17. Giam cầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cảnh tượng cuối cùng trong ý thức của
Triệu Mỹ Duyên là Mễ Ni văn nhã buông ly rượu vang đỏ trong tay đi về phía cô, trên mặt treo lên ý cười vô hại ôn hòa.

Mễ Ni ôm lấy người con gái đang hôn mê nằm xụi lơ trên ghế, hôn nhẹ lên má cô, dường như không thỏa mãn với sự vuốt ve trên gương mặt, chị di chuyển cánh môi ý đồ muốn tiếp xúc thân mật hơn.

Cuối cùng, vẫn kiềm chế loại xúc động này.

Chị vùi mặt Triệu Mỹ Duyên vào trong lòng ngực mình, hai tay gắt gao ôm chặt cơ thể cô, hồi lâu than nhẹ một tiếng: "Duyên, chị rất nhớ em."

Rồi chị mỉm cười, điệu cười kinh khủng làm người ta sởn tóc gáy: "Duyên, ly hôn sao, chuyện này là không thể."

Chị bế ngang Triệu Mỹ Duyên lên, đi đến quầy lễ tân để tính tiền.

Người phục vụ tại quầy lễ tân cũng biết
Mễ Ni, một bên thối tiền lẻ một bên nói: "Tình cảm của hai người thật tốt."

Khóe môi Mễ Ni cong lên nụ cười sủng nịch, giữa lông mi tràn đầy ngọt ngào: "Cô ấy không thể uống rượu nhưng một hai lại đòi uống, bây giờ say như vậy, thật là bướng bỉnh."

Phục vụ trước đó chưa ăn cơm trưa, nhưng bỗng nhiên hắn ta cảm thấy bụng mình no rồi.

Mễ Ni đóng vai một người bạn đời tốt, đem Triệu Mỹ Duyên bể vào trong xe.

Thời điểm Mỹ Duyên tỉnh dậy, trời đã tối.

Cô đang nằm trên giường, vừa mở mắt ra cô thấy một bức chân dung khổng lồ treo trên bức tường đối diện.

Cô hoảng sợ, nhìn vào bức chân dung vẽ mình.

Trái tim Triệu Mỹ Duyên đập kịch liệt, cô xoay người rời khỏi giường, muốn rời khỏi đây.

Sau khi đấu tranh với cánh cửa nửa ngày, vẫn không thể mở được, cô nhận ra cánh cửa đã bị người khác khóa từ bên ngoài.

Xoay người đánh giá căn phòng, đây là một căn phòng kỳ lạ, nhưng có dấu vết của cô ở khắp mọi nơi.

Cô thậm chí còn nhìn thấy sách giáo khoa ở cao trung và bài tập về nhà trên bàn.

Rõ ràng những cuốn sách này đã được đóng gói và ném vào trạm thu gom chất thải vào cuối kỳ thi tuyển sinh đại học của cô, tại sao bây giờ nó lại ở đây?

Còn sợi dây buộc tóc bị đứt mà cô sử dụng, con búp bê đã vứt trước đó, tất cả xuất hiện trong căn phòng này.

Triệu Mỹ Duyêm trong nháy mắt cảm thấy cô bị những đồ vật mình vứt bỏ đến trả thủ, ý tưởng này quá mức cổ tích, cô nhanh chóng phủ nhận nó.

Cô ấn ấn huyệt thái dương, nhớ lại người cuối cùng cô nhìn thấy trước khi hôn mê. Đồng tử Mỹ Duyên co rụt lại, cô đi về phía cửa đập mạnh: "Mễ Ni! Chị mau thả tôi ra ngoài!"

Cô gọi tên chị nhiều lần, thanh âm gần khô khốc nhưng chưa nghe đáp lại.

Cô bắt đầu hoài nghi người bên ngoài có phải là Mễ Ni hay không.

Cô là người duy nhất trong phòng, cửa sổ bị đóng kín, không thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài cửa sổ, cô không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài phòng, và cô cũng không biết mình đang ở đâu.

Mỹ Duyên theo bản năng muốn tìm di động dùng GPS định vị, tìm một hồi phát hiện, di động không có trên người.

Tay chân cô luống cuống, sống hơn 20 năm, chưa bao giờ cô gặp phải loại tình huống như vậy, cô hoảng sợ mà khóc nấc lên.

"Duyên, đừng khóc, chị lập tức quay lại."

Lúc này, Mỹ Duyên đột nhiên nghe thấy một giọng nữ quen thuộc, cô ngẫng đầu lên, là âm thanh phát ra từ bên trái góc tường. Đây rõ ràng là một máy theo dõi với chức năng truyền âm thanh.

Triệu Mỹ Duyên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, cô nhìn vào căn phòng gọn gàng, từ khi nào thì chị ta bắt đầu chuẩn bị những thứ này?

Năm phút sau, Mễ Ni mở cửa vào.

Mỹ Duyên đang ôm đầu gối ngồi dưới mặt đất, hai vai run rẫy, không ngừng khóc nức nở.

Mễ Ni ngồi xổm xuống, quỳ một gối bên cạnh cô, nhẹ nhàng đưa tay lên chạm vào mặt cô, muốn thay cô lau nước mắt, động tác chị nâng niu như đang chạm vào bảo vật mỏng manh, quý trọng lại tham luyến.

"Chát!" Triệu Mỹ Duyên đánh bay tay Mễ Ni.

"Chị không được phép chạm vào tôi."

Mễ Ni không nói gì, chị yên lặng rút tay lại.

Chị bước ra khỏi phòng, khi quay lại, trên tay cầm theo một chiếc khăn nóng, đưa nó cho cô.

Mỹ Duyên cầm chiếc khăn, lau trên mặt mình rồi ném chiếc khăn vào trong lòng Mễ Ni.

"Duyên, ngồi trên mặt đất lạnh, đối với thân thể không tốt, chị bế em lên giường ngồi nhé, được không?" Chị rũ mắt khẩn cầu.

Mỹ Duyên cuối cùng cũng liếc nhìn: "Không! Đây là đâu? Chị mau cho tôi ra ngoài!"

"Duyên, không phải em luôn muốn vào căn phòng này sao? Bây giờ, chị đã đưa em vào rồi." Chị mím môi: "Em không thích à?"

"Ai sẽ thích nơi...nơi kỳ quái này, chị mau thả tôi ra." Mỹ Duyên dừng một lúc, mới tìm ra một từ thích hợp để hình dung.

Mễ Ni mỉm cười si ngốc: "Duyên không thích sao, nhưng mà chị rất thích. Duyên, em có muốn xem bộ sưu tập của chị không?"

"Không!" Triệu Mỹ Duyên đột nhiên đứng dậy, chạy ra khỏi phòng.

Đây thực sự là nhà của cô và Mễ Ni, lúc trước cô chân trần đứng ngay cạnh cửa chống trộm, dùng dấu vân tay của cô mở khóa nhiều lần, nhưng mỗi lần đều bị nhắc nhở dấu vân tay không khớp.

Lúc ây, cô rất ngạc nhiên, tự hỏi tại sao
Mễ Ni lại mua một chiếc khóa sử dụng dấu vân tay trước khi mở cửa, hóa ra là dùng cho việc này.

Hóa ra chị ta đã suy nghĩ cách bẫy cô ngay từ đầu cuộc hôn nhân, người phụ nữ này!.

Mỹ Duyên đứng ở cửa gấp đến mức dậm chân, hoàn toàn không biết hành động chạy ra ngoài của mình đã chọc giận người trong phòng.

Mễ Ni từ phía sau ôm lấy eo cô, ở bên tai cô mềm nhẹ nói: "Duyên, em chạy không thoát."

Thanh âm giống như ngày xưa khi chị nói lời âu yếm với cô.

Chị nói tiếp: "Ngoan nào, đừng nháo, nếu em không thích căn phòng này, chúng ta sẽ đổi phòng khác."

Ngữ khí giống như đang dỗ một đứa trẻ, một cái bẫy ôn nhu khiến người khác dễ dàng luân hãm.

Nói xong, chị dùng lực nắm lấy vòng eo Mỹ Duyên, kéo chân, đem cô vác lên trên vai, tùy ý để cô đánh đấm phần lưng mình.

Khóe mắt và đuôi lông mày Mễ Ni mang theo thuần túy vui sướng. Phản phất như không cảm nhận được đau đớn trên người mình, chậm rì rì đem người lần nữa thả lại trên giường.

"Ngoan, chị sẽ cho em xem bộ sưu tập của chị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro