16. Ly hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc Mỹ Duyên trở lại bàn ăn, Mễ Ni hỏi cô: "Sao em đi lâu vậy?"

Thần sắc Mỹ Duyên hoảng hốt trả lời: "Không sao, bụng em chỉ có chút không thoải mái."

Mễ Ni nhíu mày: "Có phải dạ dày khó chịu không?"

"Không sao."

Mễ Ni nắm lấy tay cô: "Nếu không thoải mái thì chúng ta đi về nhà."

"Đang trong tiệc cưới, về sớm không tốt lắm, em cũng không cảm thấy quá khó chịu." Mỹ Duyên giải thích.

Đúng lúc này, Mỹ Duyên nhận được tin nhắn từ công ty, muốn cô đi công tác thảo luận về hợp tác với các tỉnh khác.

Đi công tác xa.

Mỹ Duyên liếc nhìn Mễ Ni, cảm thấy thái dương phát đau.

Mỹ Duyên nói cho Mễ Ni về việc đi công tác lần này của mình, cô thu thập hành lý ngay trước mặt chị, trước khi ra khỏi cửa không quên cảnh cáo, nếu cô phát hiện chị theo dõi mình, hai người sẽ ly hôn.

Mễ Ni không nói một lời, chỉ gật đầu, biểu thị thỏa hiệp.

Lần nữa nhận được điện thoại từ Mỹ Duyên, là hai ngày sau.

Thanh âm mang theo tức giận: "Mễ Ni! Chị lại đến đây!"

"Chị làm gì?"

"Cái gì? Chị dám làm mà không dám nhận sao? Dùng định vị chơi rất vui sao?" Triệu Mỹ Duyên một mực chắc chắn Mễ Ni đã làm đều đó.

"Không phải chị." Mễ Ni suy nghĩ, rất nhanh hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Là Thấu Kì Sa Hạ.

Người hãm hại là cô ta.

Mỹ Duyên để lại câu: "Chờ tôi đi công tác trở về, chúng ta sẽ nói chuyện ly hôn."

Nói xong, cô nhấn nút cúp máy trên giao diện cuộc gọi.

Mễ Ni siết chặt điện thoại, lông mày rủ xuống, hơi thở âm trầm tản ra.

Trong ba ngày tiếp theo Triệu Mỹ Duyên ở nơi khác, số điện thoại di động của Mễ Ni vẫn luôn nằm trong danh sách đen.

Mãi cho đến khi Mỹ Duyên xuống máy bay, cô mới lấy nó ra.

Mỹ Duyên gọi số điện thoại của Mễ Ni, âm thanh vang lên chưa được ba lần đã có người nghe máy.

Thanh âm người kia khàn khàn, nhưng vẫn duy trì bình tỉnh: "Duyên, em về rồi sao?"

Thanh âm cô so với chị càng bình tĩnh hơn: "Đúng, mới vừa xuống máy bay, tôi đã gửi nội dung giấy thỏa thuận ly hôn vào hộp thư của chị ngày hôm qua, chị chắc là đã thấy được."

Mễ Ni trầm mặc một lúc: "Thấy được."

"Tôi ở Cục Dân Chính chờ chị." Mỹ Duyên nói xong, chuẩn bị cúp máy.

"Đợi đã, chị muốn sửa đổi một số điều trong thỏa thuận."

Triệu Mỹ Duyên bất ngờ nhướng mày.

Mễ Ni dễ dàng đồng ý như vậy sao?

Trong lòng cô có chút đau đớn không rõ, một cảm xúc gọi là khó chịu không vui.

Quả nhiên, trên thế giới này, cho dù ai có thiếu ai đi chăng nữa thì vẫn có thể sống sót.

Cô mở miệng: "Đến Cục Dân Chính rồi nói."

"Dù sao thì chúng ta cũng đã kết hôn nhiều năm, chúng ta hãy đi ăn một bữa cơm chia tay, được không?" Mễ Ni dùng ngữ khí khẩn cầu.

"Chị đã đặt một nhà hàng, địa chỉ đã được gửi đến điện thoại của em."

Mỹ Duyên do dự một lúc, rồi đồng ý.

Cô đọc thông tin, đó là nhà hàng mà năm đó Mễ Ni cầu hôn.

Là nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc, cũng khá tốt.

Khi cô bắt taxi đến nhà hàng, Mễ Ni đã đợi sẵn ở cửa, chị theo bản năng muốn nằm lấy tay Triệu Mỹ Duyên đang đi bên cạnh, thời điểm sắp chạm đến tay cô, ngón tay co rụt lại, thu trở về.

Trong quá trình dùng cơm, bọn họ đều không mở miệng nói một lời.

Mãi đến khi Mỹ Duyên đặt bát đĩa xuống, Mễ Ni mới lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc: "Thật sự phải ly hôn sao?"

Thanh âm của chị vạch trần những cảm xúc ảm đạm mà chị đã cố che giấu dưới vẻ ngoài của mình.

Triệu Mỹ Duyên không nói gì, cô sợ mình khi mở miệng sẽ nói ra điều hối hận, nên cô chỉ gật gật đầu.

Khoảng thời gian trước, việc bị giám sát luôn là một cái gai trong lòng cô, cô nghĩ mình có thể quên nó, nhưng cô phát hiện mình không thể làm được. Lần này, nội tâm cô biết người theo dõi mình không phải là Mễ Ni, mà là người phụ nữ cô gặp trong nhà vệ sinh nữ lần trước, cô muốn mượn điều này để ly hôn với Mễ Ni.

Cô không thể chịu được ràng buộc, không hề có tự do và riêng tư.

Nhưng điều khiến Triệu Mỹ Duyên lo lắng chính là tất cả sự dịu dàng của Mễ Ni và tình cảm cô dành cho chị còn chưa tiêu tán.

Mễ Ni hít một hơi thật sâu, lấy ra một chai rượu vang đỏ từ dưới ghế.

"Vào ngày cầu hôn, chị đã mua hai chai rượu vang đỏ, suy nghĩ, một chai để uống trong ngày cưới và một chai cho đám cưới vàng của chúng ta. Vào ngày cưới, đã uống một chai. Bây giờ, chai này, trước khi ly hôn, chúng ta hãy uống nó."

Mễ Ni có một bàn tay đẹp, tư thế mở chai cũng hết sức ưu nhã, nhưng Mỹ Duyên không có tâm tình để thưởng thức.

Thực sự sẽ tách ra.

Nhớ lại từng chút ngọt ngào trong quá khứ, Triệu Mỹ Duyên rũ lông mi xuống.

Mễ Ni rót rượu cho cô, đặt trước mặt cô.

"Duyên, uống đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro