Tiếp chương 1, tập 3: Trước cơn bão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Niên khép khép mi, mi cậu giật giật, cậu cúi thấp người, để che đi khóe miệng cong lên vì chiếm được khoái cảm khi trả thù của cậu. Thẩm Kiệt không thấy nụ cười ấy, nhưng hắn hiểu rõ cậu, hắn không tức, việc tức tối đối với hắn chẳng là gì, hắn dùng chân đạp đầu cậu xuống bãi ói, chính hắn thì nhanh chóng đi thay đồ.

"Trước khi tôi trở lại, liếm hết"

Bóng hắn đi khuất, Lục Niên cũng không vội, cậu ngồi lại dưới giường, ngẩn ngơ nhìn bầu trời trong sáng qua từng song sắt.

Lục Niên thả tâm trong mơ hồ

Két, tiếng cửa mở ra, Lục Niên mặc kệ, dù là Thẩm Kiệt hay Mạc Hàn, chẳng ai tốt đẹp, người mở cửa là... cả hai

Thẩm Kiệt bước đầu tiên vừa vào phòng liền nhíu mày

"Cậu không liếm?"

Lục Niên suy nghĩ, nghiêng đầu, rồi trầm mặc không đáp, đáp cũng bị dần, không đáp cũng dần, tốt nhất không đáp giữ sức.

Lục Niên nhắm mắt lại dưỡng thần, ngoài ý muốn, Mạc Hàn cản Thẩm Kiệt rồi tự tay dọn đống bùi nhùi kinh khủng đó.

Lặng. Mạc Hàn ngồi một bên trên giường Lục Niên, Lục Niên không nhúc nhích.

"Cậu ghét chúng tôi như vậy sao? Nếu cậu ngoan ngoãn, không chạy trốn chúng tôi sẽ hết sức ôn nhu"

Mạc Hàn nói

"Tôi không ngoan sao?" Lục Niên cười khó hiểu

"Cậu không ngoan, ánh mắt của cậu luôn ngư một con mèo bướng bĩnh, dù cơ thể hành động cậu thuần phục, ánh mắt cậu luôn toát vẻ bất khuất, như vậy rất đáng ghét" Mạc Hàn từ tốn, Lục Niên lại trợn tròn mắt, cười to, giống nghe truyện gì cực kì thú vị vậy, sau đó cậu dùng con người hết sức sạch sẽ của mình mà nhìn hai ác ma

Thẩm Kiệt không sao cả gặng cười

"Và đáng yêu, khiến chúng tôi chỉ muốn em khóc thts thít cầu chúng tôi thuần phục chúng tôi.... bộ dạng đó cỉa em, Niên, rất mê người rất xinh đẹp"

Hắn chép miệng

"Là như vậy sao?" Cậu như một đứa bé như nghe được tin vui vậy

"Là" Hàn Mạc khó hiểu gật đầu

"Thế móc nó ra đi" Câu nói của Lục Niên cực kì bình tĩnh như đề nghị hôm nay ăn cơm đi vậy, Hàn Mạc hốt hoảng, nhưng Thẩm Kiệt lại cười trầm thấp quỷ dị.

"Được đấy, như em muốn"

Thảm Kiệt quay người đi, Hàn Mạc không kịp níu lại, Hàn Mạc và Lục Niên biết, Thẩm Kiệt đang rất vui, phản ứng của hắn bây giờ như đang thực hiện việc mong muốn từ lâu ấp ủng vậy.

Hàn Mạc trầm mặc

"Em thật sự muốn điều đó sao?" Lục Niên gật đầu, sau đó ngẫm nghĩ

"Nếu anh thấy lưỡi của tôi nói những lời không hay thì cắt luôn đi cũng được, dù sao trong lúc đau đớn nó luôn chạy nhanh hơn não làm tôi phải chịu hồi đau đớn khác" Lục Niên suy nghĩ rồi nói, giọng nói bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự điên cuồng

"Em điên rồi" Hàn Mạc trần thuật, Lục Niên lại bất ngờ trước câu nói của anh ta, cậu ồ một tiếng

"Anh nghĩ vậy sao? tôi cảm thấy tôi rất tỉnh táo, hắc, mà tôi nghĩ ở cùng cácdù sao nếu điều đó khiến tôi chịu ít đau đớn hơn thì tôi sẽ chọn nó"

Lục Niên nói, sau đó như đáp lại bằng việc hắn quan tâm cậu, cậu mỉm cười thiện ý

Một hồi im lặng quỷ dị nhàm chán.

Lục Niên ngã người vào tường, tùy ý hỏi

"Nếu kể điên, tôi cảm thấy các anh còn điên hơn tôi, thật không hiểu các anh như tâm thần phân liệt vậy, các anh coi tôi là đồ chơi, tra tấn tôi hiểu, nhưng sao lại có lúc chiều chuộng, sau đó lại tra tấn, tôi thật không theo kịp mạch não các anh"

Mạc Hàn khóe miệng co rút, bất đắc dĩ

"Niên, em thật sự không có trái tim, chúng tôi lúc đầu đối với em như vậy là chúng tôi sai, chúng tôi cố gắng chuộc tội, nhưng...ba năm, bảy năm, dù chúng ta làm gì em đều không tha thứ, không liếc mắt, nếu..."

Lục Niên đứng bật dậy, cho Mạc Hàn một cái tát toàn lực

Mạc Hàn trơ trơ, không tin được nhìn cậu

"Đau không?"

Mạc Hàn gật gận

"Muốn đánh lại không?"

Mạc Hàn gật đầu lại lắc đầu, Lục Niên nằm ngửa ra, dùng đầu ngón chân trắng nõn kiêu sa nâng mặt Mạc Hàn, giọng nói cậu nhu nhu tràn đầy từ tính nói

"Bị đánh một cái dĩ nhiên mang thù muốn đánh lại rồi, huống chi tôi bị các anh khinh nhục cuồng bạo, tôi không giết các anh thì thôi các anh còn bám lấy tôi, Mạc Hàn, Thẩm Kiệt, tôi hận các anh, thậm chí..."

Lục Niên hít sâu

"Hận chính bản thân tôi, nếu lần đó, tôi có thể tàn nhẫn nổ súng, thì gia đình tôi không bị bắt làm con tin tôi cũng không chịu giày vò, nếu cho tôi cơ hội"

Mạc Hàn nhìn con ngươi sâu lãnh không cảm xúc của Lục Niên, nhìn nụ cười ngây thơ đầy ước mong cậu bỗng cảm thấy rét lạnh

"Tôi đảm bảo, tôi sẽ nổ súng vào từng tất thịt các anh một cách thật chậm rãi, để các anh nhấm nháp rồi mới giết các anh"

Lục Niên nói xong thở dài

"Cảm ơn anh lắng nghe tôi, dù sao, đó chỉ là ước mơ, vì tôi sẽ không chạy trốn nữa, sẽ ở bên các anh, nên tôi van các anh tháo song sắt ra, dù sao cửa sổ cao như vậy tôi cũng trèo không ra, tôi chỉ muốn ngắm mặt trời không song sắt, ngắm mặt trăng thôi"

Mạc Hàn hưng phấn, cả người kích động khi nghe lời Lục Niên nói, hắn ngẩn ra không tin đươck, cả người lâng lâng như mơ, hỏi xác nhận lại rất nhiều lần Lục Niên cũng rất kiên nhẫn trần thuật lại.

Sau đó hắn đi ra, nhưng tựa hồ vẫn không tin được ánh mắt léo lên sự sắc lẹm

"Lục Niên, tốt nhất em đừng lừa tôi"

"Không lừa các anh, dù sao trốn không thoát"

"Trừ khi..." Ánh mắt Lục Niên lấp lóe tràn đầy khát vọng

------------

PS: Ngược thụ đủ, tôi sẽ chơi chết tiểu công! Tiểu thụ sẽ chết theo môtip cũ sao, no no no ăn tát trả tát đâu thể chết đơn giản vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro