng không thể luân hồi. Con ma ấy không rõ làm sao mình có mặt giữa dương gian này nhưng con ma nhớ lí do mình tồn tại ở đây. Đã ai từng tự hỏi, những "sự sống" mới đã được sinh ra như thế nào? À, cái câu chuyện này đã lí giải điều đó với con ma ấy. Hoá ra, con ma chỉ là tập hợp của những viên đá linh khí. Con ma giả trang làm bác sĩ, như một cách "che dấu" buồn cười đầy khuyết điểm của con người, chỉ để đến gần nơi những "sự sống"mới đang chuẩn bị hiện hành. Con ma ấy sẽ lấy một viên đá từ thân thể và đặt vào "sự sống" rồi thầm thì hỏi chúng:


"Có nặng không?"

"Có muốn tiếp tục sống không?"

"Tại sao lại muốn sống tiếp?"

"Tại sao phải bước đến cuộc sống này?"

...


Và thực kì cục lẫn ngây thơ, khi những "sự sống" ấy vẫn can đảm muốn sống. Câu chuyện nói con ma đã khóc, bất kể lần nào nghe được câu trả lời từ chúng. Con ma ấy hạnh phúc vì nhiệm vụ của mình đã hoàn thành. Nụ cười của con ma không chứa một chút tạp chất nào. Vậy những giọt nước mắt là kết tinh của điều gì và nếu những "sự sống" ấy chọn từ bỏ quyền sống thì phải chăng câu chuyện về con ma đã khác?




Thành phố Tưởng Du vẫn đẹp đẽ bất kể ngày đêm. Nó đẹp và ồn ã như cách những người sống trong nó mong muốn. Ở một nơi nào đấy, nằm trong những dãy nhà sáng đèn sạch sẽ, bỗng vang lên tiếng khóc nhỏ và tiếng cười. Hai đứa trẻ song sinh nằm cạnh nhau tưởng như an lành nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ thấy đôi mũi nho nhỏ đã bắt đầu phiếm hồng.


"Chúng làm sao vậy?"


Một khung cảnh thực buồn cười khi một người đàn ông cao lớn mặc vest, với khuôn mặt vô vàn nghiêm túc lại có một giọng nói nhuốm đầy sự lo lắng. Vĩ Văn Nhân, con người hay được gọi bông đùa là "trên vạn người, dưới một người". Đừng hiểu nhầm ông là một người quá khó tính hay nghiêm khắc. Không, đằng sau những bộ quần áo phẳng phiu gọn gàng hay gọng kính vuông vức là một trái tim nồng ấm và nhiệt huyết. Ông Vĩ có những quy tắc của mình! Quả là không dễ dàng khi mỗi ngày nhìn thấy ngàn người và phải giải quyết cả một đường dây sản xuất hoàn hảo. Nhưng chính ông là người đã phá vỡ những quy tắc đó. Có lẽ chỉ vì những con người trẻ có gia đình kiên quyết ở lại công ty trong ngày mưa bão hay bác bảo vệ già cả vẫn ngày ngày đến chỗ làm đúng giờ, tưới cây và mỉm cười với bất kì ai bác gặp. Ông Vĩ đã hơn trăm lần đứng trên căn phòng làm việc riêng của mình, nhìn về nơi ông dành trọn tuổi trẻ của mình cho nó. Không còn là đam mê phút chốc mà đã trở thành một phần con tim ông thuộc về.

Người đàn ông ấy kiên quyết, nồng hậu ở công ty nhưng lúc quay về căn nhà nhỏ của bản thân, bao sự mạnh mẽ đều được ông trút xuống. Như lúc này đây, khi ông nghe tiếng khóc nhỏ bé từ hai đứa con nhỏ. Đúng vậy, trước mặt những đứa trẻ này, ông đơn thuần chỉ là một người cha muốn dành mọi điều tốt đẹp cho chúng. Nên ông lo khi thấy chúng vấp ngã, ông đau khi thấy chúng khóc. Hay đơn thuần là vì ông đã đọc mọi cuốn sách cách chăm sóc trẻ trỏ dành cho người lớn mà rõ ràng ông chưa lần nào thực hành thành công.


"Không sao, chúng chỉ đơn thuần là tự kéo chăn lung tung  chặn hết không khí làm chúng khó thở mà thôi. Anh đừng quá lo lắng!"


Tiếng nói đầy trấn an vang lên khiến ông Vĩ thở phào nhẹ nhõm. Rồi ông bỗng nhoẻn miệng cười hạnh phúc ngằm nhìn bóng hình người phụ nữ đang tém lại chăn cho hai đứa con của ông. Nếu ở ngoài kia, người ta khen thưởng doanh nhân Vĩ Văn Nhân những tấm bằng hào nhoáng thì ở đây, ông dành trọn những điều đó qua cho người phụ nữ này. "Đằng sau sự thành công của một người đàn ông là hình ảnh một người phụ nữ". Phim ảnh ngày nay hay nói vậy nhưng theo ông, câu nói ấy đáng nhẽ phải sửa thành " Đằng sau sự thành công cùa một người đàn ông chính là thanh xuân của một người phụ nữ". Mỗi người con gái có bao nhiêu thanh xuân trong cuộc đời, vậy mà vợ ông - Yên An - đã dành trọn những tháng ngày đẹp đẽ đó để ở bên ông, giúp ông vượt qua những giây phút khó khăn nhất đời. Cuộc đời của Văn Nhân còn gì đáng để hối tiếc cơ chứ...

Hai đứa trẻ song sinh đã thôi khóc. Chúng lại cuộn tròn mình trên chiếc giường ấm áp dưới ánh mắt đầy yêu thương từ cha mẹ chúng. Ánh sáng từ mặt trăng soi vào dịu dàng, tiếng cười vui xen lẫn đâu đây hoà vào đó là tiếng nói chuyện rù rì hình như từ đôi vợ chồng già nhà bên cạnh. Tất cả khiến ông Vĩ chợt tin rằng, dù sau này có chuyện gì xảy ra thì ông cũng đã có những người quan trọng nhất bên cạnh để bảo vệ.

Thời gian cứ trôi, gió vẫn thổi dịu nhẹ tựa như dặn một điều gì đó và  bầu trời, vẫn bám đầy những ngôi sao nhỏ...




Thành phố Tưởng Du vẫn chưa thôi nhộn nhịp. Mỗi buổi sáng, khi ngày mới bắt đầu với tiếng rao hành leng keng khắp phố nhỏ hay tiếng gọi dậy từ mỗi căn nhà và kết thúc với tiếng còi inh ả từ mọi phương tiện đi lại. Ánh nắng ấm áp đã từng là niềm vui to lớn nhất với xã hội loài người nhưng ở cái nơi khoa học xã hội phát triển với mật độ dân số dày đặc thì cái thứ ấm áp ấy chỉ là nguồn cơn của sự gắt gỏng lẫn khó chịu cho biết bao người. Nên than ai và than thế nào trước cái sự thay đổi nhanh chóng đến thất vọng từ những "trái" tim ngoài kia hay có lẽ điều duy nhất cần là "trả thù".

Ông Vĩ đang vội vã giải quyết nốt những hợp đồng còn dang dở. Ông đã nhìn đồng hồ cách đây mười lăm phút và vẫn liên tục liếc nó mỗi năm phút. Hôm nay là một ngày đặc biệt. Ông và Yên An luôn lên kế hoạch cho dịp này mỗi năm, như một minh chứng to lớn về tình yêu của cả hai. Và còn đúng nửa tiếng nữa thì ông Vĩ phải có mặt ở nhà để đưa bà Vĩ đi mua sắm cho ngày đặc biệt này. Chiếc máy lạnh vẫn chạy o o bất kể sự hối hả từ người chủ căn phòng. Ông Vĩ lại liếc nhìn đồng hồ lần nữa, "Đây là bản hợp đồng cuối.", ông lẩm nhẩm. Đâu đấy, tiếng nước chảy vang lên. Hẳn là bác bảo vệ lại bắt đầu thú vui tưới cây quoanh công ty của mình.


"Anh về vừa đúng giờ."

"Công việc hôm nay lại hơi nhiều chút. Nhưng may là anh về đúng giờ, vừa kịp đón quý bà xinh đẹp đây. Không biết quý bà đây có đồng ý để kẻ tôi tớ này được thực hiệm nhiệm vụ của mình?"


Bà vĩ bật cười nhẹ. Người đàn ông này sau biết bao thăng trầm cuộc sống vẫn chưa bao giờ thực sự lớn mà. Đôi khi bà còn nghĩ mình đang chăm sóc cho ba đứa trẻ chứ chẳng đùa. Bà đưa tay chỉnh lại chiếc caravat đã bị lệch đôi chút trên áo sơ mi của ông Vĩ, rồi lại vuốt nhẹ mấy lọn tóc hơi lộn xộn trên trán ông. Thực ra ông bà Vĩ không quá đẹp, nhưng nhìn vào cái cảnh này thì mấy ai không khen đẹp. Ở nơi họ toả ra không khí hạnh phúc, nhiều đến mức khiến người ta ghen tị.


"Bớt lẻo mép đi! Lần sau bận thì cứ gọi em một tiếng. Em chời một chút cũng không sao."


Ông Vĩ chỉ gật đầu rồi nhanh chóng mở cửa xe cho bà Vĩ. Có trời mới biết, nếu ông để vợ mình phải chờ đợi mà còn vào cái ngày như thế này, thì ông sẽ khổ sở tới mức nào. Ông luôn nghĩ vai trò của đàn ông, những kẻ thuộc phái mạnh là bảo vệ và chăm sóc phái yếu. Ông thì chẳng tin mấy lời khuyên nhủ cũ rích gì đó đâu nhưng nếu đến cả người đã luôn hy sinh cho mình mà bản thân còn không thể đảm bảo cho người ấy một sự tin tưởng nào đó thì ông không nghĩ ông có thể làm thêm bất kì điều gì to lớn hơn.

Người ta hay nói, hạnh phúc đến vào những lúc bất ngờ nhất. Hãy cứ yêu khi còn có thể, hãy cứ cười khi còn sống vì cuộc đời này hữu hạn lắm. Ông bà Vĩ đã sống như vậy trong những ngày tháng bên nhau hay cả trước khi họ biết nhau. Bầu trời vẫn rực rỡ đầy nắng, thành phố này vẫn đẹp đẽ như nó từ trước đến giờ. Trong căn nhà ấy, hai đứa trẻ song sinh vẫn đang ngủ và mỉm cười vì chúng biết, bố mẹ chúng đang chuẩn bị những điều bất ngờ đẹp đẽ nhất dành cho chúng trong ngày trọng đại này.




Gió đã ngưng thổi. Mặt đất nóng rát sau một ngày dài. Những gương mặt hối hả nhuốm màu mệt mỏi. Lúc này đây, người ta chỉ muốn nhanh chóng trở về căn nhà của mình. Muốn được ôm trọn trong sự ấm áp lẫn an toàn, sự tin tưởng và thoải mái. Mọi sự bận rộn đã được thổi đi hết, để lại sự bình yên cho thành phố Tưởng Du. Từng ngọn đèn được bật lên, chiếu rọi bóng tối cùng sự lạnh lẽ mịt mù. Tiếng nấu ăn vang lên chầm chậm, tiếng chạy, la hét, đùa giỡn, lăn, tiếng còi inh ỏi, tiếng lốp xe chạy trên đường,....hoà vào nhau. Đơn giản như mỗi ngày nó phải thế.


"Alo"

"Alo"

"Alo"

"Còn ai ở bên kia không?"

"Alo?"

"Alo!"

"Alo!"

"..."




Thành phố Tưởng Du hay được ví như nơi của những kẻ mơ tưởng hay mộng du. Nếu đời người đủ dài thì sống như những kẻ ấy có gì sai. Nhưng con người không phải cái cây, mà cuộc đời của một cái cây có khi lại kết thúc chóng vánh còn nhanh hơn những gì có thể tưởng tượng.

Gió lại chợt thổi, vẫn nhẹ nhàng như kể một chuyện gì đấy. Mùi ẩm ướt từ đâu xộc đến mạnh mẽ. Thanh âm nói chuyện, một bài ca nào đó phát ra từ chiếc radio nhỏ. Một cụ già ngồi bên quán sửa xe cũ nát đầy chắp vá. Cụ đọc báo ngậm điếu thuốc. Cụ cười nhẹ với mỗi sự làm quá lên của xã hội. Ôi cái thời xưa, cái thời người ta ai cũng bằng nhau, kẻ có hai thì chia bớt cho kẻ chẳng có gì, mà kẻ chỉ có một cũng vẫn san sẻ cho những kẻ khác. Ôi cái thời người ta cười với nhau là cười, đau thì khóc, khổ thì kêu, sung sướng thì lao vào ôm nhau như những đứa trẻ ngây dại. Mắt cụ run rẩy nhẹ rồi cụ tặc lưỡi.


" Con trai à, ráng mà sống đi. Nào ai biết bao lâu là đủ một đời người đâu hả?"

"....đủ một đời người sao?"


Có người nói, dai dẳng nhất là những nỗi buồn. Có người lại nói, khổ sở nhất là những nỗi đau. Phải chăng người ta hay ước nhìn thấy tương lai của chính mình, để gạt bỏ mọi điều khó khăn sẽ xảy đến hay chỉ đơn thuần là chuẩn bị cho những ngày tiếp theo. Nhưng có ai biết trước được tương lai, mà có ai quên đi được những phú quý giàu sang nhất thời. Không! Hạnh phúc khó kiếm tìm lắm, đâu phải chỉ một cái chớp mắt nhẹ là mọi sự sẽ đổi khác. Nó chỉ tiếp tục diễn ra, có lẽ như cái nắm tay thật chặt của cặp vợ chồng kia trong cái bối cảnh ngổn ngang bừa bãi này.




Thành phố Tưởng Du tạm biệt những linh hồn buông bỏ, mặt đất vẫn mang màu xám ngắt, một lần nữa...





================================================================================

Đôi lời từ đứa beta và tác giả:

Tử Yên: Zời phật ơi, cuối cùng cũng có cái chap tử tế rồi nè. Đợi đứa tác giả viết mà ta cũng muốn xụi theo luôn. Mà không biết mọi người thấy sao chứ đọc xong chap này, ta phải công nhận mình không thuộc về chuyên văn =))) A ha ha, mà thôi, ta hy vọng đứa tác giả chưa ngất sau khi xong chap này =)) Đừng chơi màn chap đầu tiên và duy nhất là được (nói chứ đứa tác giả lúc viết xong, ta thấy nó cũng ngoắc ngoải rồi) =))))))))))))))))))))) Mà thiệt ra ta không rành xài wattpad lắm (mà ta không rõ thì đừng chờ đứa tác giả làm chi) nên không rõ nhiều vote hay comt thì được gì :? Đôi khi ta thấy mọi người kêu gào mà ta cũng cảm thấy khó hiểu lắm =))) Thôi, mọi người ai rảnh thì vào comt nhận xét chút cho bọn ta là được, chứ mấy cái vote đồ bọn ta không cần đâu. Cảm ơn nha!!!!!!!!! *tặng ngàn cái ôm*

Vân Yên: Mong mọi người có thể comt góp ý hoặc nêu cảm xúc cho chap đầu tiên này. Cảm ơn nhiều!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro