19. Ma quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mỹ Duyên tính tình nhẫn nại bị Mễ Ni nhốt trong một tháng, cô thực sự không thể ngốc được nữa.

Không có điện thoại di động, không có
WiFi trong sinh hoạt thực sự rất nhàm chán, giải trí hàng ngày của cô chỉ là xem TV.

Trong một tháng này cô đã xem hết tất cả các chương trình truyền hình và phim điện ảnh mà trước đây cô muốn xem.

Cô bày tỏ sự buồn chán với Mễ Ni.

Người này rõ ràng không hiểu cảm xúc này, đem chuyện này nghĩ tới một chiều hướng khác: "Ở bên chị rất nhàm chán sao?"

"......."

Hỏi như vậy thì người khác trả lời như thế nào.

Thần sắc Mễ Ni âm trầm, làm cho Mỹ Duyên không dám nói thêm lời nào.

Chị không nói nữa, chỉ vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.

Trong những ngày tiếp theo, Mỹ Duyên lần nữa yêu cầu Mễ Ni khôi phục lại tự do cho mình, nhưng chị không đồng ý.

Mỹ Duyên bắt đầu hoảng loạn lên, cô bắt đầu nghĩ về việc tự mình chạy trốn.

Ngày hôm nay, lúc Mễ Ni đang tắm rửa, điện thoại của chị để ở trên ghế sô pha.

Triệu Mỹ Duyên nhanh chóng rón ra rón rén đến mở khóa.

Cô nhập vào mật khẩu sinh nhật của Mễ Ni, mật khẩu bị sai.

Cô nhập vào mật khẩu của mình, mật mã bị sai.

Mỹ Duyên nghĩ đến sứt đầu mẻ trán, mật khẩu rốt cuộc là gì?

Mắt thấy Mễ Ni chuẩn bị tắm xong, cô chưa mở được khóa.

Trong chớp nhoáng, cô nhớ tới ngày đăng kí kết hôn, Mễ Ni vòng tay ôm lấy cô nói: "Hôm nay là ngày quan trọng nhất đối với chị, Duyên, cuối cùng em cũng thuộc về chị."

Mắt cô sáng lên, lanh lẹ gõ xuống kỷ niệm ngày cưới.

Vào trang chủ thành công, trên màn hình là ảnh mắt cá chân tinh tế, mắt cá chân bị xiềng chân khóa lại, cô nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ trên làn da trắng nõn kia, nhận ra đây là bàn chân của mình.

Không suy nghĩ nhiều, Triệu Mỹ Duyên vội vàng bấm số di động của cha mình, nhấn nút quay số.

Điện thoại "đô đô đô" lên nửa ngày mới được kết nối. "Mễ Ni, đã trễ thế này, có chuyện gì sao?"

Khi Mỹ Duyên nghe thấy thanh âm cha mình, theo bản năng nghẹn ngào một tiếng: "Cha ..."

Cô vừa dứt lời, điện thoại trong tay cô đã bị bàn tay khác đoạt lấy.

Mễ Ni không nói một lời nhấn nút cúp máy, lúc này mới nhìn về phía cô.

"Em muốn rời xa tôi như vậy?"

Không đợi Mỹ Duyên trả lời, Mễ Ni đem cô bế ngang lên, nhốt cô vào trong phòng ngủ.

Đứng trên ban công, Mễ Ni gọi lại cho cha Mỹ Duyên.

Trong phòng ngủ mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm nói chuyện của Mễ Ni.

"Cha, Mỹ Duyên không sao, vừa nãy cô ấy xem một bộ phim kinh dị nên sợ hãi mà thôi."

"Vâng, người yên tâm, con sẽ không bắt nạt Mỹ Duyên."

"Chúng con đang đi du lịch, cuộc gọi quốc tế rất đắt, Mỹ Duyên luyến tiếc gọi, không phải cố ý không liên lạc với người."

"Chơi bao nhiêu ngày là do cô ấy quyết định, con không làm chủ được."

"........"

Khi Mỹ Duyên tỉnh dậy một lần nữa, phòng ở đã được thay đổi, cô không biết ngôi nhà này lớn đến mức nào, bởi vì chân cô bị xiềng xích khóa lại, nên chỉ có thể di chuyển trong một phạm vi nhất định.

Sau khi Mỹ Duyên tắm rửa, ăn xong bánh sandwich mà Mễ Ni đã đặt lên bàn, lại lần nữa chui vào trong chăn.

Mễ Ni rõ ràng không có ở nhà.

Chìa khóa cắm vào khóa tâm, xoay tròn vặn vẹo, hai người cọ sát vào nhau, phát ra tiếng rên rỉ khó khăn và đau đớn.

Mỹ Duyên biết chị ta đã trở lại, cô đem cơ thể mình co rút lại, chui vào trong góc giường.

Mễ Ni ngân nga giai điệu mà Mỹ Duyên thường ngân, chậm rì rì mở cửa phòng.

Mỹ Duyên co rúm lại trong chăn, thân thể ở trên giường u lên một núi nhỏ.

Mễ Ni liếc nhìn cô, tiếp tục ngân nga, thanh âm chị trầm ấm, giọng ngân nga nhẹ nhàng tựa hồ muốn câu lấy hồn người khác.

Chị chậm rì rì vào cửa, đi đến mép giuờng, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào đồi núi nhỏ kia.

Cằm chị tựa vào mu bàn tay, làn da trắng có chút dọa người, một tay khác kéo nhẹ góc chăn, nhẹ nhàng kéo, không cần tốn sức.

Mỹ Duyên nhanh chóng đem chăn từ trong tay chị kéo trở về, không nhìn chị, vùi đầu trong ổ chăn, thậm chí một sợi tóc cũng không bị lộ ra.

Chị kéo chăn lại, Mỹ Duyên cũng tương tự đem chăn túm lại mình.

Mỹ Duyên nghe thấy tiếng cười nhẹ, sau đó ngón tay chị lại trèo lên chăn cô.

Cô kéo mạnh lần này, nhưng không thể thoát ra được.

Cô tức giận đến nỗi đá vào tay chị, có ý định đuổi Mễ Ni đi.

Nhưng đá không thành, chị bất ngờ xốc chăn lên, bàn tay siết chặt lấy mắt cá chân gầy tinh tế.

"A..." Tiếng cười khàn khàn của chị biểu lộ tâm trạng sung sướng, nhưng mặt mày lại bao trùm một tầng sương mông lung, khiến người ta không đoán được tâm trạng thật sự của chị.

Mỹ Duyên giẫy giụa muốn thoát khỏi lòng bàn tay nóng rực của chị, giống như một con thú nhỏ yếu đuối liều mạng thoát khỏi cái bẫy, cổ chân bị xích khóa lại theo động tác của cô tạo ra tiếng "Leng keng leng keng" kim loại va chạm.

Cô vốn không muốn nói một chữ với Mễ Ni, nhưng tình cảnh hiện tại không cho phép cô làm vậy.

"Buông tôi ra." Thanh âm cô yếu ớt tức giận.

Mễ Ni mắt điếc tai ngơ, ngồi quỳ xuống bên mép giường, ác liệt thưởng thức đôi chân mềm mại và thơm ngát của cô.

Chị cố ý cào cô ngứa, những vết chai mỏng trên đốt ngón tay từng chút cọ xát vào lòng bàn chân cô.

"Ha!" Hơi thở Mỹ Duyên không ổn định.

"Hổn đản, chị buông ra!" Mỹ Duyên càng dùng sức thoát khỏi thì bàn tay kia càng nắm chặt.

Mễ Ni cào càng hăng say: "Kêu chị cái gì?"

"Ha ha ha...ha ha ha..." Khóe mắt cô đầy nước "Chồng ơi, chị buông tay ..."

Mễ Ni lúc này mới miễn cưỡng vừa lòng.

Cổ chân thoát khỏi sự giam cầm, Mỹ Duyên nhẹ nhàng thở ra, còn chưa ổn định hơi thở, chiếc chăn trên cơ thể cô đã bị xốc lên.

Trên người Mỹ Duyên chỉ mặc áo sơ mi của Mễ Ni, ngoài ra không mặc gì hết.

Cố tình đây là một chiếc áo sơ mi trắng, căn bản không che được cái gì.

Cảnh xuân như ẩn như hiện, ngược lại so với trần trụi càng mê người hơn.

Cô ôm hai chân ngồi trong góc giường, cặp đùi trắng như ngọc dưới lớp áo sơ mi, chiếc áo sơ mi này quá lớn đối với cô, mặc trên người trở nên lỏng lẻo, giống như một đứa trẻ mặc nhầm quần áo của người lớn.

Xiềng xích đeo trên mắt cá chân cô, dưới ánh đèn huỳnh quang phát ra ánh sáng sắc lạnh.

"Lại đây..." Đầu lưỡi Mễ Ni bật ra một âm tiết, ngoắc ngón tay với cô đang ngồi trong góc tường, mặt mày trong trẽo, ngũ quan đẹp như tranh vẽ và đôi mắt sâu không lường được, giống như ma quỷ khoác vẻ ngoài của một thiên thần.

Mỹ Duyên thấy thế càng thêm xê dịch vào trong góc.

Mễ Ni cau mày, một tay kéo cà vạt trước ngực, một tay khác ôm lấy vòng eo kiều mềm của cô, ôm vào trong lòng ngực mình.

Chị đặt tay trái lên thắt lưng của cô, tay phải cởi từng cúc áo sơ mi của mình, từng chút từng chút lộ ra một bộ ngực to trắng nõn.

Mỹ Duyên quay mặt đi, cô không thể không thừa nhận hành động cởi nút bằng một tay của Mễ Ni quá mức gợi cảm, làm cho người nhìn có thể mất kiểm soát.

Sau khi Mễ Ni cởi áo, chị nâng ót người dưới thân, cúi người hung ác hôn xuống.

Chị lấy lưỡi làm kiếm, tùy ý xâm lược công chiếm môi răng của cô.

Mỹ Duyên ở dưới thân chị khóc nức nở: "Chị cho em đi ra ngoài, được không?"

"Không được." Thanh âm Mễ Ni khàn khàn, ánh mắt thâm trầm.

Chị không nhanh không chậm, từng chút một cởi bỏ nút thắt ngực của cô.

Một phen triền miên qua đi, Mỹ Duyên khóc đến khàn cả giọng, Mễ Ni mới buông tha cho cô.

Cô mở to đôi mắt mơ màng, khóc nức nở bị ôm vào phòng tắm.

Mễ Ni kiên nhẫn hôn những giọt nước mắt trên mặt cô, giúp cô tắm rửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro