Phần9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gián điệp Ma giáo mỗi ngày đều sơ hở – Phần 9

Dịch: QT

Edit: Tiểu Mạch

Chương 36

Dùng cơm chiều xong, Lâm Nhiễm ở trong phòng cau mày ưu tư nghĩ lý do, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng truyền tới một tiếng mèo kêu đầy dung tục.

Lâm Nhiễm phịch một phát đẩy mở cửa sổ: Sư huynh ngươi đừng kêu nữa được không?

Sư huynh vẫn đang giả vờ: Meo.

Lâm Nhiễm: Nghe rất giả.

Sư huynh kiên nhẫn: Meo meo ngao.

Lâm Nhiễm: Ngươi lại kêu nữa ta gọi người tới bây giờ.

Sư huynh: Chậc, sao ngươi vẫn chưa nghĩ ra được lý do chuồn ra ngoài a?

Lâm Nhiễm cào tóc: Ta có thể có lý do gì a, ta là tiểu thiếp, mỗi ngày cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước đó.

Sư huynh: Ngươi cứ nói ngồi không buồn chán muốn ra ngoài đi dạo.

Lâm Nhiễm: Đêm hôm tối thui tối mù một mình ra ngoài đi dạo hả?

Sư huynh: Đúng a.

Lâm Nhiễm: Ta phải tuân theo đạo làm vợ.

Sư huynh: Ta phi! Không thì ngươi cứ trực tiếp đi cho rồi.

Lâm Nhiễm: Ta đi cái rắm á, Cơ Vô Tà đang ngồi tự chơi cờ với mình trong sân kia kìa.

Sư huynh cười lạnh: Y vậy mà kiên nhẫn ghê.

Lâm Nhiễm hoài nghi: Mật thám kia của ngươi nhầm lẫn gì đi, thật ra đêm nay chả có chuyện gì cả.

Sư huynh: Ta thấy ngươi mọc rễ rồi không muốn đi thì có, ngươi là bị Cơ Vô Tà làm mụ mị rồi.

Lâm Nhiễm trừng mắt, hùng dũng oai vệ hiên ngang đẩy cửa ra: Ta phi! Ta đi cho mà xem!

Chương 37

Trong sân, Cơ Vô Tà đang ngồi xuất thần trước bàn cờ, thấy Lâm Nhiễm đi ra thì hỏi: Phu nhân muốn chơi cờ cùng ta sao?

Lâm Nhiễm ngượng ngùng: Không.

Cơ Vô Tà vỗ vỗ đùi mình: Phu nhân ngồi đi.

Lâm Nhiễm đầu óc mụ mị mơ mơ màng màng đi qua ngồi xuống.

Cơ Vô Tà xoa xoa thắt lưng của hắn: Phu nhân mấy ngày nay có vẻ gầy đi.

Lâm Nhiễm bị bóp nhột nhột, cười cười nhổm dậy: Hình như là có chút chút.

Cơ Vô Tà cũng cười, cười đặc biệt đẹp: Phu nhân thích ăn gì thì cứ bảo nhà bếp làm cho, đừng tự làm khổ mình.

Lâm Nhiễm má đỏ hây hây: Được, biết rồi.

Đột nhiên từ trên cây truyền một tiếng mèo kêu đầy phẫn nộ: Meo! Meo meo ngao ngao!

Lâm Nhiễm: ...

Cơ Vô Tà: Con mèo này kêu thật khó nghe.

Lâm Nhiễm: Có thể là động dục rồi.

Cơ Vô Tà: Cũng có khi là khó sinh.

Sư huynh:...

Lâm Nhiễm bẻ đề tài: Ngươi ở nhà hay là có đi đâu không?

Cơ Vô Tà cầm một lọn tóc dài rơi trước ngực Lâm Nhiễm nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi ngửi, giọng nói mờ ám: Tất nhiên là ngoan ngoãn ở nhà với phu nhân rồi.

Lâm Nhiễm cố gắng bình tĩnh: Nhưng mà ta muốn đi ra ngoài.

Cơ Vô Tà: Để làm gì?

Lâm Nhiễm bí từ, vừa rồi nổi điên xông ra đây, còn chưa nghĩ xong lý do.

Thấy hắn không nói gì, sư huynh ngồi trên cây lại bắt đầu kêu meo meo điên cuồng thúc giục, Lâm Nhiễm gấp quá nghiến răng nghiến lợi nói: Đi đốt chút tiền giấy cho cha ta.

Sư huynh:...

Cơ Vô Tà: Ha ha ha ha!

Lâm Nhiễm ngượng ngùng muốn bệnh luôn: Ta cho ngươi cười.

Cơ Vô Tà lấy tay đánh nhẹ lên mặt mình: Vi phu đáng chết.

Lâm Nhiễm: Vậy ta đi đây.

Cơ Vô Tà biết rõ còn cố hỏi: Có muốn vi phu đi cùng với ngươi không?

Lâm Nhiễm trừng mắt nhìn thím sư huynh hoang tưởng mình tự giấu rất kỹ trên cành cây, nói: Không cần, có cha ta ở trên phù hộ ta rồi.

Chương 38

Lâm Nhiễm thuận lợi chuồn ra khỏi Ma giáo tổng đàn, sư huynh dắt tới hai con ngựa: Nhanh lên, chúng ta đi.

Lâm Nhiễm leo lên ngựa, hỏi: Bọn họ muốn làm gì ngươi có biết không?

Sư huynh sắc mặt nghiêm trọng: Cách đây hai mươi dặm có một cái thôn nhỏ, tối nay Ma giáo muốn đi tàn sát cả thôn.

Lâm Nhiễm bị dọa hết cả hồn: Tàn sát cả thôn để làm gì?

Sư huynh: Luyện công.

Lâm Nhiễm: Luyện như nào?

Sư huynh trợn trắng mát: Làm sao ta biết, mật thám nói như vậy đó.

Lâm Nhiễm: Mật thám của ngươi là ai?

Sư huynh: Hắn tên là Vương Đại Nhãn, bởi vì quá xấu không làm tiểu thiếp được nên đành phải đi chà bồn cầu, hắn đã nằm vùng ở Ma giáo rất lâu rồi, bồn cầu mỗi ngày ngươi dùng đều là do hắn chà đó.

Lâm Nhiễm cạn lời, nửa ngày nghẹn ra được một câu: Có đáng tin không?

Sư huynh: Dù sao thì cũng được việc hơn ngươi.

Lâm Nhiễm:...

Chương 39

Lúc hai người chạy tới, trong thôn ánh lửa đầy trời, bộ khoái Lục Phiến Môn đang sơ tán dân chúng, trạng thái tinh thần của dân chúng vô cùng ổn định.

Sư huynh: Tới chậm rồi, đã kết thúc.

Lâm Nhiễm: Là sao?

Sư huynh: Chúng ta vừa nhận được mật báo liền lập tức phái người tới đây mai phục, mục đích là bắt được toàn bộ nhân chứng vật chứng, dù sao Lục Phiến Môn chúng ta làm gì cũng cần phài có chứng cớ.

Lâm Nhiễm: Ngươi thất bại rồi kìa.

Sư huynh: Cái thôn bị thiêu hủy này không phải là vật chứng sao?

Lâm Nhiễm: Nhân chứng gì đó đâu?

Sư huynh thuận tay ngăn lại một người qua đường nhìn có vẻ trung thực, hỏi: Vừa rồi là những ai giết người phóng hỏa?

Người qua đường chém đinh chặt sắt: Chính là hai hộ pháp thuộc hạ của Cơ Vô Tà, Tả hộ pháp Phùng Khôn cùng Hữu hộ pháp Thái Toàn, bọn hắn mang một đám Ma giáo đệ tử muốn bắt hết người trong thôn về cho Cơ Vô Tà luyện tà công!

Lâm Nhiễm nhớ nhớ một chút, tên của Ma giáo Tả Hữu hộ pháp chính xác rồi.

Sư huynh liếc Lâm Nhiễm một cái: Ngươi xem đi, túm đại một người đều có thể làm chứng.

Lâm Nhiễm nghĩ nghĩ, nghi ngờ nói: Một người dân bình thường sao có thể nhận ra Ma giáo Tả Hữu hộ pháp? Lại còn chắc chắn như vậy?

Người qua đường oan ức: Tiểu nhân không có mù, nhất định không có nhầm.

Sư huynh chỉ về phía xa: Sư đệ ngươi xem, kia không phải là bắt được rồi sao.

Lâm Nhiễm nhìn theo hướng sư huynh chỉ thì thấy có mười mấy người bị trói gô lăn đầy đất, có hai bộ khoái cầm đao đứng bên cạnh trông coi.

Sư huynh nghĩa chính từ nghiêm: Ma giáo thật sự là ngày càng càn rỡ, dám vì luyện tà công mà ngang nhiên phóng hỏa giết người, việc này Cơ Vô Tà có nói cái gì cũng chạy không thoát, sư đệ ngươi không thể vì tư tình mà làm hỏng đại sự, lúc xét xử nếu cần làm chứng nhất định phải đứng ra.

Lâm Nhiễm đi đến trước mặt đám tù binh kia, nhìn kỹ: Mặt Phùng Khôn và Thái Toàn không phải là như này có được không!

Sư huynh: Đừng quên y còn có mười bảy tiểu thiếp.

Lâm Nhiễm bất đắc dĩ: Cho dù có một trăm bảy mươi tiểu thiếp thì sao chứ, ngươi tưởng viết đầy áo "Ma giáo Tả hộ pháp Phùng Khôn" thì thật sự thành Phùng Khôn hay sao!

Sư huynh thở dài: Sao ngươi lại bướng bỉnh như vậy?

Lâm Nhiễm nhất thời rất muốn đánh chết y.

Sư huynh: Nghe nói còn có một tên quần áo viết đầy "Ma giáo giáo chủ Cơ Vô Tà" nữa, đáng tiếc y chạy thoát rồi.

Advertisements

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro