2. Hẹn gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim giờ của đồng hồ chuyển sang 5 giờ, mặt trời bắt đầu nhô lên. 5 giờ rưỡi, Mễ Ni đúng giờ rời giường, đánh răng rửa mặt rồi chạy bộ.

6 giờ rưỡi, sau khi kết thúc chạy bộ, vào nhà tắm rửa thay đồ và đem đồ đi giặt.

Đúng 7 giờ, làm xong đồ ăn sáng, chị lên gọi vợ dậy.

"Duyên, đến lúc rời giường rồi."

Như thường lệ, một nụ hôn nhẹ rơi xuống trên mí mắt mỏng của nữ nhân.

Mỹ Duyên khẽ mở mắt, bên mép giường là người phụ nữ mị nhãn như tơ, toàn thân quý khí, đoan chính quân tử.

Lúc này quý cô đang dùng thanh âm dịu dàng dỗ cô rời giường.

Mỹ Duyên lấy chăn che đầu lại, rầu rĩ lên tiếng: "Muốn ngủ thêm một lát..."

Giống như con hamster.

"A..." Mễ Ni cười khẽ, như thường lệ lấy chăn bọc quanh đầu của nữ nhân ra, đầu lưỡi cạy cánh môi ra, đánh thức cô bằng nụ hôn.

Không thể cho cô ngủ tiếp, bằng không cô sẽ bỏ qua bữa sáng.

Thời điểm cao trung cô chính là như vậy..

Vào thời điểm đó, vai trò Mỹ Duyên chính là chuyên gia cưỡi ngựa, người mà mỗi buổi sáng bước trên tiếng chuông đi vào lớp.

Bữa sáng gì đó không hấp dẫn bằng được ngủ thêm 10 phút.

Mễ Ni thân là người yêu thầm, làm sao chị không để ý tới điểm này?

Cho nên chị bắt đầu dưỡng thành thói quen thức dậy vào lúc 5 giờ rưỡi, thời điểm trường không có ai, chị đã bí mật nhét đồ ăn sáng nóng hổi vào ngăn kéo của cô, sau đó lén lút rời đi.

Ba năm cao trung, sáu học kỳ, chị đã tặng mấy trăm phần bữa sáng cho cô, nhưng chị không dám cho Triệu Mỹ Duyên biết mình là ai.

Bởi vì thời điếm đó, chị không phải mẫu người Triệu Mỹ Duyên thích.

Thân thể gầy trơ xương, nước da suy dinh dưỡng, khí chất ảm đạm, nếu tiếp cận, chỉ làm cho cô đem chị đẩy xa ra.

Cho nên, suốt cả năm cao trung, chị chỉ dám nhìn cô từ xa.

Ngay cả khi chị nói về kinh nghiệm học tập trên đài quốc kỳ, chị đều đem đầu cúi thấp xuống, sợ cô sẽ thấy được diện mạo của mình, phá hỏng ấn tượng tốt đẹp đầu tiên mà chị muốn dành cho cô.

Mỹ Duyên ngốc ngốc bị chị bế xuống giường, đứng sững sờ trước gương, ngơ ngác nhìn chị đang nặn kem đánh răng cho cô.

Mễ Ni đặt bàn chải đánh răng vào lòng bàn tay của Mỹ Duyên, xoa xoa mái tóc rối bù của cô: "Nhanh lên nhé, chị sẽ đi hâm nóng sữa bò cho em."

"Dạ..." Mỹ Duyên lúc lâu mới trả lời, bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ.

Mễ Ni bước ra khỏi phòng bếp, liền nhìn thấy Mỹ Duyên ghé vào bàn cơm mơ màng ngủ thiếp đi.

"Nếu em còn muốn ngủ, dứt khoát từ chức đi, Duyên."

Cô lập tức bừng tỉnh, trừng mắt liếc nhìn Mễ Ni một cái: "Không được!"

"Em đã hứa sẽ cùng Phác Chí Hiếu gây dựng sự nghiệp, cùng cô ấy kề vai chiến đấu, làm sao bây giờ lại có thể quay lưng bỏ chạy được chứ."

"Duyên, chỉ cần em vui vẻ, em làm gì chị cũng sẽ ủng hộ."

Người phụ nữ ngoài miệng nói chuyện dịu dàng, nhưng ấn đường chị không dấu vết khẽ nhíu lại.

Chán ghét Phác Chí Hiếu đó, dám cướp đoạt ánh nhìn Mỹ Duyên của mình.

Trong mắt cô, vì cái gì phải chứa người khác?

Cô ta thật phiền phức. Đồ vật khuê mật này, chị chán ghét đến cực điểm.

Sau bữa sáng, theo thường lệ chị đưa cô đi làm. 7:40, Mỹ Duyên cầm một túi đường phèn tuyết lê bước vào cửa công ty.

"Đinh linh linh!" Tiếng chuông di động vang lên.

Mỹ Duyên mở điện thoại ra, là Thấu Kì Sa Hạ gọi đến.

Thuận tay nghe điện thoại: " Xin chào, Sa Hạ, có chuyện gì sao?"

"Mỹ Duyên, tôi sẽ về nước sớm hơn dự kiến, là ngày 14, vừa vặn hôm đó là ngày nghỉ ngơi... "

Thanh âm bên kia dừng lại một chút: "Tôi muốn ở trên máy bay có thể nhìn thấy cậu, cậu... cậu có thể thỏa mãn nguyện vọng của tôi không?"

Đối diện với thái độ cầu khẩn ấy, Mỹ Duyên thiếu chút nữa buộc miệng nói ra hai chữ "có thể".

Nhưng mà cô đột nhiên nghĩ đến những lời Mễ Ni nói trên giường ngày hôm qua, cắn xương quai xanh cô, uy hiếp cô không được đi gặp Thấu Kì Sa Hạ.

Thời điểm khi đó đôi mắt chị sáng rực, trán chị ướt đẫm mồ hôi trong suốt, hô hấp nóng rực bức người.

Cô thành công bị vẻ ngoài của chị ta dụ hoặc, thở hổn hển nói tuyệt đối không đi.

Tiếp theo đó, bị chị lấp đầy.

Phục hồi tinh thần lại, gương mặt Mỹ Duyên nóng đến phỏng tay.

Cô không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng: "Xin lỗi, Sa Hạ, hôm đó công ty tôi có việc, tôi không thể đi được."

"Vậy sao?"

Triệu Mỹ Duyên bị hai chữ này làm cho chột dạ: "Vâng... Đúng vậy... công ty chúng tôi vẫn đang trong giai đoạn khởi nghiệp, rất bận."

"Không sao, tôi sẽ đi tìm cậu."

"Đừng..."

"Làm sao vậy? Cậu còn muốn cự tuyệt sao?"

Mỹ Duyên nghẹn họng, chột dạ nói: "Không, không, không, nếu cậu đến thì hãy gọi điện thoại cho tôi.."

7:47, vào văn phòng muộn hơn hai phút so với bình thường, xảy ra chuyện gì sao?

Mễ Ni nheo mắt, ngón tay trượt hai lần trêu màn hình, bên trong là bản ghi âm cuộc gọi của Triệu Mỹ Duyên.

Thấu Kì Sa Hạ...

Mễ Ni hung hăng nhíu mày lại. Người này, dây dưa không bỏ.

Nếu mười năm trước đã rời đi, bây giờ còn chạy về làm cái gì?

Dứt khoát ở nước ngoài cả đời không phải tốt hơn sao?

Một hai phải trở về cản trở chị, đối với
Mỹ Duyên của chị như hổ rình mồi.

Mễ Ni nhớ rõ, thời điểm khi học sơ trung, chị thường xuyên nhìn thấy
Thấu Kì Sa Hạ cùng Triệu Mỹ Duyên sóng vai nhau đi về nhà.

Mỗi lần như vậy, chị ghen đến nỗi ngực đều đau.

Đã nhiều lần chị nhìn thấy Thấu Kì Sa Hạ tự nhiên duỗi tay lấy chiếc cặp trên vai Mỹ Duyên, sau đó đem áo khoác trên cánh tay ném vào trong lòng Mỹ Duyên.

Mỹ Duyên cầm áo khoác của Thấu
Kì Sa Hạ, mà Thấu Kì Sa Hạ, mang cặp sách của Triệu Mỹ Duyên, hai người tựa như một đôi tình lữ.

Mỗi lần như vậy, Mễ Ni đều hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng chị không dám xuất hiện trước mặt Mỹ Duyên, chỉ lặng lẽ trốn trong bóng tối của góc khuất, chà sát bộ quần áo cũ mà người khác đã mặc, giống như chú hề cô đơn.

Mễ Ni thu hồi đáy mắt âm trầm.

Bây giờ chị không phải là một chú hề.

Cô ta nghĩ cũng đừng nghĩ cướp Mỹ Duyên của chị.

Chị nâng tay bấm một chuỗi dãy số: "Xin chào, cô có phải Thấu tiểu thư không?"

"Là tôi, chị là?"

"Tôi là người đã kết hôn với Triệu Mỹ Duyên, Mễ Ni, Mỹ Duyên nói rằng người bạn khi còn nhỏ của em ấy sẽ về nước, nhưng em ấy không tiện để đi đón máy bay, cô có yêu cầu gì muốn tôi giải quyết không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro