1. Em sai rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tí tách, tí tách.."

Mễ Ni đặt quyển sách trêu đầu gối, ánh mắt dừng lại trên chiếc đồng hồ báo thức treo trên tường.

"17:59:35"

Gần đến giờ tan làm rồi.

Mễ Ni mở ra màn hình di động, click vào biểu tượng QQ.

Mở ra thì thấy một video giám sát.
Triệu Mỹ Duyên mặc một thân trang phục công sở, không hiện lên vẻ sắc sảo, ngược lại càng dịu dàng trí thức.

Ngón tay Mễ Ni vuốt hai lần trên màn hình, một bản đồ xuất hiện, trên đó có một chấm đỏ hiển thị vị trí của cô.

Chị nhìn chằm chằm vào điểm di chuyển chậm rãi kia.

Ngừng lại ở siêu thị, hẳn là đi mua đồ ăn vặt. Đồ ăn vặt của cô sắp hết, khẳng định là lại đi mua thực phẩm rác rưởi kia.

Thật là không ngoan, rõ ràng ngày hôm qua chị đã dặn dò cô nên ăn ít đồ ăn vặt lại, như thế nào hôm nay lại tiếp tục đi mua nữa?

Khó trách hôm nay nói như thế nào cũng không cho chị đi đón cô, thì ra là vì cái này.

Mễ Ni hừ nhẹ một tiếng, khóe môi lộ ra nụ cười cưng chiều.

Chị đặt di động xuống, lấy một vài quả lê từ mâm đựng bước vào trong bếp.

Vào làm một chút đường phèn tuyết lê, gần đây cô thường xuyên ăn rất nhiều khoai tây chiên, lỡ như cơ thể khó chịu thì làm sao bây giờ?

Loét miệng làm cho ăn uống không ngon.

Hơn nữa, cũng bất lợi trong lúc hôn môi.

Gọt vỏ, cắt, rửa nồi..

Vừa về đến nhà Triệu Mỹ Duyên đã ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào, cô lén lút giấu túi nhựa có logo siêu thị ra phía sau, lặng lẽ đi vào phòng chứa quần áo.

"Duyên, đừng nhét đồ ăn vặt vào phòng chứa quần áo."

Phía sau vang lên thanh âm, lạnh lẽo như hơi lạnh của nước suối, dễ nghe đến mức có thể khiến cho lỗ tai mang thai.

Sống lưng Triệu Mỹ Duyên cứng đờ, cô gian nan quay đầu lại, mỉm cười ngượng ngùng với Mễ Ni.

Chị mở hai bàn tay ra trước mặt cô, rũ mắt nhìn xuống cái túi trên tay cô.

"Đưa cho chị."

Khí tràng của Mễ Ni quá mạnh, Triệu Mỹ Duyên hoàn toàn không thể dậy nổi tâm tư phản kháng, miễn cưỡng đem túi đưa ra.

Ngón tay cái của chị bắt lấy cái túi, sau đó xoay người đi ra cửa.

"Không... đừng ném..."

Thanh âm yếu ớt của cô vang lên.

Hô hấp Mễ Ni khựng lại một chút, quay đầu nhìn Triệu Mỹ Duyên.

Con ngươi đen bóng của cô đang nhìn chị, lộ ra một tia ủy khuất.

Mễ Ni đổi ý, xoay người trở lại chỗ cô. Một tay bóp chặt cằm, một tay ôm vòng eo thon của cô nhấc lên. Chiếc túi ban đầu còn treo trên tay "lạch cạch" một tiếng rơi xuống mặt đất.

Đôi môi nóng bỏng áp lên cánh môi Triệu Mỹ Duyên, cướp lấy hơi thở mềm mại của cô. Đầu lưỡi cậy hàm răng của cô ra, mềm mại cùng cứng rắn gặp nhau.

Cuốn lấy đầu lưỡi của cô, mút vào chất lỏng trong miệng cô, chiếm hữu mọi thứ của cô.

Mỹ Duyên bị hôn đến không thở nổi, ở trong lòng ngực chị giẫy giụa.

Mễ Ni thoát khỏi sự mất khống chế, tìm lại lí trí của mình.

Chị hơi buông cô ra, Mỹ Duyên cả người mềm mại không xương ghé vào ngực chị thở phì phò.

Mễ Ni hôn lên đỉnh đầu cô.

"Một tuần cho em ăn đồ ăn vặt một lần."

Mỹ Duyên nhón chân lên, chủ động hôn lên gương mặt chị.

Mễ Ni nhíu mày.

"Hai lần một tuần."

Lại hôn xuống ngực.

"Nhiều nhất ba lần."

Triệu Mỹ Duyên muốn hôn một lần nữa, nhưng chị che miệng cô lại, nói.

"Nhiều nhất một tuần ba lần, hôn nữa cũng vô ích."

Ăn xong cơm chiều, như thường lệ ấm áp ngọt ngào.

Triệu Mỹ Duyên nằm trên ghế sofa gối đầu lên đùi Mễ Ni xem TV.

Mễ Ni cong ngón tay quấn lấy tóc cô tinh tế thưởng thức.

Triệu Mỹ Duyên ấn điều khiển từ xa liên tục đổi kênh, đây là thời gian chiếu tin tức buổi tối, căn bản không có chương trình nào xem cả.

Cô ấn nửa ngày, rốt cuộc ngón tay dừng lại, là chương trình gameshow.

Trên TV đang chiếu một thiếu nữ nhảy Street Dance, trên sân khấu tỏa ra sự trẻ trung đầy sức sống thu hút sự chú ý của cô, thiếu nữ mặc áo crop top, cơ bụng săn chắc làm hoa đôi mắt Triệu Mỹ Duyên.

"Wow... thật đep."

Triệu Mỹ Duyên buột miệng thốt lên.

Cô không chú ý tới ngón tay Mễ Ni cuốn lấy sợi tóc cô bỗng dừng lại, đồng tử chị co lại, hình ảnh trước mặt cô được thay thế bằng bản tin tin tức.

Người chủ trì nghiêm túc giới thiệu các sự kiện quốc gia ngày nay.

"Chương trình tài năng trẻ tuổi của quốc gia đã đáp ứng 453 tài năng trẻ tuổi xuất sắc ở nước ngoài trong năm nay, trong đó có những nhân tài xuất chúng là: Triệu Khoách, Phó Tây Thành, Thấu Kì Sa Hạ..."

Thấu Kì Sa Hạ?

Cậu sẽ trở về nước?

Mỹ Duyên hơi đứng lên khỏi ghế, nhưng lập tức bị người phía sau vòng tay ôm vòng eo kéo về trong ngực.

Màn hình TV đang chiếu hình ảnh của những người trẻ tuổi xuất sắc, Triệu Mỹ Duyên chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, màn hình liền trở nên tối đen.

Đôi môi Mễ Ni ép về phía cô, khẽ cắn nhẹ lên môi cô, thật sâu mút vào.

Bàn tay chạm vào thắt lưng theo khe hở của áo sơ mi luồn vào trong, mềm nhẹ vuốt ve eo cô.

Lúc này, Mỹ Duyên hoàn toàn không có thời gian nghĩ về Thấu Kì Sa Hạ nữa.

"Đinh linh đnh inh đinh linh linh.."

Tiếng chuông di động vang lên đánh gãy ý loạn tình mê đang diễn ra.

Mỹ Duyên tỉnh táo lại, quần áo của cô đang mở toang, nút thắt trên ngực bị cởi ra, nịt ngực treo lỏng lẽo trên vai, nơi nào có thể chống đỡ được tuyết nhũ trắng nõn.

Bàn tay thon dài của người nhiều năm ở trên bàn phím sát phạt bây giờ đang nắm lấy ngực cô, ái muội xoa nắn.

Triệ Mỹ Duyên vội vàng đẩy Mễ Ni ra để trả lời điện thoại, gương mặt sớm đã đỏ bừng.

Lông mi của Mễ Ni hơi khép lại, che đi bực bội và sát ý trong đáy mắt, khi mở mắt ra lần nữa, vẫn là một ánh mắt của một người ôn nhuận như ngọc.

Chị lặng lẽ nhìn cô nghe điện thoại, không nói lời nào.

"Xin chào, tôi là Triệu Mỹ Duyên, bạn là?"

"Thấu Kì Sa Hạ."

Giọng nói từ bên kia địa cầu trầm thấp và từ tính truyền đến, như tiếng đàn cello ưu nhã.

"Sao? Ai?! Là cậu sao, nghe nói cậu sẽ về nước trong năm nay phải không?"

"Đúng vậy, tôi đã đặt vé để trở về nước vào giữa tháng này."

"Có việc gấp à?"

"Đúng, rất gấp.." Những lời này của Thấu Kì Sa Hạ chứa đầy những khác thường trong đó.

Triệu Mỹ Duyên đang muốn hỏi tiếp, phía sau có một cơ thể ấm áp dán về phía cô.

Thấu Kì Sa Hạ lại nói: "Mỹ Duyên, tôi sẽ trở về nước vào ngày 16, cậu có thể tới đón tôi không? Tôi đã không về nước sau nhiều năm, chắc đã không còn biết đường ở đây nữa."

Người phía sau há miệng khẽ cắn vào vành tai Triệu Mỹ Duyên, bàn tay đang ở trên eo cô trượt lên, dứt khoát lưu loát cúp điện thoại.

"Em không được phép đi." Mễ Ni nói và vành tai cô.

Mỹ Duyên một bên đẩy chị một bên nói: "Như vậy không tốt lắm đâu, đây chỉ là việc nhỏ, từ chối có vẻ không hay lắm."

Vành tai Mỹ Duyên truyền đến cảm giác đau đớn, chị bỏ qua vành tai cô, dựa vào cổ cô nói: "Chị không quan tâm, ngày 16 hôm đó em đừng mong xuống khỏi giuờng."

Mắt Mỹ Duyên xoay chuyển, chị cũng không tức giận.

Đây là bạn bè nhiều năm không gặp, khi còn nhỏ mối quan hệ cũng rất trong sáng, nào có chuyện gì quan trọng hơn?

Cô xoay người ôm lấy eo Mễ Ni, bộ dáng cười tủm tỉm: "Không đi cũng được... Nhưng mà.. Chị phải cho em tiến vào căn phòng kia."

Căn phòng kia là phòng cấm mà Triệu Mỹ Duyên không thể tiến vào, cô đã lén lút thử qua nhiều loại phương pháp, nhưng cũng không mở được cửa, cũng không biết bên trong chứa những thứ gì?

Thật bí mật...

Mễ Ni cau mày: "Không được."

Mỹ Duyên giả vờ tức giận: "Chúng ta đã kết hôn rồi, chị vậy mà vẫn đang giấu bí mật trong nhà!"

"Bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, tới thời cơ chị sẽ đưa em vào xem căn phòng đó."

"Có bất ngờ sao?"

"Đúng vậy."

Nhưng mà, nó có thể không phải là bất ngờ mà em thích.

Triệu Mỹ Duyên: "Vậy em sẽ tha thứ cho chị."

"Nhưng chị chưa tha thứ cho em..."

Chị kéo cổ áo ra, nhanh nhẹn bế cô lên đi về phía phòng ngủ.

"Đền thịt thì chị tha thứ cho em..."

"A...Không cần....Em sai rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro