18. Gông cùm xiềng xích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mỹ Duyên bị chị ôm vào trong ngực, cô ngồi quỳ trên đùi Mễ Ni, eo thon bị bóp chặt, giống như một con thú yếu ớt vô hại đang bị dã thú hung mãnh cường thế gặm lấy cổ, giẫy giụa như thế nào cũng không thoát ra được.

Mễ Ni ngân nga giai điệu Dahlia mà Mỹ Duyên thường hay ngân, tay trái vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô, vỗ tay tỏ vẻ khen ngợi cô.

Trên đốt ngón tay chị có một chiếc chìa khóa bằng đồng nhỏ, bóp lấy eo thon của cô, đứng dậy mở ra ngăn tủ khóa trước mặt.

Mỹ Duyên nhắm mắt lại, vùi đầu vào trong lòng ngực Mễ Ni, không dám ngẩng đầu lên nhìn.

Mễ Ni lưu loát ném chìa khóa và ổ khóa trên mặt đất, xoa xoa mái tóc mượt mà của tiểu trân bảo trong tay, thấp giọng dụ dỗ: "Ngoan, nhìn một chút."

"Tôi không muốn nhìn!" Triệu Mỹ Duyên ngoài mạnh trong yếu, thanh âm nói chuyện rất lớn nhưng bả vai lại run lên nhè nhẹ.

Nhưng lần này không nhận được sự thương tiếc, Mễ Ni rõ ràng đã quyết tâm muốn cho Mỹ Duyên xem bộ sưu tập của mình.

Chị lấy cơ thể mềm mại và quyến rũ của cô ra khỏi lòng mình, muốn cô đối mặt với ngăn tủ nơi chị để bộ sưu tập.

Mỹ Duyên vẫn không muốn nhìn nó, hai mắt nhắm ghiền, cái trán mịn màng đẫm mồ hôi lạnh.

Cô đang dự đoán, trước mặt có phải là những hình ảnh đẫm máu và kinh hoàng hay không, từ trong tâm trí cô bật lên những hình ảnh trước kia cô đã xem, những bộ phim về vụ án giết người của những tên biến thái, đủ loại màu sắc hình dạng giết người khác nhau được hiện lên trong đầu cô như một bộ phim.

Mặc dù, trong tiềm thức, cô cảm thấy Mễ Ni sẽ không làm tổn thương cô.

"Không muốn nhìn sao? Vậy chị cho em chạm vào nó."

Thanh âm Mỹ Duyên bởi vì sợ hãi mà trở nên sắc nhọn hơn: "Không cần!"

Mễ Ni không cho phép cự tuyệt, nắm lấy tay cô sờ vào trong ngăn tủ.

Cô chạm vào thứ gì đó lạnh lẽo, giống như một dây xích.

Dường như đây không phải là cảnh tượng kinh hoàng mà cô dự đoán, cô lặng lẽ mở mắt.

Nỗi sợ hãi trong lòng cũng không giảm bớt đi nhiều. Đây là một chuỗi xích sắt bảng hoa hong với các vật thể hình vòng liên tiếp như vật phẩm xiềng chân, vòng xiềng chân còn được vải bông bao lại.
Có bốn chuỗi xích sắt như vậy trong tủ.

Cô cũng có tay chân hoàn chỉnh.

Chị cũng không muốn sử dụng dây xích.

Mễ Ni cầm lấy tay cô xoa xoa, sau đó đặt lên môi nhẹ nhàng liếm hôn, làm tư thế trấn an.

"Đừng sợ, mấy thứ này tạm thời chúng ta không cần dùng đến."

Vành mắt Triệu Mũ Duyên đỏ bừng, cánh môi run rẫy, cũng không bởi vì những lời chị nói mà thở phào nhẹ nhõm.

"Hôm nay, chúng ta lấy nó ra thử có được không, nếu nó không phù hợp, chị sẽ cho người làm lại." Lời nói của Mễ Ni giống như chị đang trao cho Mỹ Duyên một đôi nhẫn, không có bất kỳ lo lắng nào.

"Không cần...tôi không muốn thử." Cô giẫy giụa trong lòng ngực chị, thoát khỏi vòng ôm của chị.

"Tại sao lại không muốn? Nó không đẹp sao? Không đẹp thì chúng ta thay đổi sang kiểu dáng khác." Mễ Ni để cô thoát ra, xoay người đem cô ôm lên giường, nắm chặt cổ tay cô.

"Mễ Ni...Tôi xin chị, chị không cần làm như vậy dược không?" Mắt của Triệu Mỹ Duyên rưng rưng.

Biểu tình Mễ Ni một chút hối hận đều không có: "Không được, nếu chị không làm như vậy thì em sẽ rời xa chị."

"Em sẽ không rời xa chị, chúng ta sẽ không ly hôn nữa, chị sẽ quay lại dáng vẻ như trước đây chứ?" Khóe mắt Mỹ Duyên trào ra nước mắt, theo sườn mặt mềm mại từ từ rơi xuống.

Mễ Ni ngẩng đầu dựa sát vào cô, mút đi những giọt nước mắt của cô: "Em nói dối, chị không tin em. Hơn nữa, chị vẫn như trước kia, chị vẫn luôn là Mễ Ni mà."

Mễ Ni nâng chân cô lên đặt lên đùi chị, lấy trong ngăn tủ ra một cái xiềng chân, đeo nó lên mắt cá chân của Mỹ Duyên, răng rắc một tiếng khóa lại, âm thanh khóa lại vô cùng dễ nghe.

Làn da cô tuyệt mỹ như mỡ dê, mắt cá chân non mịn, ngón chân mềm mại như bông, kết hợp với xích hoa hồng dưới ánh đèn sợi đốt phản chiếu ra ánh sáng xinh dẹp, hiện lên một mỹ cảm kỳ dị.

Vẻ đẹp khiến người ta muốn vấy bẩn, mỹ cảm cấm ky.

Mễ Ni mỉm cười hài lòng, đôi môi mỉm cười như hoa mai tháng ba, thuần khiết, xinh đẹp nho nhã và thanh lịch.

"Duyên, nó rất vừa."

Chị không thèm tháo xuống xiềng chân, nắm lấy bàn tay của cô đang giấu sau lưng, kéo nó ra.

"Nào, chúng ta thử đến vòng tay."

Cổ tay của Triệu Mỹ Duyên cũng bị giam cầm.

Mễ Ni nhìn vào cảnh tượng mà mình đã chờ đợi trong nhiều năm, yết hầu đột nhiên phát ra tiếng than cảm thán kinh ngạc sảng khoái, giống như một con hung thú bị đè nén nhiều năm trong ngực, cuối cùng nó đã có thể lao ra khỏi nhà giam để giải phóng sự vui sướng.

Mỹ Duyên cuối cùng đã hoàn toàn thuộc về Mễ Ni.

Lực chú ý của cô sẽ không bao giờ được phân cho những người không quan trọng kia.

Không ai khác có thể rình mò vẻ đẹp của cô.

Chị sẽ không cho cô đi ra ngoài.

Vĩnh viễn đem cô giấu đi, chỉ một mình chị thưởng thức.

Đôi mắt Mỹ Duyên đỏ hoe vì khóc,
Mễ Ni sợ cô sẽ bị mù vì khóc quá nhiều, nên chị cởi bỏ gông cùm xiềng xích trên người cô ra, đặt nó lại trong tủ và khóa lại.

Chị lấy khăn lau mặt cho cô: "Duyên, ngoan, đừng khóc nữa."

Mỹ Duyên không để ý đến chị, nước mắt càng ngày càng nhiều.

"Duyên, nếu em không ngoan, chị ngay bây giờ lại trói em lại." Đôi mắt chị không chỉ có đau lòng, mà còn kèm theo hưng phấn khó có thể bỏ qua.

Mỹ Duyên nhanh chóng ngừng khóc, chỉ đem mình quấn lại trong chăn, nghẹn ngào nức nở.

Mễ Ni có phần tiếc nuối thở dài.

Chị đóng cửa phòng lại đi vào bếp.

Cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi, Mỹ Duyên chắc là rất đói, buổi trưa cô cũng không ăn nhiều lắm.

Nửa tiếng sau, Mễ Ni mở cửa phòng, Mỹ Duyên đã ở trong chăn ngủ thiếp đi, chị không đánh thức cô dậy, cởi áo khoác có mùi dầu khói, chui vào chăn ôm lấy cô.

Triệu Mỹ Duyên đã quên bản thân đang bị cầm tù, cô cong người chui vào trong lòng ngực chị.

Mễ Ni mím môi mỉm cười, hôn lên trán Mũ Duyên và nhắm mắt lại.

Khi Mỹ Duyên dậy, theo thói quen đẩy Mễ Ni đang ôm thật chặt lấy mình, quên mất mối quan hệ giữa hai người đã rơi vào trạng thái quỷ dị.

Mễ Ni bị đẩy nên tỉnh dậy, thanh âm trầm thấp lên tiếng: "Đói bụng sao? Chị sẽ đi hâm nóng thức ăn lại."

Mỹ Duyên gật gật đầu, xong lúc sau tỉnh táo lại, nói: "Không ăn!"

"Được, vậy không ăn."

"Chị đi chuẩn bị nước cho em tắm nhé, được không?"

"Không." Mỹ Duyên quay lưng lại, cùng chị kéo ra khoảng cách, không để ý việc chị lấy lòng.

Hai người không nói chuyện, trong lúc mơ mơ màng màng, Triệu Mỹ Duyên lại ngủ thiếp đi.

........

Nửa đêm vì đói nên tỉnh dậy, bụng kêu lên, cô theo bản năng đá người bên cạnh: "Tôi đói."

Mễ Ni bật đèn ngủ không chói mắt bên cạnh giường, đứng dậy sửa sang lại quần áo, liếc nhìn người trên giường: "Em đợi một chút, chị đi hâm nóng thức ăn lại."

Dưới ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt chị hiện lên một vẻ đẹp mơ hồ, dịu dàng mê hoặc.

Mỹ Duyên cuối cùng đã khuất phục dưới cơn đói đang hành hạ.

Cô thuận tay mặc áo khoác của Mễ Ni, ngoan ngoãn chờ chị hâm nóng thức ăn ở dưới bếp.

Cô nghĩ, Mễ Ni chắc là vì vấn đề ly hôn mà tức giận đem cô nhốt lại, sau một thời gian khóc lóc thảm thiết với chị, dùng mỹ nhân kế, nhưng chị cũng đâu cho cô ra ngoài đâu?

Dù sao, bị Mễ Ni nhốt lại, cũng sẽ không có chịu khổ, cô cùng lắm cảm thấy buồn chán trong một số ngày, điều này cũng không có gì ghê gớm.

Nghĩ đến đây, gánh nặng trong lòng cô đã được giải tỏa.

Cô đi đến cửa phòng bếp, nói với người đang đeo tạp dề: "Ni, lát nữa ăn cơm xong chị hãy chuẩn bị nước cho em, em muốn đi tắm."

"Được." Mễ Ni nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt lưu luyến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro