7. Làm chung công ty

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ban đêm, Triệu Mỹ Duyên thật sâu chìm vào giấc ngủ.

Mễ Ni vén chăn cầm điện thoại ra phòng khách.

"Đô đô đô..."

Sau một lúc lâu, thanh âm mơ hồ của người phụ nữ ở bên kia truyền đến: "Ai vậy...đã hơn nữa đêm mà còn gọi điện thoại."

"Là tôi, Mễ Ni." Thanh âm lạnh lùng, nghe không ra nửa điểm buồn ngủ.

Phác Chí Hiếu tỉnh ngủ ngay lập tức, con ngươi xoay chuyển, cô biết ngay chị sẽ gọi điện thoại đến.

Thấu Kì Sa Hạ đang ở đây, chị ta không phải nên lo lắng sao?

"Ah, là chị, có chuyện gì ngày mai rồi hãy nói, tôi muốn ngủ."

Người này không bao giờ biết quan tâm đến bất cứ ai ngoại trừ Triệu Mỹ Duyên,
EQ thấp đến đáng sợ.

Thực sự không biết tại sao Triệu Mỹ Duyên lại thích loại nữ nhân này.

Phác Chí Hiếu ghét bỏ ngậm miệng, muốn sớm cúp điện thoại.

"Đợi đã, năm sau công ty của các người muốn sản xuất phần mềm mới, tôi có thể làm kỹ sư trưởng."

"Ồ,*vô sự hiến ân cần nột, phi gian tức đao*" Phác Chí Hiếu câu môi, cười đến đắc ý "Nói đi, mục đích là gì?"

*Vô sự hiến ân cần nột, phi gian tức đạo: khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.

"Chỉ cần cô sa thải Thấu Kì Sa Hạ, MT tôi có thể giúp cô thiết kế."

Thấu Kì Sa Hạ.

Mễ Ni siết chặt điện thoại trong tay, không thể cho người này có cơ hội tiếp cận Mỹ Duyên.

"Ha, như vậy không có lời." Thanh âm gian trá của Phác Chí Hiếu không chút nào che dấu "Thấu Kì Sa Hạ tốt xấu cũng là giáo minh Thường Thanh Đằng, tôi sao có thể vì một cái phần mềm mà bỏ qua một người tài giỏi như vậy, lỗ vốn, lỗ vốn... "

Cô dừng lại: "Hơn nữa, tôi cảm thấy người này rất tốt, tốt hơn chị rất nhiều, nếu như Mỹ Duyên để ý đến chị ta, tôi..."

"Cô câm miệng!"

"Ồ, chị không mang gương mặt ôn nhu dịu dàng nữa sao..."

Mễ Ni hít một hơi thật sâu, kìm nén sự tức giận của mình: "Chúng ta trở lại chủ đề chính, điều kiện của cô là gì?"

"Tôi không muốn sa thải Thấu Kì Sa Hạ, một con bò to lớn như vậy, với tôi đó là một khoản tiền lớn, tôi sẽ không đuổi chị ta đi." Phác Chí Hiếu dừng lại: "Điều kiện này của chị là không có khả năng, nếu chị không yên tâm, chị có thể tham gia công ty của chúng tôi."

"Vị trí kỹ sư trưởng của phòng phát triển phần mềm luôn dành cho chị."

Nói xong câu này, Phác Chí Hiếu cúp điện thoại.

Cô ngáp dài một cái, bò trở lại giường, tràn đầy tự tin, người nào đó ngày mai nhất định sẽ đến công ty.

Nha, thật hạnh phúc khi tuyển được hai nhân tài lợi hại.

Ách, phải tăng lương cho Mỹ Duyên.

........

Sáng sớm hôm sau, Triệu Mỹ Duyên từ ghế phụ bước xuống.

Cô đem sợi tóc vén ra sau, đi về phía cửa công ty, lại bị người kia đem tay kéo lại.

"Có chuyện gì vậy? Ni."

Mỹ Duyên ngẩng đầu nhìn lên đường quai hàm tuyệt đẹp của chị.

Mễ Ni ôn nhu đưa tay xoa nhẹ hai má cô, sau đó dịu dàng hôn lên trán cô.

"Cũng đã hôn tạm biệt xong, em đi vào đây."

Mỹ Duyên đan tay hai người vào nhau, lắc lắc, mỉm cười ngọt ngào.

Mễ Ni không buông tay: "Chị sẽ đi với em."

"Có chuyện gì sao?"

"Là một kinh hỉ."

Hai người tay trong tay bước vào thang máy.

Không ít nhân viên nhìn hai người bọn họ.

Mễ Ni mỗi ngày đều đưa đón Mỹ Duyên đi làm, hơn nữa bộ phận phát triển phần mềm thường gặp vấn đều nên nhờ Mễ Ni giúp đỡ, vì vậy hầu hết các nhân viên của tập đoàn Song Thu đều biết chị.

Mối quan hệ giữa hai người quá tốt đẹp, đã kết hôn được gần hai năm, còn ngày ngày gắn bó với nhau. Họ chưa bao giờ nghe đôi này cãi nhau.

Số tầng nhảy lên tầng bảy, ngay lập tức liền tới lầu bảy. "Leng keng" vang lên, cửa thang máy mở ra.

Thấu Kì Sa Hạ mặc tây trang xanh đen chỉnh tề, đứng trước thang máy.

Khí chất trầm ổn, mang theo một mùi thơm êm dịu hơi đắng từ cà phê đen.
Chị rũ mắt nhìn xuống chiếc đồng hồ
Patek Philippe trên cổ tay, thời gian tựa hồ đứng yên vì chị.

"Buổi sáng tốt lành."

Thấu Kì Sa Hạ hạ tay xuống, chào mọi người một cách tự nhiên.

"Đây là ai vậy?"

"Công ty chúng ta khi nào có người đẹp như vậy nha?"

"Đây là phó giám đốc của bộ phận tiêu thụ, thế nào? Đẹp không?"

Thấu Kì Sa Hạ chỉ mới ở công ty được hai ngày, có nhiều người không biết chị, lúc này đang nghị luận về chị.

Chị mỉm cười: "Mỹ Duyên, chào buổi sáng."

Mễ Ni buông tay Mỹ Duyên ra, ôm lấy eo cô: "Chào buổi sáng."

Trong mắt chị lộ ra tia cảnh cáo.

Mày, tránh xa cô ấy ra.

Thang máy ồn ào đột nhiên yên tĩnh, các đồng nghiệp dường như nhạy cảm phát hiện khí thế tu la quanh quẩn đâu đây.

"Cố kỹ sư trưởng, về sau chúng ta sẽ làm việc cùng nhau, hoan nghênh."

Triệu Mỹ Duyên ngạc nhiên nhìn Mễ Ni, làm việc cùng nhau? Chuyện gì đã xảy ra?

"Đây chính là kinh hỉ."

Chị nghiêng đầu nói bên tai cô.

"Không phải em luôn muốn chị đến đây sao?"

"Chị nên nói với em trước chứ."

Thanh âm Mỹ Duyên giận dỗi.

"Là chị sai." Mễ Ni hôn lên tóc cô "Đừng giận."

Mỹ Duyên phát hiện bản thân ở trước mặt Mễ Ni không thể tức giận nổi, chị dỗ dành một chút cô liền không biết phải làm gì.

Cô chỉ rầu rĩ nói: "Được."

"Duyên chẳng lẽ không chào đón chị sao?"

Thanh âm giả vờ ủy khuất, phá lệ làm người đau lòng.

"Tại sao? Em vui còn không kịp nữa."

Mễ Ni nâng cằm, đối diện với đôi mắt dịu dàng của Thấu Kì Sa Hạ, khiêu khích mỉm cười.

Châm ngòi ly gián?

Mày còn non lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro