Tập cuối chương 1, tập 9: Viên Mãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trò chơi hôm nay chán rồi, chúng ta sẽ làm gì, xào nó, nấu nó, hay ăn sống?

Sủng vật của chúng ta lại chạy rồi, chúng ta sẽ trừng phạt nó thế nào đây

Nó là một con báo hư, nó không ngoan

Chúng ta sẽ nhổ hết răng nó chứ? Đúng vậy phải nhổ móng nó nữa

Nó thật kiên cường, làm thế nào để khiến một con báo thành một con mèo nhỉ?

==========

Ác mộng không ngừng lặp lại, trùng điệp, trùng điệp.

Lục Niên nghiến răng, ánh mắt lóng lánh, nước mắt rơi xuống từng giọt van tách tách, ngày nào cũng vậy, Lục Niên suyễn ngã vào tường.

Cách cửa sau đó khép lại,

Ngày 102

Chìa khóa ở trên bàn, đây là lần thứ 6 Thẩm Kiệt và Hàn Mạc để chìa khóa lên bàn, hơn nữa mỗi lần Lục niên cầm chìa khóa chạy trốn là một trừng phạt nghiêm khắc, lần này cũng sẽ sao?

Thẩm Kiệt bước vào, ung dung ngồi bên cạnh Lục Niên, giọng nói khàn khàn trầm thấp, khóe mắt ma mị câu hồn yêu nghiệt, Thẩm Kiệt cho Lục NIên một nụ hôn sau, môi lưỡi quấn quýt vang lên những tiếng chậc chậc, Lục Niên hít thở không thông, Thẩm Kiệt buông ra, lại hôn, một vòng lặp cứ vậy

Thẩm Kiệt nói

- Em trốn đi, lần này tôi sẽ không bắt lại em

Lục Niên lắc đầu nguầy nguầy, miệng chỉ phát ra tiêng ê a khó nhịn, Thẩm Kiệt lại triều ái hôn khóe mắt cậu, ôn nhu mà thơm lên toàn thân cậu, Hàn Mạc đẩy cửa, khóe môi cong lên, sau đó lại cùng Thẩm Kiệt một hồi làm cậu

Lục NIên cơ thể trần trụi đày vết ái ân, không khí tràn ngập mùi vị dâm đãng, Lục Niên há miệng thở dốc, cắn răng không để mình kêu ra tiếng, Thẩm Kiệt và Hàn mạc không để ý lắm.

Lục niên mệt đến ngất xỉu như mọi khi, để lại hai con ác ma nhìn nhau cười

----------

Lục Niên chạy điên cuồng chạy, cậu trốn hết mọi ngõ ngách, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra, việc làm ấy là dư thừa

Cậu nhận ra điều gì đó không đúng

Tồn tại của cậu, tên của cậu, cậu biến mất khỏi thế gian này

Cậu như bóng ma 

Lục Niên sợ hãi thật sự, cậu sợ, nên cậu về nhà

Bọn hắn nói tha cho cậu đúng không?

Nhưng Lục Niên tưởng tượng mọi thứ quá tốt, cậu về tới nhà, trong nhà có ba có mẹ, có em trai, họ mừng rỡ chào đón cậu, mẹ thì mừng rớt nước mắt, cha ít nói chỉ hỏi thăm cậu thế nào

Nhưng em trai

"Anh cút ngay!"

"Tại sao mày lại nói với anh trai như vậy?"

Nó cười, sau đó chạy vọt lên lầu đóng cửa cái rầm trước ánh mắt kinh ngạc của cậu, mẹ nở nụ cười bất đắc dĩ.

điện thoại vang lên, cả hai người biến sắc, ba bình tĩnh lại làm đổ cả ly cà phê nóng lên người, mẹ ánh mắt thất thần vô hồn

Bàn tay ông run rẩy nhận điện thoại khóe mắt co rút, ông nói với giọng khàn khàn

- Con lên lầu đi

Nhưng trên lầu lúc này em trai nhìn xuống, cười thật tươi

- Tại sao phải lên lầu, phải để anh biết anh đã làm gì chứ!

Cậu nhìn lại chỉ thấy ba mẹ trầm mặc, lại nhìn em trai

- tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra đâu, nhưng hẳn là Cổ phiếu rớt, công ty phá sản đi

Lục Niên nhìn chính mình ba mẹ, sắc mặt họ trắng bệt

- Anh không nên về, vốn dĩ mọi thứ đã trở lại quỹ đạo, anh vốn không nên tồn tại

Từng lời từng lời như nhát dao găm vào tim Lục Niên, Lục niên cười gượng nhìn ba mẹ

- Đúng vậy không?

Ba mẹ trầm mặc không nói, Lục Niên cả thế giới sụp đổ, lẩn thẩn ra khỏi nhà, sau đó cậu trú ở một cái bán hàng làm bảo vệ, ở đó công ty phá sản, truy ra cậu, hầu như nơi nào cậu đặt chân, nơi đó liền trở nên bất hạnh

AAAAAAAAAA!

Ha ha, ngừng lại! Ngừng lại đi

Lục Niên ngồi dưới mưa, không dám ngồi dưới mái hiên nào, sợ họ gặp xui rủi, mưa ướt lên áo cậu, nước mắt và mưa hòa vào một

Sau đó, điện thoại mà cậu mang theo đột ngọt vang lên, mở nguồn

trong điện thoại ghi đầy những dòng chữ đỏ to

"Cậu chưa chết sao?"

"Âm hồn thì đừng quay lại thế gian"

"Đi chết đi"

Dòng cuối cùng 

"Ba mẹ xin lỗi"

"Em xin lỗi, nhưng anh, anh đã chết rồi! Xin anh, cầu bọn họ đi, nếu không, gia đình mình chết mất, anh không muốn cả gia đình mình chôn theo anh phải không?"

Chết rồi? Cậu vẫn còn sống, còn sống mà! Tại sao bạn bè, ba mẹ,đều bảo cậu chết rồi

Lúc này âm nhạc vang lên điện thoại, trầm lãnh

- Nhớ anh không?

Cậu run rẩy không đáp lại

- Ồ? Em đang ở ngoài mưa sao? Xem ra Kiệt làm ác quá

Cậu không đáp lại

- Em cứ ở ngoài chơi đi, dù em đi nơi nào cũng vậy thôi... anh có thể cho em biết, thế giới này, anh đã làm thành một cái lồng, em chạy không thoát đâu!  À Kiệt muốn nói chuyện với em!

Giọng nói trầm lãnh nhưng hóm hĩnh bị thay thế bằng một giọng ôn nhu bình tĩnh

- Đừng nghĩ tự sát, tôi có thể để thế gian chôn cùng

Lục Niên tâm can run lên, cậu vẫn không cam lòng, cậu muốn ích kỷ một lần, trước đó cậu không có cơ hội chết nhưng không phải giờ cậu có rồi sao?

Lục Niên cắn răng, ngồi ngâm trong mưa, cơn lạnh xối lên người cậu, cả người cậu mệt mỏi, để mưa xối rọi tâm hồn cậu đi

Nhưng... haha, thế giới này là lồng, bọn hắn là chúa tể.

Trước mặt, một đứa trẻ đột ngột đến gần cậu, để cho cậu một túi thức ăn, ánh mắt nó sáng lấp lánh, nụ cười như hoa xinh đẹp giọng nói ngọt ngào thánh thót

- Cảm ơn

Sau đó trên người đó, huyết sắc nhuộm màu, sắc mặt trắng bệt tắt thở trong người Lục Niên, điện thoại lại vang lên, âm thanh réo rắt như ác quỷ

- Đừng tự làm tổn thương mình

AAAAAA!

Tại sao lại đối với tôi như vậy? Lục Niên sợ hãi đập nát điện thoại, sợ hãi nhìn khắp nơi, rốt cuộc quảng trường vắng lặng không người đẹp đẽ này, ác quỷ lại có thể nhìn thấy cậu

Lục Niên sợ muốn điên rồi, nhưng cậu lại không được phép điên cũng không cho phép chết

Từng chữ từng chữ vang lên trong đầu cậu

An tĩnh làm sủng vật của họ, ngoan ngoãn nằm trong tay họ, để họ sủng ái, không phản kháng, thế giới này không có tự do, thì tại sao lại phải trốn chạy, aaaaa, chỉ cần thuần phục là hết thảy kết thúc, không ai phải đau đớn nữa, phải không? Phải không?

Dù sao, Lục niên đã chết rồi mà

cậu không phải Lục Niên, chỉ là sủng vật của hai ác ma đó

Lục Niên thất thần, sau đó khóe miệng nở nụ cười đắng chát, cậu ôm cậu bé vào lòng, đặt ở bên cạnh dùng áo của cậu phủ lên người cậu bé, sau đó

Ở dưới lòng đường vắng lạnh và cơn mưa bụi

Cậu quỳ xuống

Giọng thì thào

-Tôi thuần phục!

Những chiếc xe đen kéo ra, những con người to lớn kéo cậu xềnh xệch, lên chiếc xe có hai người ưu nhã lạnh lùng cao quý như vị thần thần, Lục Niên quỳ xuống, tuyệt độ thuần phục

hôn lên mu bàn chân Thẩm Kiệt và Hàn Mạc 

ý nghĩa

- Chủ nhân của tôi, tôi vĩnh viễn thuần phục

Sau đó, chính là, vĩnh viễn trầm luân

Trong lâu đài ác, thiên thần sa ngã, ánh mắt thất thần, cả người gầy gò, nằm nhu thuận trên người ác ma, ánh mắt nhắm lại phi thường an tĩnh

Ánh nắng chiếu lên người thiên thần

Tựa như chẳng có gì thay đổi

-------------

Làm cách nào để con báo thành con mèo

Cho nó vô tận thống khổ, để chân nó chạy khắp nơi nó gọi là thế giới

Sau đó cho nó biết, thế giới thật ra là chiếc lồng thợ săn

Cho nó biết, thứ nó gọi là gia đình chẳng qua là giả tạo

Chỉ có ở cạnh thợ săn là nơi cho nó hạnh phúc nhất

Tựa như tín ngưỡng của thiên thần

Sau khi bị đánh vỡ

Chỉ còn ý niệm duy nhất

Thuần phục!

Hết!

----------

Ps: Happy ending

Ai cũng vui vẻ cả, ngược tâm công thụ đầy đủ, xong chuyện rồi nghỉ thôi! Hahahahahaha!

bộ Mud Hox hay lắm đọc thử đi nha! truyện tranh ngôn sm á! 

À kì này không có 1 votes là khỏi chap mới nha!

Định cho thêm tình tiết tiêm ma túy, đánh gãy chân, cắt lưỡi, móc mắt, ngược tâm thêm, mà để quyển sau đi ha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro