15. Nữ nhân lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi tối chủ nhật có một bữa tiệc cưới.

Triệu Mỹ Duyên đang ngồi ở bàn tròn, nhìn cô dâu mặc váy cưới xinh đẹp, má lúm đồng tiền nhỏ xinh, cô ấy đứng trên thảm đỏ, cúi đầu nhìn xuống chú rể đang nửa quỳ cầm hoa hồng, trên khuôn mặt tràn ngập mong đợi và hạnh phúc.

Triệu Mỹ Duyên nhìn cảnh này, nhớ lại thời gian lúc trước cô và Mễ Ni chuẩn bị kết hôn, má nháy mắt trở nên đỏ ửng.

Hôm đó, Mễ Ni đem chiếc váy cưới đến nhà của hai người đang sống, dự định để Mỹ Duyên thử váy cưới.

Triệu Mỹ Duyên mặc váy cưới, đứng trước mặt chị.

Làn da cô như tuyết, mái tóc đen như mực, đôi mắt xinh đẹp tựa lưu ly.

Xưa nay khí chất của tiểu gia bích ngọc cũng nhờ vào trang phục lộng lẫy mới hiện ra tư thái của tiểu thư khuê các.

Cô mỉm cười với chị, nụ cười e lệ và thấp thỏm lo lắng, giống như đóa hoa nhài dưới ánh trăng, nở rộ lặng lẽ.

Cô làm người đang ngắm hoa phải kinh ngạc, tầm mắt của người dán chặt vào cô, yên lặng phác họa sự mềm mại trên người cô.

Thời gian dường như đứng yên, cho đến khi Mễ Ni nhấc chân dài bước đến, ánh mắt dán chặt vào đôi môi kiều nộn của cô.

Hôn cô, đây là mệnh lệnh từ đại não chị.

Làn da trần của Triệu Mỹ Duyên cảm thấy một mảnh lạnh lẽo, cô bị đẩy vào mặt kính.

Một tay cô vô lực ôm lấy cổ người kia, tay kia bị áp lên mặt kính.

Mễ Ni cạy môi cô, vụng về khiêu khích đầu lưỡi phẩn nộn.

Mặc dù họ là người yêu nhưng số lần họ hôn không nhiều lắm.

Bởi vì mỗi lần sau khi hôn, Mễ Ni sẽ vào nhà vệ sinh ngốc nửa giờ.

Cô từng nói rằng cô nguyện ý giúp chị, nhưng lại bị từ chối.

Chị nhấn mạnh bất cứ điều gì liên quan đến tình dục chỉ có thể được thực hiện sau khi kết hôn.

Lần này Mễ Ni đương nhiên lại khó chịu, ôm lấy Triệu Mỹ Duyên, hôn đến môi cô sưng đỏ lên, xong chị lại vội vã chạy vào nhà vệ sinh.

Nghe tiếng nước bên trong, Mỹ Duyên đỏ mặt cười trộm.

Sau khi nhớ lại khoảng thời gian đó, Mỹ Duyên liếc nhìn Mễ Ni bên cạnh, vừa vặn đối diện với tầm mắt của chị.

Chị cong môi cười lịch sự tao nhã, mặt mày như hoa.

Lúc này, một tràng pháo tay như sấm vang lên, Mỹ Duyên theo sau vỗ tay, là cô dâu thẹn thùng nói: "Tôi đồng ý."

Sau nghi thức hôn lễ của cô dâu và chú rể kết thúc, các bàn cũng bắt đầu phục vụ thức ăn, như thường lệ bắt đầu trò chuyện.

Mỹ Duyên uống rất nhiều, có chút khó chịu nên đi vào nhà vệ sinh.

Cô đẩy cửa phòng vệ sinh ra, nhanh chóng giải quyết vấn đề sinh lý.

Khi chuẩn bị ra khỏi phòng, bỗng nhiên đèn huỳnh quang trên đầu đột nhiên tắt, trước mặt trở nên đen như mực, không nhìn thấy nhìn hết.

Triệu Mỹ Duyên sờ soạng mở cánh cửa, thấy cửa chính nhà vệ sinh cũng bị đóng, toàn bộ trong phòng vệ sinh đều không có ánh sáng.

Trong lòng cô hoảng sợ, bản thân cô có bệnh quáng gà, chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi nhà vệ sinh để tìm khu vực cho thị giác được thoải mái.

[1] bệnh quáng gà: đôi khi còn được gọi là chứng mù đêm, là cách gọi thông thường của bệnh lý thoái hóa sắc tố võng mạc mắt. Quáng gà được đặc trưng bởi tình trạng giảm thị lực, thu hẹp tầm nhìn vào ban đêm hay trong bóng tối, những nơi ánh sáng không đầy đủ.

Mỹ Duyên duỗi tay lên không trung, luống cuống di chuyển theo hướng cửa.

Đột nhiên, cô cảm thấy mình sờ vào vật liệu may mặc, co rụt tay lại, hướng người nọ xin lỗi: "Tôi xin lỗi, tôi không phải cố ý."

Tay cô không thành công rút lại được, bị người nọ chuẩn xác bắt lấy, cô bị người đó đè lên trên cửa.

Người nọ kề sát vào cô, cô cảm giác được đây là nữ.

Mùi nước hoa dễ chịu trên cơ thể người kia bao trùm mùi hương nguyên bản của cô ta, khiến Triệu Mỹ Duyên đoán không ra cô ta là ai.

Hơi thở người kia xuyên qua tóc cô, Triệu Mỹ Duyên nghe tiếng hít sâu một hơi, hưởng thụ mà thở dài.

Sau đó, môi cô ta cọ qua tai cô, đè thấp giọng lên tiếng: "Nếu không ngửi thấy hương vị của em, tôi sắp không nhịn được..."

"Cầu xin chị thả tôi ra!" Trái tim Triệu Mỹ Duyên nhảy lên cuống họng.

"Đừng sợ, để tôi liếm một chút, nếm một chút liền thả em đi..." Người kia cố tình thay đổi giọng nói, Triệu Mỹ Duyên không thể nhận ra cô ta là ai, nhưng cô cảm giác trong âm điệu của cô ta mang hưng phấn.

Chẳng mấy chốc, đôi môi của người kia ngậm lấy da thịt sau cổ cô, nhẹ nhàng mút một chút, rồi thoải mái hô nhỏ một tiếng.

Buông miệng ra, người kia dùng khăn ướt giúp Triệu Mỹ Duyên lau đi những dấu vết để lại, tiếp theo, tháo cà vạt, che lại mắt Triệu Mỹ Duyên, thắt nơ bướm sau đầu cô.

Đây là một người thận trọng, Mỹ Duyên có thể cảm nhận được người này đang đeo bao tay.

"Năm phút sau hãy tháo xuống, nếu em nói chuyện này với ai, thì tôi sẽ bắt em mang theo."

"Được được được...Tôi sẽ không nói!"

Mỹ Duyên ở trong lòng đếm năm phút, tháo cà vạt xuống, nhà vệ sinh đã khôi phục ánh sáng.

Cô mở cửa, ánh mắt rơi vào tấm biển trước cửa.

Bốn chữ to "đang sửa chữa" đang diễn võ dương oai nhìn về phía cô.

Trong lòng Mỹ Duyên một mớ hỗn độn, phản ứng đầu tiên của cô là muốn nói cho Mễ Ni biết, nhưng nghĩ đến bệnh của chị ta, cô do dự trong lòng, nếu nói cho chị biết, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Phản ứng nhẹ nhất của chị là theo dõi cô trong 24 giờ, nếu nghiêm trọng, cô không dám nghĩ đến điều đó.

Cô vẫn còn nhớ về lần trước Mễ Ni tự tổn thương chính mình.

Hơn nữa, chị ta dường như không có ý làm tổn thương cô, cô sẽ tự mình điều tra nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro