6. Mễ Ni ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mễ Ni nhanh chóng tiếp quản bộ phận phát triển phần mềm.

Chị là một người có kỹ thuật rất giỏi, thực lực lợi hại.

Bộ phận phát triển phần mềm đã thay đổi thành bộ phận kỹ thuật, thời gian hoàn thành tất cả các thủ tục đã giảm đi một nửa, chỉ dựa vào chính chị có thể kéo hiệu suất của toàn bộ tập đoàn.

Mọi người trong công ty đều cao hứng, nhưng Mỹ Duyên không vui lắm.

Ham muốn chiếm hữu và kiểm soát của Mễ Ni quá mạnh mẽ.

Nếu có người ở trong văn phòng của cô quá mười phút, chị sẽ đến xem.

Có những đồng nghiệp đến chia sẻ một số đồ ăn vặt với cô, chị cũng không cao hứng.

Giữa trưa ăn cơm, cô không thể ăn cùng đồng nghiệp mà phải ăn cơm trưa đã chuẩn bị sẵn với Mễ Ni trong văn phòng.

Hơn nữa, trong thời gian này, động tác trêu giường của chị rõ ràng càng hung ác hơn.

Mễ Ni thường vào lúc Triệu Mỹ Duyên mệt đến không thở nổi, cắn vành tai cô, cảnh cáo cô.

Không được nhận những gì người khác cho, chị sẽ cho những thứ cô muốn.

Đừng cười với người khác.

Đừng cùng người khác nói chuyện.

Em là của chị.

Mỹ Duyên cảm thấy giống như cô đã trở lại trường đại học, một khoảng thời gian ngọt ngào nhưng ngột ngạt.

Lịch trình của các khóa học tự chọn của mình và chị giống nhau như đúc.

Trừ khi có thời gian cần thiết, cả hai người đều ở lại với nhau.

Sau khi chị nhận được đơn hàng đầu tiên, chị nhanh chóng thuê một căn phòng, yêu cầu cô rời khỏi ký túc xá cùng ở chung với chị.

Mỹ Duyên phục hồi tinh thần lại, thở dài, đứng dậy đi vào toilet.

"Mỹ Duyên."

Triệu Mỹ Duyên bước ra khỏi của văn phòng, nghe thấy thanh âm Thấu Kì Sa
Hạ, quay đầu lại, thấy chị vội vã cởi áo khoác tây trang ra.

"Làm sao vậy?" Cô mê mang nói.

"Đừng nhúc nhích." Thấu Kì Sa Hạ nhẹ ôm lấy cô, dùng áo khoác quấn quanh hông cô, hai tay áo buộc một chiếc nơ xinh xắn trên eo cô.

Mỹ Duyên đỏ mặt hiểu ra, ấp úng nói "Cảm .. Cảm ơn."

"Không cần phải cảm ơn, cậu nhanh vào xử lý một chút đi." Chị dừng lại "Áo khoác lần sau trả tôi cũng được."

Triệu Mỹ Duyên chạy chậm vào nhà vệ sinh, nhìn vào váy chính mình, quả nhiên đã dính rất nhiều máu.

Ách...

Trước tiên cô nên làm thế nào đây?

Cô vừa muốn gọi để hỏi Phác Chí Hiếu mượn quần áo, liền thấy Mễ Ni gọi điện thoại đến.

"Duyên, em đang ở đâu?"

"Ni, chị có thể về nhà lấy đồ giúp em không?" Thanh âm cô yếu ớt.

"Em ở đâu?"

"Em đang ở trong nhà vệ sinh."

Mễ Ni đối với cô rõ như lòng bàn tay, nháy mắt hiểu ngay tình huống của cô.

"Em đợi một chút, chị sẽ đến ngay lập tức."

Chưa đầy mười phút, Mỹ Duyên được trao một chiếc túi qua nơi cách gian.

Băng vệ sinh, ấm bảo bảo, quần áo đầy đủ mọi thứ.

Mỹ Duyên thay đồ xong đi ra nhà vệ sinh, thấy Mễ Ni đang dựa vào tường đợi cô. "Sao chị đến đây nhanh vậy?"

Từ công ty về đến nhà phải mất ít nhất mười phút.

"Đồ vật của em, chị sao có thể không chuẩn bị trước?"

Mễ Ni nghiêng đầu, liếc nhìn áo khoác tây trang trong tay cô, cau mày "Mang lại đây."

"Em có thể cầm được, không nặng lắm."

Mễ Ni đi đến lấy áo khoác trong tay cô: "Chị không thích em cầm quần áo của người khác."

Càng không thích trên người em có mùi hương của người khác.

Nửa giờ sau, người dọn dẹp vệ sinh tìm thấy một mảnh áo bị đốt cháy một nửa từ trong thùng rác, đau lòng nói: "Ngày nay những kẻ có tiền đều đem những bộ quần áo đắt tiền đốt đi, thật tùy hứng mà."

Trêu điện thoại Thấu Kì Sa Hạ xuất hiện một tin nhắn WeChat từ Mễ Ni: "Xin lỗi, Thấu tổng, quần áo của cô đã bị rơi, đây là tiền bồi thường.

Phía dưới là 3 vạn đã được chuyển đến.

Thấu Kì Sa Hạ gửi lại một biểu tượng mỉm cười.

Chị đặt điện thoại xuống, nhớ lại khoảnh khắc chị ôm cô vào lòng.

Sợi dây chuyền kim cương trên xương quai xanh của cô, không biết đó có phải ảo giác của chị hay không.

Chị luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Nó có vẻ quá lớn.

Giống như là vì bên trong đặt một vật nào đó, cho nên mới cố ý làm nó lớn như vậy.

.........

"A.." nữ nhân vô lực nức nở, âm thanh giống như con vật nhỏ vô tội bị khóa trụ yết hầu.

Mễ Ni ôm lấy vòng eo nhỏ của Triệu Mỹ Duyên, một tay vén vạt áo cô, một tay khác nâng cằm cô lên.

Đầu lưỡi cạy ra hàm răng cô, không kiêng nể hôn xuống.

Lại tới nữa.

Mỗi lẫn ghen chính là bộ dạng này.

Chiều cao hai người chênh lệch, tư thế này Mễ Ni có chút cố sức.

Chị nhấc Mỹ Duyên lên, đem người đặt lên bàn làm việc, còn chính mình bao phủ lấy cô.

Thật vất vả mới kết thúc nụ hôn, Mỹ Duyên ghé vào trước ngực Mễ Ni, thở gấp nói: "Đừng giận, Sa Hạ chỉ là vì muốn giúp em thôi."

"Chị biết."

Đúng vậy, chị biết.

Lý trí nói với Mễ Ni, người kia chỉ đang giúp Triệu Mỹ Duyên, chị hẳn là nên cảm kích cô ta.

Nhưng mà, một khắc khi nhìn vào video giám sát thấy Mỹ Duyên bị người kia vòng lấy, chị vẫn là nhịn không được tức giận.

Chị gần đây đã mất khống chế rất nhiều lần.

Mễ Ni thở hổn hển, không thể tiếp tục như thế này.

Chị đem đầu Mỹ Duyên ấn vào ngực mình, một tay che mắt, không cho cô thấy biểu tình dữ tợn của mình.

Nếu chị tiếp tục như vậy, chị sẽ sớm không thể duy trì vẻ ngoài hoàn mỹ mà chị đã gây dựng bao lâu nay.

Nếu chị bộc lộ bản chất của mình, Mỹ Duyên sẽ không thích chị nữa.

Không thể để cho chuyện này phát sinh.

Tuyệt đối không.

Chị hít một hơi thật sâu, mỉm cười, thay đổi mặt nạ của mình.

Sự hung ác trong đôi mắt phút chốc biến thành ôn nhu dịu dàng.

Một quý cô ôn nhu như ngọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro