3. Lòng chiếm hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tiểu Thu tổng,"

"Chào buổi sáng, Tiểu Thu tổng."

"Tiểu Thu tổng, xin chào!"

Mỹ Duyên đi lên lầu, gặp nhiều người chào đón cô.

Tập đoàn Song Thu có hai khu lớn nhỏ.

Phác Chí Hiếu là tổng giám đốc của tập đoàn, cô ấy đã lãnh đạo đoàn đội một đường tung ra rất nhiều dự án, đem những phần mềm do nhóm phát triển đưa ra tầm nhìn của công chúng.

Tiểu Thu tổng Triệu Mỹ Duyên là phó tổng giám đốc, đồng hành cùng với Phác Chí Hiếu gây dựng sự nghiệp, nhưng thất bại từ lần này đến lần khác, một lần lại một lần cùng nhau bắt đầu lại.

Không giống với Phác Chí Hiếu là nữ cường nhân đầy sắc bén, một người phụ nữ mạnh mẽ, Tiểu Thu tổng trầm tĩnh dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ, là bảo vật của tập đoàn.

"Tiểu Thu tổng, vừa nãy tổng giám đốc tìm ngài, lúc ấy ngài không có ở đây, lát nữa ngài nhớ lên đó gặp cô ấy nhé ..."

Thư ký lên tiếng nhẳc nhở.

Mỹ Duyên nhấp môi nhẹ nhàng cười, đáy mắt như có hàng vạn ngôi sao lấp lánh.

"Được..."

Cô nhặt tài liệu trên bàn, đi đến văn phòng bên cạnh.

"Chí Hiếu, mình có thể vào không?"

Mỹ Duyên cong ngón tay tinh tế, gõ gõ cửa.

"Răng rắc" một tiếng, cửa mở ra.

Người phụ nữ bên trong đang mặc đồ ngủ, ngậm bữa sáng trong miệng, đặt một tay lên nắm cửa, lười biếng nhìn Mỹ Duyên.

Triệu Mỹ Duyên sửng sốt một lúc, sau đó nhíu mày: "Chí Hiếu, tại sao cậu lại ngủ trong văn phòng? Có phải lại suốt đêm xử lý văn kiện không?"

Phác Chí Hiếu gật đầu, ném thư mục trên bàn vào trong lòng Mỹ Duyên.

Mỹ Duyên chậm rì rì đóng cửa lại, cẩn thận đặt một sấp tài liệu trên tay lên bàn, sau đó mở ra xem.

Đồng tử của cô co rụt lại: "Tại sao lại là cậu ấy?"

Phác Chí Hiếu cắn một miếng bánh rán giò cháo quẩy, dựa vào sô pha, lười biếng hỏi: "Cậu biết chị ta?"

Nhìn bốn chữ "Thấu Kì Sa Hạ" rõ ràng trong tài liệu, ảnh chụp diện mạo thoải mái cùng với lý lịch sơ lược, Mỹ Duyên khựng lại.

Tại sao gần đây người bạn khi bé của cô lại xuất hiện thường xuyên như vậy?

"Người này là bạn khi bé của mình..."

"Tớ buồn bực cả buổi tối, một người lợi hại như vậy làm sao có thể chọn một bản lý lịch từ công ty nhỏ của chúng ta? Hóa ra là vì cậu, em gái của tớ." Phác Chí Hiếu hài hước nói.

"Đừng nói vớ vẩn, Chí Hiếu, mình đã kết hôn." Mỹ Duyên tức giận đem văn kiện ném vào người Phác Chí Hiếu.

"Yo! Đây là mị lực của phụ nữ đã kết hôn."

Phác Chí Hiếu duỗi tay bắt lấy văn kiện một cách dễ dàng, đem văn kiện mở ra: "Chị ta lớn lên không tồi đúng không?!
Mỹ Duyên bé nhỏ, có muốn xem xét đổi chồng khác không nè?"

Mỹ Duyên lấy gối đập vào người cô ấy: "Đừng nói chuyện vô nghĩa, Mễ Ni đối xử với mình rất tốt ..."

Thanh âm cô mềm mại quyến rũ, không giống như tức giận, càng giống như đang làm nũng hơn.

"Ai nha, Tiểu Thu tổng dịu dàng đáng yêu của chúng ta đánh người!"

Mỹ Duyên buồn bực, tự hỏi không biết tại sao Phác Chí Hiếu lại chán ghét
Mễ Ni như vậy.

Ngay cả khi nhiều lần Mễ Ni đã giải quyết các vấn đề về thủ tục cho Phác Chí Hiếu, nhưng cũng không thể loại bỏ ác cảm của Phác Chí Hiếu đối với Mễ Ni.

Phác Chí Hiếu mỗi ngày bên cạnh cô nói Mễ Ni nhìn qua rất không bình thường.

Hỏi cô ấy tại sao, cô ấy nói đôi mắt Mễ Ni nhìn cô rất kỳ kỳ quái quái, giống như dã thú, giống như ác quỷ.

Đấy là cái lí do gì?

Mễ Ni của cô siêu cấp ôn nhu săn sóc cô, được không?

Mỹ Duyên cũng bất lực về mối quan hệ ác liệt giữa bạn thân và Mễ Ni, cô chỉ có thể cố gắng tránh để họ gặp nhau.

Dưới lầu, trong ô tô, giao diện cuộc gọi trên màn hình di động của Mễ Ni biến mất.

Chị xem lại vị trí của Triệu Mỹ Duyên, cô đang trong văn phòng của Phác Chí Hiếu.

Lông mày xinh đẹp nho nhã của chị nhíu lại, tại sao cô lại ở cùng người phụ nữ đó?

Không cần suy nghĩ, chị cũng biết người phụ nữ ngu xuẩn kia ở trước mặt Mỹ Duyên nói những gì.

Mễ Ni siết chặt di động, hồi lâu mới chậm rãi buông ra, lái xe đến chợ bán thức ăn.

17:50, đúng giờ đi ra cửa đón Mỹ Duyên về nhà.

Mễ Ni ngồi vào ghế lái, lẳng lặng nhìn về phía cửa công ty.

Lúc 18:05, Mỹ Duyên đúng giờ ra khỏi công ty.

Bóng dáng xinh đẹp đó xuất hiện ở cổng lớn, thướt tha lả lướt, xinh đẹp điềm tĩnh.

Mễ Ni cau mày, nhìn cô đang nói chuyện cùng người đàn ông.

Chị biết đó là giám đốc tuyên truyền của công ty cô.

Mễ Ni mở cửa xe, đi đến cửa công ty.

Chị siết chặt nắm tay, nhưng vẻ ngoài vẫn hào hoa phong nhã phong độ như cũ.

Khi chị vừa xuống xe, có không ít cô gái trẻ nhìn trộm chị.

Hôm nay Mễ Ni mặc áo sơ mi trắng, lông mày nhướng lên, đôi môi mỏng khẽ cong.

Quần tây đen bao lấy đôi chân thon dài, cơ bụng săn chắc ẩn hiện dưới chiếc áo sơ mi trắng.

Trên mặt chị tao nhã lịch sự, nhưng trong lòng như có hung thú gầm thét.

Đừng cười với người khác, Duyên.

Đừng nói chuyện với người khác, Duyên của chị.

Triệu Mỹ Duyên thấy chị không nhanh không chậm đi về phía cô, quay sang nói lời tạm biệt với giám đốc bộ phận tuyên truyền bên cạnh, tay liền bị người chị nắm chặt.

Cô híp đôi mắt đẹp nhìn người bên cạnh, Mễ Ni nhà cô thật đẹp mắt.

Hmm?

Mỹ Duyên nhíu mày, vết đỏ trên tay áo chị là gì?

Quần áo của Mễ Ni luôn luôn sạch sẽ, có khi không thể tìm thấy một chút nếp gấp.

Hiện tại lại xuất hiện vết đỏ đặc biệt bắt mắt.

Còn chưa suy nghĩ xong, Mỹ Duyên đã bị đưa lên xe. "Ni, có phải chị bị thương không?"

Mỹ Duyên túm lấy tay áo chị.

Mễ Ni cúi đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt tự nhiên trả lời: "Không có gì, khi nãy giết con cá, không cẩn thận nên dính vào, chị vội vã đi đón em về nhà nên chưa kịp thay quần áo."

Triệu Mỹ Duyên khẽ thở phào, mỗi ngày cô đều bị Phác Chí Hiếu tẩy não, rất nhiều mảnh máu vừa lướt qua đầu cô.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro