5. Tuyên bố chủ quyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba người ngồi trong nhà hàng, im lặng không ai lên tiếng.

Chủ yếu chính là một khi Thấu Kì Sa Hạ cố gắng mở chủ đề nói chuyện với Triệu Mỹ Duyên, liền sẽ bị Mễ Ni nhanh chóng cắt ngang.

Thấu Kì Sa Hạ dứt khoát im miệng.

Mỹ Duyên thấy bầu không khí có chút xấu hổ, cong ngón tay véo nhẹ vào cơ eo của Mễ Ni.

"A......"

Mễ Ni giả vờ bị đau, dùng tay trái quấn quanh eo cô, tinh tế xoa nắn.

Mỹ Duyên đẩy chị một chút, đem bàn tay thoát khỏi lòng bàn tay chị.

Cô thở dài, đối diện là con ngươi sâu thẳm của chị. Cô đỏ mặt, cúi đầu xuống đấu tranh với miếng bít tết trước mặt.

"Ách."

Sau lưng Mỹ Duyên cứng đờ, hung hăng trừng mắt nhìn Mễ Ni.

Tay của chị đã thò tay vào váy cô, trượt giữa hai chân, xoa nhẹ phần thịt mềm mại giữa hai chân cô.

Ngón tay lướt qua da cô, xoa nhẹ nó, làm Mỹ Duyên nhịn không được hai chân run rẫy.

Quả thực rất quá đáng!

Mỹ Duyên giẫm lên chân người bên cạnh, nhưng vô tình giẫm nhầm người, giẫm phải giày của Thấu Kì Sa Hạ, khiến Thấu Kì Sa Hạ kinh ngạc nhìn cô.

"Xin lỗi..."

Cô xấu hổ khi giẫm sai người.

Mỹ Duyên lấy chân đá Mễ Ni, lần này không đá sai, nhưng khiến cho chị thuận thế nắm lấy bắp chân cô.

Bàn tay đã sát phạt trên bàn phím nhiều năm đánh nhẹ vào bắp chân cô, như có dòng điện lướt qua.

Cô không chú ý đến đôi mắt hơi rũ xuống của người đối diện mang theo ánh sáng lập lèo: "Không có việc gì."

Mỹ Duyên chịu không nổi, đứng dậy đột ngột, buộc Mễ Ni phải rút tay lại.

"Tôi...tôi đi vào toilet một chút."

Cô cơ hồ là chạy trối chết.

Mỹ Duyên bước ra khỏi nhà vệ sinh, ngay sau khi rửa tay, trong gương xuất hiện thân ảnh Mễ Ni.

Người chân dài tay dài, chỉ hai bước chân, liền đem cô đè lên tường, khóa chặt cánh tay đang giãy giụa của cô, bịt kín đôi môi sắp sửa phun ra lời trách cứ.

Hôn nồng nhiệt triền miên.

Nụ hôn của Mễ Ni luôn dịu dàng và nóng bỏng, tựa hồ muốn đem cô hãm vào vực sâu.

Không hôn đến lúc Triệu Mỹ Duyên không chống đỡ nổi, chị tuyệt đối không dừng lại.

Kết thúc nụ hôn, Triệu Mỹ Duyên theo thường lệ xụi lơ ở trong ngực chị, điều chỉnh hơi thở.

Dư quang khóe mắt nhìn thoáng qua Thấu Kì Sa Hạ đứng cách đó không xa, chị mang theo mặt nạ thân thiện nhìn bọn họ mỉm cười, lên tiếng: "Quấy rầy."

Trên đường về nhà, Mỹ Duyên vẫn luôn không để ý đến Mễ Ni.

Ngẫm lại một màn vừa rồi, cô liền cảm thấy xấu hổ.

Cô không biết khi nãy mình tạm biệt với
Thấu Kì Sa Hạ như thế nào, quả thực là chạy trối chết.

Mễ Ni biết được suy nghĩ của cô, cũng không thèm quan tâm đến việc Mỹ Duyên phớt lờ mình, dù sao, chị cũng đã biểu thị công khai chủ quyền.

Triệu Mỹ Duyên là của chị, họ Thấu này nên lăn đi.

Mỹ Duyên nghẹn hồi lâu, nhịn không được lúc đèn đỏ ở ngã tư sáng lên, lên tiếng: "Mễ Ni, chị... chị sau này không được phép ở trước mặt người khác làm...làm loại chuyện này."

"Không được phép làm những chuyện gì?"

Con ngươi đen bóng của Mễ Ni mang theo ý cười.

"Chính là..chính là..."

"Hả?" Mễ Ni giả vờ không biết.

"Là không được hôn? Hay không được sờ? Hay là không được phép cắn?"

"Chị... chị ..." Mỹ Duyên đánh nhẹ vào người Mễ Ni "Đều không được!"

"Ồ... Vậy, ở nơi riêng tư, chị có thể sờ, có thể hôn, có thể cắn, hoặc có thể..."

"Chị câm miệng!" Mỹ Duyên nhào lại che miệng Mễ Ni.

Mễ Ni vươn lưỡi liếm lòng bàn tay của cô, thuận tay ôm chầm eo cô.

Lúc này, đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh, còi ở phía sau kêu lên không ngừng.

"Ngô.."

Chị đột nhập vào thể giới nhỏ bé trong miệng Triệu Mỹ Duyên, đầu lưỡi nhanh chóng đảo qua hàm răng tinh xảo của cô.

Thả cô ra, nhanh chóng nắm lấy tay lái.

Chậc, thật ngọt.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro