Chương 21-25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Úy Trì đại nhân có việc gì không?".

Úy Trì Chính nhìn gã Thừa tướng được coi là tuấn tú xuất chúng kia, ngữ điệu liền trầm hẳn đi, "Tạ đại nhân, nếu hạ quan nhớ không nhầm, chủ sự Hộ bộ Hồ Du, cách đây không lâu, vừa mới buộc tội Công bộ Nghiêm Liễu Phương lén bớt xén nguyên vật liệu khiến ông ta bị chém đầu, đúng không?".

Công bộ Nghiêm Liễu Phương, lấy số tiền xây dựng Lô Dương các để mua thêm viên gạch góp thêm viên gói cho phủ Thượng thư nhà mình, chuyện này rủi thay lại bị chủ sự Hộ bộ Hồ Du tố cáo lên trên, sau khi thánh thượng biết chuyện, long nhan nổi giận, lập tức ra lệnh xử trảm. Nghiêm Liễu Phương cũng chẳng phải vị đại thần đầu tiên làm như vậy, có rất nhiều vị đại nhân đương triều, đều ngấm ngầm công khai thu nhận tiền bạc, bố trí nơi ở của mình bên ngoài thì đơn sơ giản dị, nhưng bên trong lại xa hoa tráng lệ, chỉ là Nghiêm Liễu Phương không hiểu được đạo lý âm thầm kín đáo, mặt tiền xây y như hoàng cung, đương nhiên là khiến hoàng đế không vui rồi. Nên việc Nghiêm Liễu Phương bị chém đầu, là chuyện không ngoài dự đoán.

Nhưng Nghiêm Liễu Phương lại cùng phe với Úy Trì Chính, Úy Trì Chính tuy không đồng tình với ông ta, nhưng cũng khó lòng chấp nhận được.

Tạ Lâm nghe thấy những lời này của Úy Trì Chính, không kìm được cau mày, "Những lời này của Úy Trì đại nhân hình như có thâm ý."

Úy Trì Chính hơi sán lại gần, trong đại điện ngoài trừ hai bọn họ ra, thì không còn thấy bóng dáng ai nữa, nhưng để đề phòng tai vách mạch rừng, Úy Trì Chính đành phải hạ thấp giọng xuống nói: "Hạ quan biết, tuy Hồ Du là chủ sự Hộ bộ, nhưng lại là thân tín của Tạ đại nhân, hắn ta tôn sùng đại nhân, nguyện đi theo đại nhân suốt đời," Hắn nhìn thấy vẻ mặt Tạ Lâm trầm tĩnh như nước, hơi hơi nheo mắt lại, "Tất cả những chuyện đại nhân dặn dò, Hồ Du đều có thể làm ra được."

Tạ Lâm trước giờ không thích những người vòng vo lắt léo, mà Úy Trì Chính của hôm nay, lại đặc biệt lắt léo vòng vo, "Úy Trì đại nhân rốt cuộc là ngài muốn nói gì?" Trong lòng hắn chợt run lên, không khỏi nghi ngờ nói: "Úy Trì đại nhân có phải đang cho rằng, cái chết của Nghiêm Liễu Phương, là do tại hạ sai bảo Hồ Du tố cáo không?" Tạ Lâm phì cười, "Nếu muốn người ta không biết, trừ khi đừng làm. Một Công bộ Thượng thư, ta bắt hắn để làm gì nào? Đối với ta cũng có ích lợi gì đâu?".

"Hạ quan không nói đến cái chết của Nghiêm Liễu Phương, làm vậy thì có thể trách được ai. Huống hồ đạo trời lồng lộng, rốt cuộc là lỗi của ai, ông trời tự sẽ có phán xét, Tạ đại nhân có làm hay không, chỉ cần trong lòng mình biết là được." Úy Trì Chính dừng lại một chút, giọng nói ủ ê, "Mà triều đình Đại Sở ta, suốt một trăm năm kể từ khi khai quốc tới nay, chưa từng nghe nói đến chuyện vì ít tiền thiếu lương, nên không mở kho lúa cứu dân bao giờ. Cho dù các quốc gia có lâm vào tình cảnh nguy nan vài năm liền, gặp nhiều thiên tai giống như Đại Sở ta, nhưng vẫn mở kho lúa cho dân. Vậy mà Thừa tướng đại nhân lại nói, triều đình ta không tiền, không bạc, không lương, đúng là khó tránh khỏi khiến người ta phải giật mình, còn Hồ Du đại nhân hùa theo, e là chỉ vì e sợ trước uy tín của của đại nhân, không dám nói ra sự thật mà thôi."

"Một khi đã vậy rồi," Úy Trì Chính nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cảm của Tạ Lâm, chậm rãi nói, "Tạ đại nhân, ngài không đồng ý với quyết định mở kho lương cứu dân, rốt cuộc là tại sao?".

Kể từ đời hoàng đế Vĩnh Lưu trở đi, những thần tử trong triều đình Đại Sở dám nói thật, càng ngày càng ít đi, hầu hết đều trở nên ranh mãnh và lõi đời.

Tạ Lâm quả nhiên là một chiến binh trên sa trường, góc cạnh vẫn còn chưa bị những thứ ô uế chốn kinh thành tiêm nhiễm mài mòn, vì vậy mà lại càng đáng quý.

Ngoại trừ việc Tạ Lâm loại bỏ đối phương với thân phận là đối thủ chính trị ra, thì cũng có đôi phần tán thưởng.

Nhưng bất kể ánh mắt hắn nhịn hậu bối có ấm áp thế nào đi nữa, cũng chỉ khiến Úy Trì Chính nổi hết cả da gà.

Tạ Lâm thấy vậy, khẽ mỉm cười, "Tạ mỗ đóng cửa tự kiểm điểm nửa tháng, cũng không đi thăm được Hầu tướng quân, không biết lần trước sau khi bị đánh ba mươi roi, thương thế của tướng quân thế nào rồi?".

Ngươi còn dám nhắc đến?

Nhất thời Úy Trì Chính tức đến toàn thân phát run.

Hiện giờ cả triều đình đều biết, vị lão tướng cả đời Hầu tướng quân, cũng nhìn không vừa mắt tên gian thần Tạ Lâm này, thậm chí còn hận không thể giết chết hắn, ngay cả trên cần cổ của hắn cũng vẫn còn lưu lại dấu tay cũng không thèm để tâm. Hai người rõ ràng khí thế như nước với lửa. Nhưng triều đường trước ngày hôm nay, lại vắng bóng cả hai người, nên cũng chán hẳn đi.

Hầu tướng quân phải chịu tội thay cho mình, sao Úy Trì Chính lại không thấy xấu hổ chứ! Sau hôm đó, Úy Trì Chính đã nhủ thầm rằng Tạ Lâm, ta và ngươi từ giờ có mối thù lớn, có ngươi thì không có ta, có ta thì không có ngươi. Đang nghĩ tới chuyện vùng lên phản công lại, thì không ngờ Tạ Lâm lại tự mình đề xuất chuyện đóng cửa kiểm điểm nửa tháng, khiến cơn giận của Úy Trì đại nhân như đánh vào bị bông, uất nghẹn làm sao.

Tạ Lâm biến mất nửa tháng, nên lửa giận của Úy Trì Chính, cững dần dần tàn đi, sau nửa tháng, Úy Trì Chính thầm nhủ chi bằng hẹn Tạ Lâm cùng nhau lên triều, nhân tiện dò hỏi mọi suy nghĩ của Tạ Lâm. Hắn cũng không quên thân phận đối thủ chính trị của mình và Tạ Lâm, nhưng biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Nhưng không ngờ lại ăn phải món "canh phớt lờ" này, khiến Úy Trì Chính nổi cáu.

Nghe Tạ Lâm nói những lời như vậy, lập tức nhớ đến nỗi ấm ức nửa tháng trước, lửa giận nghẹn trong lòng không nhịn được bật ra, cũng không biết hiện giờ hắn nhắc đến chuyện này, rốt cuộc là có ý gì. Nên Úy Trì Chính chỉ lạnh lùng đáp: "Thương thế của Hầu tướng quân dần bình phục rồi, không phiền Thừa tướng phải bận tâm."

"Ồ?" Tạ Lâm nhướng nhướng mày, "Vậy thì vừa hay, nếu đã vậy, thì bảo Hầu tướng quân, giao binh quyền ra đây."

Lời vừa dứt, lồng ngực của Úy Trì Chính như bị giáng một đòn nặng nề, sắc mặt lập tức tái mét, "Tạ đại nhân, ngài nói gì?!".

Tạ Lâm chậm rãi đáp: "Vốn dĩ Úy Trì đại nhân không tới tìm ta, thì ta cũng định nói với Hầu tướng quân về chuyện này, nếu đại nhân đã đích thân tới hỏi ta rồi, thì ta cũng không ngại nói luôn." Tạ Lâm nhìn thẳng vào mắt Úy Trì Chính, đáy mắt toát lên vẻ hứng thú, nhả từng chữ một, "Tạ mỗ muốn binh quyền của Hầu tướng quân, xin Úy Trì đại nhân vui lòng chuyển lời giùm."

Úy Trì Chính nổi giận, "Ngươi!".

"Mấy vạn bách tính, ngàn vạn mẫu ruộng tốt, vùng đất Giang Tô và Chiết Giang trù phú, triều đình Đại Sở quốc thái dân an, đổi lại trăm vạn đại quân của Hầu tướng quân." Tạ Lâm chậm rãi cười khẽ, mắt cong lên, cánh môi còn chưa kịp nhếch, thì khuôn mặt đã chứa đầy vẻ vui mừng, "Rất đáng, rất đáng, không biết Úy Trì đại nhân thấy ý này thế nào?".

Úy Trì Chính như rơi vào hầm băng, toàn thân lập tức bị hơi giá dập tắt ngọn lửa trong lòng.

Lấy ngàn vạn nạn dân ra để bức ép Hầu tướng quân, Hầu tướng quân lòng lo lắng cho an nguy của bách tính, đương nhiên không thể ngắm mắt làm ngơ, đến lúc ấy bất luận có ra sao, Hầu tướng quân cũng sẽ chắp hai tay giao binh quyền ra.

Ai có thể nhẫn tâm, ai có thể độc ác hơn Tạ Lâm đây, Úy Trì Chính ta và Hầu tướng quân, đều cam lòng chịu thua ngươi rồi!

Lấy tính mạng của mấy vạn nạn dân ra để uy hiếp, Tạ Lâm, ngươi cũng tuyệt tình lắm!

Một lúc lâu sau, Úy Trì Chính mới run rẩy cánh môi, nói: "Tạ Lâm, đây là nguyên nhân ban đầu ngài muốn đóng cửa tự kiểm điểm nửa tháng, một tháng thậm chí một năm, rồi hôm nay đột nhiên nhớ ra để lên triều sao? Thế mà hạ quan còn tưởng rằng, Tạ Lâm ngài tuy địa vị cao sang, nhưng tấm lòng chứa cả thiên hạ, rốt cuộc cũng vẫn là người quan tâm đến bách tính. Thì ra tính mạng của ngàn vạn sinh linh, cũng chẳng bằng tâm địa lộng quyền của ngài?".

Lúc ấy tuy đã có Trác Thanh ở bên cạnh khuyên giải, nhưng tận đáy lòng Úy Trì Chính biết, chính là vì hắn cảm thấy Thừa tướng là người bản lĩnh có năng lực, không hề tầm thường chút nào, nếu có thể có một tấm lòng bao dung, yêu nước thương dân, thì nỗi buồn thịnh thế đến làm sao được?

Nhưng hóa ra tất cả đều chỉ là vô căn cứ.

Lúc đó hắn nên bóp chết tên này mới phải!

Tạ Lâm nghe thấy những lời đó, ý cười trong đáy mắt càng đậm, "Vậy thì sao nào? Triều đình ta đã có hàng trăm năm nay, nếu đều giống như những gì ngài nghĩ, vậy thì Đại Sở đã diệt vong từ lâu rồi!" Tạ Lâm vung ống tay áo, khoanh tay đứng thẳng, "Ngài nên trở về nói với Hầu Thiết Tranh, Tạ Lâm chỉ đợi được ba ngày thôi." Hắn khẽ thở hắt một hơi, không biết nghĩ đến điều gì, khóe môi khẽ nhếch lên, "Nạn dân của Đại Sở ta, cũng chỉ đợi được ba ngày."

Sau ba ngày, nếu không phát lương, dân đói bạo động, tình cảnh Đại Sở hỗn loạn rối ren, cũng sẽ không còn xa nữa.

Hiển nhiên Úy Trì Chính cũng hiểu điều đó, nên hắn chỉ biết nhìn chằm chằm vào Tạ Lâm, sau đó quay người bỏ đi.

Tạ Lâm khoanh tay đứng ở dưới ghế rồng một quãng khá xa, mặt trời rải nắng vào trong đại điện, cũng chiếu xuống cách dưới chân hắn rất gần, Tạ Lâm ngẩng đầu nhìn ghế rồng, ánh sáng lấp lánh đến chói mắt, khiến hắn phải hơi nheo mắt lại. Bóng của hắn, như đang đắm chìm trong bóng tối vô tận, đột nhiên nảy sinh cảm giác cô liêu đến lạ.

Vĩnh Lưu bệ hạ.

Tiên đế.

Thần thực sự đã thay đổi rồi.

Nhưng những năm tháng thần còn sống, thần nhất định sẽ bảo vệ giang sơn Đại Sở được sống mãi, hoàng đế Vạn Triệu đời đời lưu danh.

XXX

Giang Tô và Triết Giang của Đại Sở cấp báo mỗi ngày, nạn lũ lụt nhấn chìm hàng vạn đồng ruộng, kéo dài mãi không dứt, một loạt tấu chương từ các vùng của dải Giang Tô Chiết Giang lũ lượt truyền đến, muốn bẩm báo bệ hạ phê duyệt. Vẫn như lệ thường, tấu chương các vùng đều do Thừa tướng Tạ Lâm thẩm duyệt trước, sau đó mới dâng lên cho bệ hạ. Cũng không biết Tạ Lâm nghĩ sao, mà những tấu chương liên quan đến nạn lụ lụt ở Giang Tô Chiết Giang, mỗi lần Tạ Lâm lật một trang, chỉ cần có hai địa danh "Giang Tô Chiết Giang", rồi tiếp nữa là "lũ lụt", là nhất quyết gập lại, vứt thẳng cho bệ hạ.

Minh Trọng Mưu cuống đến độ vò đầu bứt tóc, nghĩ cách suốt từ sáng tới tối. Nhưng thường thường cách giải quyết vừa mới nghĩ ra lúc buổi trưa ba khắc, chưa đến một canh giờ sau, đã bị Tạ Lâm bác bỏ, lý do đều là: Cách nghĩ thiếu chu đáo, bệ hạ nên suy nghĩ lại mới được.

Bách tính vạn dân đều đang đợi hoàng đế bệ hạ nghĩ cách cứu trợ, chỉ cần có thể khiến muôn dân được sống, sao lại không phải là cách chứ? Thế mà tên Tạ Lâm ấy lại cứ khăng khăng một cách chết tiệt rằng hoàng đế của hắn suy nghĩ thiếu chu đáo, nghĩ nữa đi, không được, người nghĩ tiếp nữa đi.

Chỉ có trời mới biết có thể nghĩ tiếp được gì?

Đợi qua một đêm, sau khi cách của Minh Trọng Mưu vẫn bị Tạ Lâm bác bỏ, Minh Trọng Mưu trằn trọc trên giường, không thể chợp mắt được, cuối cùng cũng hiểu ra......

Rõ ràng là hắn đưa ra ý kiến nào, nghĩ ra cách gì, Tạ Lâm đều sẽ không đồng ý.

Đã không đồng ý rồi, vậy thì tại sao đến ngày thứ hai, tấu chương của Giang Tô, Chiết Giang vẫn xếp chồng chất trong ngự thư phòng thế kia?

Trong lòng Minh Trọng Mưu rất phiền muộn, vừa nhìn thấy hai cái tên "Giang Tô, Chiết Giang", là đầu như phình to gấp đôi. Hắn không muốn thấy, nhưng Tạ Lâm lại không cho hắn được như ý. Thừa tướng đại nhân thường bước tới trước đống tấu chương, bàn tay chộp lấy bản tấu, năm ngón tay lật giở, chậm rãi nói: "Sao bệ hạ lại không xem những bản tấu này? Tuy thiên tai không thể tránh, nhưng cẩn thận nghĩ cách, cũng rất tốt mà."

Có thể nghĩ ra cách gì hả?

Minh Trọng Mưu liều mạng kiềm chế hai bàn tay đang muốn lật bàn của mình.

Nghĩ ra cách gì, không phải đều bị ngươi bác bỏ sao? Tạ Lâm ngươi có thể đừng để ý tới trẫm nữa, để cho trẫm yên tĩnh một lát có được không!

Liếc mắt thấy Minh Trọng Mưu nỗ lực nghiêm túc liều mạng cúi đầu không hé răng lấy một tiếng phê duyệt tấu chương, Tạ Lâm không nhịn được mỉm cười, quay người đi ra, nhìn thấy tổng quản thái giám Lại Xương đứng bên cạnh cửa, liền khẽ nói: "Gần đây bệ hạ trở nên buồn bực, hỏa khí không nhẹ đâu...... bệ hạ, bao lâu rồi chưa tới hậu cung?".

Lông mày của Lại Xương ở hai bên mai liền sệ cả xuống, tạo thành hình chữ bát, hai mắt trợn tròn xoe, nhủ thầm quả nhiên là gian thần, ngay cả loại chuyện bệ hạ lâm hạnh hậu cung cũng để tâm, nhưng nghe vậy cũng trả lời: "Bẩm đại nhân, bệ hạ từ hai tháng trước, đã không tới hậu cung nữa rồi ạ."

Tạ Lâm đếm đếm số ngày, hai tháng trước, lại vừa đúng là ngày hắn dùng mê dược khiến Minh Trọng Mưu lâm hạnh hai cô gái Sử Hồng Dược, và Hậu Vận Vi.

Tạ Lâm thầm áy náy, xem ra tác dụng phụ của mê hương quá lớn, khiến bệ hạ cạn kiệt sức lực để làm việc với mấy nàng tần phi trong hậu cung, dù rằng hậu phi của hắn vốn dĩ đã rất ít.

Hôm qua Tạ Lâm mới vừa xử lý chính sự trên triều, không chỉ có chuyện nửa tháng chèn ép, khiến Tạ Lâm sâu sắc cảm thấy tiếc nuối vì thời gian nghỉ quá ngắn, mà còn vì thái hậu tìm hắn tới nói chuyện, nhắc đến việc Minh Trọng Mưu không lập hậu không vội sinh con, nói đi nói lại, gần như sắp nghẹn ngào, cách một tấm rèm, Tạ Lâm nghe thấy tiếng nức nở của thái hậu, nghĩ tới gian kế dụ hoặc thất bại hai tháng trước, tự nhủ chả có nhẽ thần không cẩn thận khiến bệ hạ không lên được?

Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Tạ Lâm áy náy tràn bờ tràn đất, đầu óc liền nóng lên, lập tức lĩnh chỉ thị của thái hậu, sẵn sàng nghĩ mọi cách khiến bệ hạ lâm hạnh hậu cung, sớm sinh hoàng tử.

Thái hậu gọi hắn tới nói chuyện, vốn là có ý này, nghe vậy vô cùng hài lòng, cũng hết luôn cả nghẹn ngào nức nở.

Tạ Lâm nghĩ thầm, vì giang sơn muôn đời của vương triều Đại Sở, sao có thể để huyết mạch của họ Minh không có người hương hỏa được? Để có thể khiến Vạn Triệu hoàng đế có con, Tạ Lâm hắn có thủ đoạn gì cũng phải mang ra xài cho bằng hết, khiến hoàng đế sinh con, có gì khó chứ?

===============================================================================

Cấp báo từ Giang Tô và Chiết Giang, lũ lụt lại xảy ra, hàng ngàn mẫu ruộng hai bên Trường Giang đã bị nhấn chìm, xin thiên tử ra quyết định, lập tức mở kho lương cứu nạn dân. Rất nhiều huyện ở Giang Tô và Chiết Giang bình thường đều có lương thực dự trữ, kinh sư cứu tế nạn dân gặp thiên tai, nhưng nước xa khó lòng cứu được lửa gần, nhiều huyện ở Giang Chiết có thể mở kho lương, chỉ đợi thánh chỉ ban lệnh xuống mà thôi.

Giang Chiết cuống lắm rồi, thiên tử nhìn thấy cấp báo, cũng cuống chả kém. Hễ bệ hạ cuống là sẽ khiến đám quần thần cuống theo, lật tung ngàn vị trọng thần đang cuống đó lên, thì cuống nhất trong số đó chính là Úy Trì Chính, và Hầu Thiết Tranh.

Khắp văn võ trong triều, duy chỉ có Tạ Lâm vẫn ung dung trầm ổn, không lo không vội. Người bên cạnh nhìn thấy, còn tưởng Tạ Thừa tướng có cách gì hay giải quyết nạn lụt, liền vội vàng tới hỏi. Nhưng Tạ Lâm lại trả lời rằng: "Trời sập thì chống lên. Lụt đến, thì đã có bệ hạ nghĩ cách, hỏi Tạ mỗ thì ích gì?" Sau đó bày ra cái biểu cảm mọi việc đều có bệ hạ xử lý mọi người không cần phải lo lắng vớ vẩn.

Một khi đã vậy rồi, thì Tạ Lâm ngươi ở nhà tiếp tục tự kiểm điểm là được rồi, hà tất gì phải giả vờ giả vịt lên triều làm gì?

Có vị quan nghe xong, liền oán thầm sau lưng.

Những lời này rơi vào tai bệ hạ, bệ hạ nhìn chằm chằm vào đống tấu chương chất cao như núi trong ngự thư phòng, biểu cảm rất khó hiểu, khiến tổng quản nội giám Lại Xương cảm thấy người luôn đoán được thánh ý như mình, thật sự đại bất kính, đáng đánh, đáng đánh.

Trấn Viễn Uy Võ đại tướng quân, đại nguyên soái nắm giữ binh mã cả nước, Hầu Thiết Tranh, hiện giờ đang ngây người nhìn đăm đăm vào tấm hồ phù trên bàn.

Hầu Thiết Tranh thống lĩnh binh mã khắp thiên hạ, hiệu là Bách Vạn, chinh chiến ngang dọc khắp đông tây, lập được công lao hãn mã. Vĩnh Lưu hoàng đế và tiến đế lúc còn sống, đã nhiều lần khen ngợi. Một tiểu binh nhỏ nhoi, từ Bách phu trưởng, đến Vạn phụ trưởng, rồi Thiên phu trưởng, rồi thống lĩnh thiên quân vạn mã, những vất vả trong đó, người ngoài không hiểu được đâu.

Lại càng không phải là thứ tên thư sinh mặt mũi non choẹt còn hôi mùi sữa Tạ Lâm kia có thể hiểu được.

Lúc Vĩnh Lưu hoàng đế giao hổ phù cho Hầu Thiết Tranh, ông ta đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không bao giờ phụ ân điển của bệ hạ, thề sẽ quét sạch người Di ra khỏi biên giới Đại Sở, trả lại thái bình thịnh thế cho Đại Sở, trả lại sự an cư lạc nghiệp cho bách tính Đại Sở.

Nhưng ông ta đã thất bại, từ một bộ lạc nhỏ bé, người Di đã trở thành một quốc gia, hơn nữa càng ngày càng lớn mạnh, dù có trăm vạn binh hùng tướng mạnh áp sát biên giới, nước Di cũng không mảy may run sợ. Quốc gia trên lưng ngựa, mang theo dục vọng xâm lược trần trụi, hai ngày một lần bắt người cướp của, ba ngày vó ngựa quét qua như chỗ không người. Trăm vạn đại quân, vậy mà không tài nào chống lại được.

Đã ba mươi năm trôi qua, tuy rằng võ lực của ông ta phi phàm, sức chiến đấu mạnh mẽ, khoác áo giáp nghênh chiến với kẻ địch, hoàn toàn không thua kém những người trẻ tuổi, nhưng Hầu Thiết Tranh cũng hiểu rằng, bản thân mình đã già rồi. Một lão tướng ngoài năm mươi tuổi, rốt cuộc ở lại trên chiến trường thật sự có còn tác dụng nữa không. Trước đây ông ta còn có thể nói, tuổi già nhưng tâm chưa già, trí khí ở ngàn dặm. Nhưng hiện giờ......

Ông ta nhìn tấm hổ phù trên bàn, thoáng ngẩn người, ngay cả khi cánh cửa mở ra rồi khép lại, có một người bước vào phòng, cũng không hề chú ý đến.

"Tướng quân."

Hầu Thiết Tranh nghe thấy có người khẽ gọi, nhưng cũng không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng trả lời, "Úy Trì đại nhân."

Người tới chính là Úy Trì Chính. Hắn ta bước vào, ngồi xuống bên cạnh Hầu Thiết Tranh, liền để ý ngay tới tấm hổ phù đặt trên bàn mà ánh mắt sáng ngời của Hầu Thiết Tranh đang nhìn đăm đăm vào, hắn biết tâm sự trong lòng của đối phương, nhất thời cũng không muốn làm phiền, nên chỉ bưng tách trà nguội ở cạnh bàn trà lên uống mấy ngụm, tự mình quan tâm đến mình.

Nhưng Hầu Thiết Tranh hiển nhiên vẫn chưa suy sụp đến mức ấy, ông ta vẫn có thể nói chuyện được. Vì thế ông ta nghe thấy chính mình hỏi: "Trong triều thế nào? Bệ hạ ra sao?" Ông ta hỏi hai câu, cảm giác không hỏi đúng trọng điểm, lại lộ ra sự thiếu đàn ông, nhu nhược thiếu quyết đoán quá đỗi, bèn hỏi thẳng vào chủ đề, "...... Lũ lụt sao rồi?".

"Trước mắt vẫn chưa có cách gì, bệ hạ tuy có cách, nhưng toàn bị Thừa tướng bác bỏ, xem ra lương thực không thể phát tới tay nạn dân trong một sớm một chiều được." Úy Trì Chính đặt chén trà xuống, cúi nhìn mặt bàn, tấm hổ phù trên đó như đang nhảy nhót, "Sao tiên đế có thể ban một đạo thánh chí vô lý như vậy được chứ? Tên Tạ Lâm thối tha ấy dùng quyền lợi bác bỏ của Thừa tướng giám quốc, bất luận là bệ hạ suy nghĩ ra sao, đều lấy lý do bệ hạ suy tính không chu đáo để phủ nhận. Đại Sở...... Đại Sở bị hắn làm cho mù mịt chướng khí rồi," khuôn mặt tuấn tú của Úy Trì Chính cau lại đến biến dạng, "Trước đây mọi người vẫn nói, Tạ Lâm ngang ngược gian nịnh, ta còn không tin, gần đây càng ngày càng nhận ra Tạ Lâm làm việc rất gian xảo, lẽ nào, lẽ nào hắn thật sự muốn ép tướng quân......" ép tướng quân phải giao binh quyền ra?

Giao binh quyền ra, chính là lấy đi mạng sống của tướng quân!

Thấy trong ánh mắt Hầu Thiết Tranh vô tình toát lên vẻ phiền muộn, Úy Trì Chính liền khựng lại, không nói tiếp nữa.

Hầu Thiết Tranh duỗi tay ra, nắm chặt tấm hồ phù, năm ngón tay đan vào nhau, gân xanh từng đường từng đường gồ hẳn lên. Ông ta nghiến răng, "Thời hạn ba ngày chớp mắt đã đến rồi, Hầu mỗ.. Hầu mỗ thực sự không cam tâm!".

XXX

Hầu Thiết Tranh không cam tâm, thì Minh Trọng Mưu cũng không cam tâm y hệt ông ta.

Ba ngày nay, cấp báo hai vùng Giang Chiết cái này tiếp nối cái kia, Minh Trọng Mưu vô cùng sốt ruột, lúc rửa mặt thay quần áo sáng sớm, chê động tác của cung nữ quá chậm chạp, nên thẳng chân đá sang một bên, bắt đầu tự mình động tay sửa sang lại y phục. Năm đó khi còn làm thái tử, hắn thường xuyên tự chăm lo cho bản thân, không hề mượn tay người khác, giờ không cần cung nhân hầu hạ, hắn cũng chẳng thấy có gì ghê gớm.

Lúc rửa mặt, Minh Trọng Mưu nhìn xuống nước, khuôn mặt của bản thân có hơi sa sút, không biết tại sao trong lòng lại thấy bốc hỏa, liền thẳng tay đánh xuống mặt vàng trong chậu, nước bắn lên tung tóe.

Cung nữ bị dọa cho sợ ngây người, còn tưởng là do bản thân hầu hạ có chỗ nào không chu đáo, liền vội vàng quỳ xuống dập đầu, vừa dập vừa liên mồm kêu bệ hạ tha mạng.

Lửa giận của Minh Trọng Mưu vốn đang chặn ngang ngực, tiếng nói ồn ào nhốn nháo, càng khiến người ta cảm thấy phiền hà, bèn phất tay nói "Kéo ra đi."

Cũng không nói kéo ra làm gì. Lại Xương quát mấy tên thái giám, "kéo" hết những cung nữ đó ra, bản thân lĩnh ngộ được hàm ý của bệ hạ, sai đám thái giám đánh cho mấy cung nữ đó mười gậy, mấy nàng cung nữ khóc lóc thảm thiết, hậu cung liền náo loạn. Thái hậu nghe thấy chuyện này, chỉ đành thở dài, tìm Sương phi của Cẩm Tú cung nói chuyện, tiện thể ám chỉ, tối nay không ngại dẫn theo hoàng đế bệ hạ đến Cẩm Tú cung.

Sương phi sung sướng, thái hậu vừa đi, liền bắt đầu bắt tay vào việc ăn vận hóa trang.

Lại nói đến sau khi Minh Trọng Mưu rửa mặt chải đầu xong xuôi, phải lên đại điện, nghị sự cùng văn võ bá quan. Mấy hôm nay chuyện lũ lụt khiến Minh Trọng Mưu sứt đầu mẻ trán, các đại thần cũng không thấy phiền, lát lại nói "lũ lụt", chốc lại nói "hồng thủy", đằng này thì "Giang Chiết", đằng kia thì "cứu tế nạn dân". Văn võ khắp triều không một ai nhìn ra được Minh Trọng Mưu đã mất sạch kiên nhẫn, người nào người nấy giống như xung phong chọc vào nỗi phiền muộn của hắn.

Còn chọc một cách rất trang nghiêm đường hoàng, lý do nào cũng rất phong phú.

Ngay cả Tạ Lâm bình thường rất biết nhìn mặt đoán ý, giờ cũng bận rộn nhắc đến chuyện lũ lụt, còn không ngừng thúc giục bệ hạ mau chóng động não nghĩ ra cách, chỉ trong thoáng chốc nạn dân của triều đình Đại Sở ta đã tăng đến mấy vạn, không nhanh chóng nghĩ cách thì hậu hoạn vô cùng.

Mẹ nhà ngươi chứ, cũng biết hậu hoạn sẽ vô cùng cơ à, vậy tại sao toàn bác bỏ ý tưởng của trẫm? Ngươi đúng là tên gian thần giảo hoạt âm hiểm dối trên lừa dưới!

Minh Trọng Mưu bị Thừa tướng đại nhân ép cho phát sốt ruột, suýt chút nữa là mở miệng mắng ầm ĩ một trận.

Trên triều đường, nghị sự về tại họa vô cùng nhốn nháo, hết người này tới người kia bày mưu tính kế. Thừa tướng đại nhân mặt mũi hồng hào, liên tục gật đầu, dường như đang nói bọn họ nói gì cũng nói, cứ tiếp tục nói nữa, nói nữa đi, hoàng đế nói không chuẩn thì tiếp thu. Các đại thần có được sự cổ vũ, lại càng anh dũng nối nhau xông lên, ngươi lên tiếng ta cũng lên tiếng, trên đại điện trung tâm quyền lực của triều đình Đại Sở, càng lúc càng tưng bừng hoạt bát đầy sức sống.

Toàn bộ đại điện, có lẽ chỉ có ba người là cảm thấy uất nghẹn.

Người thứ nhất, là Minh Trọng Mưu hoàng đế Vạn Triệu của nước Đại Sở, nắm trong tay đại quyền của hoàng đế, đứng ở đỉnh quyền lực cao nhất trên thế gian, vốn dĩ là người có quyền sinh quyền sát đối với ngàn vạn con dân Đại Sở, nhưng cũng muốn trở thành một bậc minh quân. Nhưng nguyện vọng trở thành một bậc minh quân của hắn, lại bị một chướng ngại vật ngáng đường. Chướng ngại vật ngáng đường ấy ngoài Thừa tướng đại nhân ra, thì tạm thời chẳng nghĩ ra được ai khác.

Người thứ hai, là Binh bộ Thượng thư Úy Trì Chính, cương trực ngay thẳng, mưu cầu lợi ích cho người trong thiên hạ, đã tự nhủ rằng vì người trong thiên hạ mà đầu rơi máu chảy, nhưng giờ phút này đây, nhìn quang cảnh nói chuyện náo loạn khắp cả đại điện, và gã Tạ Lâm nắm trong tay quyền lãnh đạo nghị sự của các đại thần, khiến hắn không khỏi bừng bừng giận dữ.

Hôm nay chính là ngày thứ ba trong thời hạn đã định, chiếu theo thời gian, Hầu Thiết Tranh nên vì ngàn vạn bách tính Giang Chiết, buông bỏ đại quyền binh mã. Hiện giờ Tạ Lâm không ngừng cổ vũ các triều thần nhắc đến chuyện lũ lụt ở hai vùng Giang Tô Chiết Giang, nhưng lòng lại đang đặt ở nơi khác, không cần nói cũng biết. Úy Trì Chính không khỏi nghẹn ngào nhìn về phía người thứ ba.

Hầu Thiết Tranh trong bộ triều phục, siết chặt tay thành nắm đấm, khớp xương phát ra mấy tiếng "rắc" rất khẽ, hiển nhiên là có một sự tức giận không hề nhẹ.

Minh Trọng Mưu nhìn khí thế thao thao bất tuyệt của đám triều thần, lửa giận càng lúc càng lớn, cuối cùng không nhịn được nữa quát lớn: "Im hết miệng lại cho trẫm!".

Quần thần sợ đến thót tim, vốn còn định nói nữa, nhưng thấy lửa giận của bệ hạ, trong lòng liền thấp thỏm, cuối cùng đại điện cũng trở nên im lặng.

Minh Trọng Mưu nhìn về phía Tạ Lâm. Tạ Lâm chỉ cảm thấy cặp mắt bén nhọn bắn đến chỗ hắn, không khỏi cúi đầu xuống, nhưng lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Minh Trọng Mưu vang vọng trên đại điện: "Tạ Lâm, ba ngày trước, trẫm bảo khanh viết thơ văn tự kiểm điểm, giờ thế nào rồi?".

"Bẩm bệ hạ, thần thơ văn đã viết xong, mời bệ hạ xem qua." Nói đoạn Tạ Lâm lấy từ trong ống tay áo dài ra một xấp giấy, hai tay dâng lên.

"Đưa lên đây." Minh Trọng Mưu nói.

Tổng quản nội giám Lại Xương bước xuống bậc thang, đi tới trước mặt Tạ Lâm, hai tay nhón lấy hai góc trên tờ giấy trong tay hắn, chuẩn bị nhận lấy, thì lại cảm thấy có một nguồn lực ngăn cản truyền tới, cúi đầu nhìn, thì ra Tạ Lâm tóm chặt lấy tờ giấy không buông, Lại Xương ngẩn người, giằng tờ giấy vài cái, nhưng vẫn không giằng được.

Minh Trọng Mưu đang ở trên ghế rồng, thấy Lại Xương lừng khừng hồi lâu, cũng không biết đang làm gì, liền trầm giọng nói: "Lại Xương, sao vậy?".

Thánh thượng đã thúc giục, Lại Xương nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của Tạ Lâm, không tiện giật mạnh, đành thì thầm: "Đại nhân, ngài mau buông tay ra đi."

Lúc ấy Tạ Lâm mới chịu thả tay ra. Lại Xương nhận lấy tờ giấy, thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi lên bậc thang, trình cho bệ hạ.

Minh Trọng Mưu nghĩ rằng Thừa tướng đại nhân mà đã ra tay, thì cho dù nội dung có rỗng tuếch khiến người ta nổi cáu như lần trước, thì chí ít từ ngữ cũng được trau chuốt, khiến người ta nhìn vào có cảm giác dạt dào lai láng, không ngờ hai tay vừa mở ra, thì trên tờ giấy đến một chữ cũng không có, một vết mực cũng không thấy dây, sạch sẽ như dáng vẻ tạo ra lúc ban đầu của nó.

Tên Tạ Lâm này lại dám không viết một chữ nào!

Minh Trọng Mưu lập tức thu hai tay lại, phi tờ giấy đi, "Tạ Lâm, khanh giải thích thế nào đây!".

Tờ giấy bị phi đi quá mỏng, vốn dĩ Minh Trọng Mưu định ném nó vào mặt Tạ Lâm, nhưng thực sự nó chẳng có chút lực nào, vừa mới chấp chới được tí, thì đã nằm luôn xuống dưới đất rồi.

Giống như tâm tình của Minh Trọng Mưu, thay đổi rất nhanh.

Tạ Lâm lộ ra vẻ sầu khổ, cung kính áp trán xuống sàn nói: "Thần có tội, thần không biết nên hạ bút thế nào."

Không biết nên hạ bút thế nào?

Hoàng đế bệ hạ nghe được câu trả lời của Tạ Lâm, hậm hực "hừ" một tiếng, "Thám hoa lang vào năm Vĩnh Lưu, chỉ một bản thơ văn thôi mà Thừa tướng đại nhân của trẫm lại không biết nên hạ bút thế nào sao?".

"Quả thực thần không biết nên hạ bút thế nào," Tạ Lâm cúi đầu nói, "Thần tự kiểm điểm nửa tháng, bản thân tự thấy việc hạ bút dễ như trở bàn tay. Nhưng lúc thật sự đặt bút xuống, lại cảm thấy những lời mình muốn nói quá nhiều, những chỗ phải tự kiểm điểm quá lắm, cầm bút hồi lâu, mà chẳng viết được chữ nào. Tờ giấy trắng bệ hạ nhìn thấy, có ý là lấy vô thanh để thắng hữu thanh đấy ạ."

"Hay cho cái ý lấy vô thanh để thắng hữu thanh, nửa tháng không gặp, bản lĩnh ngụy biện của Tạ khanh thật sự càng lúc càng thuần thục rồi đấy," Minh Trọng Mưu tức giận đến bật cười, nghiến chặt răng nói, "Trẫm hiểu rồi, thì ra là Tạ khanh tự nhận bản thân có nhiều chỗ sai, không viết ra được, vì thế dứt khoát không viết phải không?".

Trong lòng Tạ Lâm cảm thấy phủ nhận thì hình như không hay lắm, không bằng cứ thẳng thắn cho xong, bèn cúi đầu kính cẩn nói: "Bệ hạ thánh minh."

Thánh minh? Thánh minh cái rắm ấy!

Có thánh minh nữa cũng bị tên gian thần như ngươi đùa giỡn trong lòng bàn tay, làm hoàng đế như vậy, thì có ý nghĩa gì chứ?

"Tạ khanh, xem ra khanh tự nhận là có tội, vậy quay về lĩnh hai mươi roi đi," Minh Trọng Mưu lộ ra nụ cười âm hiểm lạnh lẽo, "Tướng quân Đại Sở ta bị đánh ba mươi roi, chiếu theo thượng triều, thiết nghĩ khanh chịu hai mươi roi, cũng không quá nhiều nhỉ?" Minh Trọng Mưu nhìn khắp bốn phía, trầm giọng nói: "Chư vị khanh gia, các vị nói xem thế có phải không?".

Bệ hạ nổi cơn thịnh nộ, quần thần sợ đến không dám vê râu, liếc nhìn Hầu Thiết Thanh Hầu tướng quân dường như đang đứng tạm coi là thẳng tắp kỳ thực đã phải dưỡng thương nửa tháng, quần thần hết thảy đều thấy thấp thỏm, cười giả lả ha ha vài tiếng, từ chối cho ý kiến.

Hai bên đều không thể đắc tội, vậy chúng ta đơn giản không nói gì là xong.

Quần thần đều đã không lên tiếng, nên Minh Trọng Mưu coi như bọn họ ngầm đồng ý, bèn nói: "Vậy sau khi về nhà sau buổi triều sáng, thì hành hình luôn đi, Lại Xương, ngươi dẫn người theo, giám sát quá trình hành hình rồi quay lại báo cáo cho trẫm."

Lại Xương đang định vâng lệnh, thì Tạ Lâm lại giành trước kính cẩn nói: "Bệ hạ thánh minh."

Minh Trọng Mưu mắng thầm mấy câu, rồi mới lạnh lùng nói: "Thừa tướng đại nhân đã không nể mặt, thì triều sáng cũng không cần nhận nữa." Hắn ngáp một cái, sau đó nặng nề hô: "Bãi triều!".

Quần thần bị tiếng quát làm cho giật nảy mình, giống như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, đang muốn diễn màn kịch cũ mỗi ngày một lần dập đầu hô "vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế", thì lại nghe Tạ Lâm quát cắt ngang: "Khoan đã."

Minh Trọng Mưu nheo mắt, lạnh lùng đáp: "Tạ khanh còn có chuyện gì nữa?".

Khó khăn lắm mới tìm được một cái cớ để bãi triều, ngươi mà còn nhắc đến chuyện lũ lụt nữa, thì trẫm sẽ liều mạng với ngươi!

Tạ Lâm liếc mắt nhìn Trấn Viễn Uy Võ đại tướng quân Hầu Thiết Tranh lưng hùm vai gấu, nhưng hôm nay lại trầm mặc không nói lời nào, dửng dưng nói: "Không phải thần, mà là Hầu tướng quân ngài ấy có chuyện." Hắn quay đầu lại, khóe môi nhếch lên, lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, "Có phải không, "Hầu tướng quân"." Hắn nghiến răng nhấn mạnh vào hai chữ "tướng quân".

Hầu Thiết Tranh hít một hơi, dường như vừa mới giật mình hiểu ra. Mà lúc này các đại thần xung quanh đều nhìn về phía mình, Thừa tướng đại nhân khẽ nhằn nhằn cánh môi, ánh mắt sâu thẳm, toát lên vẻ lạnh buốt, thương hại, đáng tiếc, cùng thấu hiểu.

Ba ngày đã hết, Hầu Thiết Tranh, câu trả lời của ông, Tạ mỗ không cần hỏi nữa.

Vì sự do dự của ông đã nói hết tất cả cho ta rồi.

Hầu Thiết Tranh, ông thua rồi. Hơn thế còn thua đến mức không đường thương lượng.

Đại quyền binh mã cả thiên hạ, Tạ Lâm ta, nhất định phải có!

================================================================================

"Không phải thần, mà là Hầu tướng quân ngài ấy có việc ạ." Quyền thần Thừa tướng trải qua ba đời vua Đại Sở Tạ Lâm, quay đầu lại, nhếch môi nhìn vị đại nguyên soái nắm binh mã trong tay, "Có phải không, Hầu tướng quân?" Thừa tướng đại nhân ngoại hình thanh tú xuất chúng, mím môi cười nhạt, ôn hòa ấm áp, dịu dàng như mơ.

Hầu Thiết Tranh chỉ cảm thấy toàn hơi giá dâng lên từ dưới chân, bàn tay nắm chặt dưới bộ triều phục rồi lại thả ra, thả ra rồi lại nắm vào, mười ngón tay siết chặt vào lòng bàn tay, thậm chí móng tay đâm sâu vào trong da thịt, ông ta cũng không hề hay biết. Hầu Thiết Tranh chỉ thấy cả người mình căng cứng như dây cung, hoặc mang theo đầy tên nhọn bắn hết ra, hoặc dây đứt cung gãy, hoàn toàn không còn chút uy phong nào nữa.

Tên gian thần kia không chỉ hủy hoại hạnh phúc của con gái ta, còn lấy muôn dân bách tính ra để ép ta phải phuất phục. Hầu Thiết Tranh gừng càng già càng cay, ánh mắt như chuông đồng, nhìn chằm chằm vào Tạ Lâm. Ánh mắt được tích lũy suốt bao nhiêu năm tháng làm tướng quân, cực kỳ có tính uy hiếp, nếu là người thường, sợ rằng đã tè ra quần từ lâu rồi.

Nhưng dường như Tạ Lâm chẳng cảm thấy gì hết, vẫn chỉ cười nhạt như trước, nhìn thấy vẻ giãy dụa do dự của Hầu Thiết Tranh, Tạ Lâm lại bồi thêm một liều thuốc mạnh nữa, xin chỉ thị từ bệ hạ: "Triều đình ta có Hầu tướng quân, chính là phúc của vạn dân, xưa nay Hầu tướng quân luôn quan tâm đến phúc của muôn dân, tính mạng của bách tính còn quan trọng hơn cả tính mạng và chức quan của bản thân. Tuy tướng quân là võ tướng, nhưng trong việc xảy ra lũ lụt ở hai vùng Giang Chiết, cũng từng đề xuất vài ý kiến, có thể coi là lương thần của triều đình ta."

"Ồ?" Minh Trọng Mưu nghe vậy, không khỏi nhướng nhướng mày, lộ ra vẻ hưng phấn. "Hầu tướng quân đề xuất thế nào vậy? Chi bằng nói ra thử xem sao."

Tuy rằng hiện giờ hắn cứ nghe đến chuyện lũ lụt là thấy mệt, nhưng võ tướng cũng góp chút sức nghĩ đôi ba cách cho chuyện của quan văn, khiến Minh Trọng Mưu cảm thấy vô cùng hứng thú, rất muốn nghe thử xem rốt cuộc Hầu Thiết Tranh định nói gì.

Thánh thượng đã lên tiếng, Hầu Thiết Tranh đương nhiên không thể không nói.

Nhưng Hầu Thiết Tranh lại không thể mở miệng!

Bàn tay của ông ta siết càng lúc chặt, máu tươi từ kẽ năm ngón tay chảy xuống ống tay áo to rộng, may mà triều phục tối màu, nên mới không nhìn rõ màu máu đỏ. Sắc mặt của ông ta u ám, mấy lần há miệng ra thì cũng bấy nhiêu lần ngậm miệng vào, khuôn mặt thoạt xanh thoạt trắng, khiến các triều thần đoán già đoán non, rằng sau khi Hầu tướng quân bị đánh ba mươi roi, dưỡng bệnh suốt nửa tháng xong, sắc mặt xám xịt thế kia, chắc chắn là vì miệng vết thương vẫn chưa lành.

Hầu Thiết Tranh chỉ cảm thấy sợi dây trên cánh cung trong đầu mình, càng lúc càng căng, càng lúc càng căng, gần như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt.

Thánh thượng đang đợi ông ta lên tiếng, các đại thần đang đợi ông ta lên tiếng.

Và tên Tạ Lâm kia cũng đang đợi ông mở lời.

"Tướng quân đừng ngần ngại," Tạ Lâm cười nhạt nói, "Võ tướng đương nhiên không bằng được quan văn, nếu sợ ý tưởng không đủ hoàn thiện, thì giờ cứ nói ra, Tạ mỗ và chư vị khanh gia đây sẵn sàng xem xét góp ý cho Hầu tướng quân, dù sao Hầu tướng quân và chúng ta cũng đều làm việc cho bách tính, cống hiến cho quốc gia cả, việc nhân đức chúng ta đương nhiên là không nhường ai rồi," Hắn quay ra nhìn một vòng các vị quan lại trong triều, cười hỏi: "Các vị nói xem có đúng không?".

Quần thần vốn dĩ vẫn còn nghi ngờ, sao Hầu Thiết Tranh hồi lâu chẳng chịu nói năng gì, có ý kiến hay kiến nghị gì thì có nói hẳn ra đi. Giờ nghe Tạ Lâm nói vậy, không khỏi đột nhiên ngộ ra, thì ra là vì Hầu tướng quân chưa từng làm những việc của quan văn, nay cứ nhất định bắt ông ta phải nói, nên Hầu tướng quân bối rối đó mà, vậy là nhao nhao lên nói: "Đúng đúng, là vì xã tắc vì bách tính, thì đương nhiên là có ích rồi." "Tướng quân cứ nói hết ra đi." "Đây là công lao và thành tích, là công lao và thành tích đấy!".

Quần thần xôn xao ồn ào, nhiệt tình cổ vũ cho Hầu Thiết Tranh hết mức có thể.

Hầu Thiết Tranh đã quá ngũ tuần, nhưng vẫn còn đôi phần mạnh mẽ rắn rỏi, giờ sắc mặt tuy trắng nhợt, nhưng hai mắt sáng rõ có thần. Ông ta thở một hơi dài, bình tĩnh nói: "Thần......"

Vừa mới thốt ra được một chữ, thì đã bị người bên cạnh cắt ngang: "Bệ hạ, đương nhiên sau khi Hầu tướng quân chịu ba mươi roi xong, thân thể vẫn chưa khỏe lại, giờ bảo tướng quân đề ra ý kiến, thì quả thực là cố tính làm khó người ta quá, đại phu từng xem bệnh cho tướng quân đã từng nói rằng tướng quân cần phải nghỉ ngơi nhiều thêm, những chuyện lao tâm khổ tứ này, vẫn nên giao cho đám quan văn chúng ta lo lắng thì hơn."

Mọi người nghe thấy quay lại nhìn, xem thử xem tên nào lại không có mắt như vậy, dám bác bỏ ngay trước mặt bệ hạ và Thừa tướng đại nhân. Vừa nhìn, liền lập tức ngộ ra ẩn tình bên trong.

Là phó tướng dưới quyền Hầu Thiết Tranh khi xưa, và là Binh bộ Thương thư hiện giờ Úy Trì Chính, biểu cảm đang rất tha thiết. Hành động bảo vệ thượng cấp ngày xưa của Úy Trì Chính, thực sự không có gì đáng trách.

Hiếm khi Minh Trọng Mưu nhìn thấy vị Binh bộ Thượng thư này có thái độ thất lễ như vậy, không nhịn được bật cười, "Không cần phải quá lo lắng như vậy đâu, tướng quân cứ nói ra đi, không phải vừa mới nghĩ ra lúc trước thôi sao, vậy thì cứ đề xuất ra xem nào, huống hồ Tạ khanh không phải cũng nói rồi đó ư, có chỗ nào chưa hoàn thiện, thì các vị quan văn ngoại trừ võ tướng ra đương nhiên sẽ cẩn thận bổ sung thêm vào, đương nhiên sẽ có phần công lao của khanh, sao khanh phải lo lắng như thế làm gì?".

"Nhưng bệ hạ," Úy Trì Chính vội vàng đáp, "Đây vẫn là chuyện vượt quá bổn phận. Hầu tướng quân vốn dĩ là quan võ, dẫm chân lấn quyền, không hợp thời," Úy Trì Chính chắp hai tay, khom lưng nói, "Xin bệ hạ thu lại mệnh lệnh."

Minh Trọng Mưu cau mày. Tên Úy Trì Chính này hôm nay làm sao vậy?

Trước đây không phải toàn nói đạo lý văn võ, một cương một nhu, tương sinh tương khắc, thiên vị một bên, thì quốc lực sẽ không đủ mạnh, còn về tình về lý, thì không phải chư tử bách gia đều cho rằng, chỉ cần là đúng, thì đều có thể thu nạp để dùng được cả đó sao.

(Chư Tử Bách Gia là thời kì chứng kiến sự mở rộng to lớn về văn hóa và trí thức ở TQ kéo dài từ 770 đến 222 TCN. Trùng khớp với giai đoạn Xuân Thu và Chiến Quốc, và nó cũng được gọi là thời đại hoàng kim của tư tưởng Trung Quốc và thời kì trăm nhà tranh tiếng này chứng kiến sự nảy nở của nhiều trường phái tư tưởng khác nhau như Nho gia, Pháp gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Mặc gia, Danh gia với những nhân vật tiêu biểu như Quản Tử, Lão Tử, Khổng Tử, Thôn Trang, Mặc Tử, Mạnh Tử, Tuân Tử,...)

Sao hôm nay lại hoàn toàn trái ngược với ngày thường như vậy? Hầu Thiết Tranh chẳng qua chỉ đề xuất ý kiến thôi, thế mà hắn năm lần bảy lượt ngăn cản, rốt cuộc là muốn làm gì!

Đang trong lúc suy nghĩ, thì lại nghe Tạ Lâm cười lạnh, "Trước đây, Úy Trì đại nhân không phải luôn nói rằng, bất kỳ bình luận nào, chỉ cần có lý, có bằng có chứng, tuân thủ đúng quy tắc, thì cớ gì mà không nói? Sao hôm nay lại đi ngược lại phương pháp cũ thế?".

"Xem ra lời nói và hành động của Úy Trì đại nhân có chỗ bất nhất rồi, giống như kiểu bản thân cho rằng nhạc của mình cao không ai có thể phụ họa được." Tạ Lâm thở dài, vẻ như tiếc hận lắm.

"Ngươi!" Úy Trì Chính nghe vậy, lập tức tái mặt.

Tạ Lâm khẽ mỉm cười, trong nụ cười mang theo vẻ miệt thị.

Úy Trì Chính thấy thế, khuôn mặt lại càng đen hơn.

Minh Trọng Mưu thấy, nếu cả đại điện của triều đình nhất định phải biến thành một cái chợ, cãi nhau trong buổi nghị sự chỉ vì một cái kiến nghị, thì quả thực mất hết cả thể diện của Đại Sở, liền hậm hực hừ một tiếng. Thánh thượng đã lên cơn giận, hai người bọn Tạ Lâm cũng phải cung kính cúi đầu, không nói tiếp nữa.

Minh Trọng Mưu khẽ ho khan, từ tốn nói: "Hầu tướng quân, khanh muốn nói gì, thì cứ nói đi, trẫm nghĩ các đại thần của triều đình ta, đều sẽ rửa tai lắng nghe."

Hầu Thiết Tranh nhìn bốn phía xung quanh. Úy Trì Chính cùng với quần thần cùng làm quan trong triều không kìm được bước lên trước một bước với vẻ chờ mong lo lắng.

Làm quan suốt ba đời vua, triều đình đã thay đổi rất nhiều, có những lão thần vẫn còn làm quan, có những người đã thay một khuôn mặt mới. Có người đã cùng trở thành nguyên lão ba triều, có người lại vì đổi đế vương, mà rời bỏ kinh thành; đến địa phương làm quan có, kẻ từ quan có, vẫn như ngày xưa có.

Những khuôn mặt quen thuộc, những khuôn mặt mới lạ, tất cả đều đang ở trước mặt. Là trung tâm quyền lực của triều đình Đại Sở, chuyện trong thiên hạ, đều thuộc thẩm quyền của các quần thần đang đứng đây. Và trên ghế rồng kia..

Hầu Thiết Tranh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn đến người đang ngồi trên đó, mũ rồng, áo rồng, ghế rồng ánh lên sắc vàng kim lấp lánh, khiến người ngồi trên chiếc ghế ấy trở nên chói mắt rực rỡ, đến mức ngay cả khuôn mặt cũng không thấy rõ ràng.

Thiên tử chỉ mới đăng cơ được hai năm, tuy rằng đã qua tuổi trưởng thành, nhưng vẫn bị gian thần ràng buộc khống chế, không quyền thế, nếu đã không thể uy hiếp, thì không có Hầu Thiết Tranh ta trấn giữ ngoài biên ải, triều đình Đại Sở sẽ phát triển như thế nào?

Chỉ e là chẳng có chút công lao thành tích nào!

Minh Trọng Mưu thấy ánh mắt sáng quắc của Hầu Thiết Tranh đang nhìn mình, không khỏi phải nheo nheo mắt lại.

Vị tướng quân trọng thần nguyên lão này, trước giờ không hy vọng lập công, chỉ mong đừng có lỗi, chưa từng vượt quá giới hạn, sao hôm nay lại khác hẳn với ngày thường thế? Dám ngẩng đầu nhìn thẳng long nhan, có thể coi là đại bất kính, xưa nay Hầu Thiết Tranh chưa bao giờ phạm phải lỗi này, hôm nay làm sao thế?

Ánh mắt uy nghiêm của Hầu Thiết Tranh nhìn chăm chú vào Minh Trọng Mưu, khiến Úy Trì Chính thấp thỏm nảy sinh dự cảm không hay.

Tuy Hầu Thiết Tranh tuổi đã ngoại ngũ tuần, nhưng vẫn uy phong lẫm liệt, triều phục dài rủ, đột nhiên bước lên trước một bước. Ông ta vốn dĩ là trọng thần trong triều, nên vị trí đứng ở phía trước, cứ đi theo cái đà ấy, khiến quần thần gần như tưởng rằng, ông ta đang sải bước lên bậc thang, hướng đến ngai vàng!

Đúng lúc ấy đột nhiên có một người quát to, "Hầu Thiết Tranh!".

Hầu Thiết Tranh nghe thấy tiếng quát, bước chân liền dừng lại, nghiêng mặt nhìn chủ nhân tiếng quát —— Thừa tướng Tạ Lâm.

Chỉ thấy Tạ Lâm dường như không di chuyển gì, nhưng lại xoay người, vừa hay chắn ngang đường sải bước của Hầu Thiết Tranh, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, không còn vẻ bình tĩnh dửng dưng, gian xảo đến cùng cực nữa.

Tuy lời nói của Tạ Lâm đầy ép buộc, thao túng lộng quyền, giờ lại đột nhiên đứng trên bậc thang, hoàng đế Vạn Triệu ngự trên đỉnh cao của quyền lực, được hắn che khuất, ẩn sau bóng lưng không nhìn thấy gì.

Con người này......

Suy nghĩ của Hầu Thiết Tranh dao động, hơi khẽ thở dài, hai đầu gối quỳ xuống, tháo chiếc mũ quan trên đầu xuống cầm trên tay, đặt xuống sàn đại điện, thân hình rạp xuống, nặng nề khấu đầu.

"Bệ hạ, thần có tội."

Mọi người nhìn thấy, lập tức ồ lên, cái dập đầu này của Hầu Thiết Tranh, lại còn tháo mũ đặt xuống, hàm ý trong đó, không cần nói cũng hiểu.

Minh Trọng Mưu ngẩn người, trầm giọng nói: "Hầu tướng quân là công thần của triều đình ta, đuổi giặc Di bảo vệ giang sơn, triều đình ta có thể thái bình yên ổn như thế này, hoàn toàn nhờ Hầu tướng quân, trẫm không hiểu, Hầu tướng quân có tội chỗ nào?".

"Xin bệ hạ đừng nói thần có công đuổi giặc Di bảo vệ giang sơn, thần thực sự thấy rất xấu hổ." Hầu Thiết Tranh từ tốn nói, "Thần dẫn binh suốt ba mươi năm, nhưng người Di lại không ngừng tiến xuống phía Nam, thậm chí còn tự xưng là một nước, hiện giờ lại phải dựa vào con gái của thần gả cho quốc vương nước Di, mới bình ổn được chiến loạn giữa hai bên, đổi lại được hòa bình như bây giờ." Hầu Thiết Tranh chậm rãi dập đầu, "Thần...... xấu hổ với Vĩnh Lưu bệ hạ, xấu hổ với tiên đế, lại càng xấu hổ với bệ hạ."

"Thần muốn từ chức Trấn Viễn Uy Võ đại tướng quân, cởi giáp về vườn, quay lại quê cũ."

Minh Trọng Mưu nhìn đăm đăm vào ông ta. Nhưng từ đầu đến cuối Hầu Thiết Tranh không chịu ngẩng đầu lên, từ đầu đến cuối không nhìn thấy rốt cuộc là thật sự bàng quan không quan tâm, hay bi phẫn cùng cực, hay chỉ còn lại sự bình tĩnh.

Hồi lâu, Minh Trọng Mưu mới đáp: "Chuẩn."

Cuối cùng câu nói này đã kết thúc tất cả.

Chỉ một chữ thôi, mà lại như sét đánh giữa trời quang, giống làn gió nhẹ nhưng lại cuồn cuộn dấy lên ngàn con sóng, mọi người ồ lên xôn xao.

Vị đại tướng quân suốt ba mươi năm từ năm Vĩnh Lưu đến giờ, từ bỏ chức quan, cởi giáp về vườn, chỉ để lại buồn vui của thiên hạ. Rốt cuộc là đại tướng quân cảm thấy thiên hạ đã bắt đầu yên ổn, còn khoác áo giáp nữa, thì cũng chẳng có việc gì để làm, nên mới nản lòng thoái chí, từ quan về quê, hay trong triều có người bức ép làm ra hành động đó, không ai biết được.

Chưa đến một ngày, thiên tử ban chiếu, mở kho lương cứu nạn dân, khai thông dòng sông, trồng trọt cây cỏ, khai khẩn đất hoang.

Dân chúng nghi ngờ, quan lại địa phương nghi ngờ, đột nhiên thánh mệnh ban ra như vậy, lại nghe nói đây là do Tạ Thừa tướng cũng rất nhiều những vị đại thần cùng tham mưu nghĩ cách. Nếu đã vậy rồi, thì cứ làm thôi.

Vậy là muôn dân được cứu ngay lập tức, số người chết đói trong cơn lũ lụt không đáng kể, khai thông kênh rạch dẫn nước ở Trường Giang vào, theo đà phát triển ấy, trồng thêm các loại cây trái, chưa đầy nửa tháng, lũ lụt ngừng, thổ nhưỡng còn màu mỡ hơn so với trước.

Năm đó thu hoạch lớn, dân cả nước vui mừng. Triều đình Đại Sở ngày một phồn thịnh, đây là chuyện về sau tạm thời không nhắc đến.

Ngày ấy, Minh Trọng Mưu đích thân tiễn Hầu Thiết Tranh lên đường, bầu không khí trong lành, cảnh sắc tươi tắn, nhưng tâm trạng lại ảm đạm, bách quan chậm rãi lũ lượt theo sau, cũng chẳng nói câu nào. Trong lòng Minh Trọng Mưu cảm khái, thở dài nói: "Hầu tướng quân đi thế này, e rằng khanh và trẫm khó lòng gặp lại, không biết Hầu tướng quân có dự định gì không?".

"Hai chữ tướng quân này, xin bệ hạ đừng nhắc đến nữa," Hầu Thiết Tranh khựng lại một thoáng, nhìn cảnh sắc phía trước, vầng thái dương nghiêng nghiêng phía chân trời, ánh nắng reo xuống mặt đất, cỏ xanh mướt lá cây non tơ, cảnh sắc tràn đầy, không khỏi than, "Sau khi cởi giáp về quê, chỉ có một nguyện vọng duy nhất, có lẽ là làm một nông phu."

Ta vốn dĩ sinh ra từ muôn dân, giờ quay trở lại làm một người dân, âu cũng là lẽ đương nhiên.

Hầu Thiết Tranh dần dần đi xa, sải bước ngẩng cao đầu, thói quen của quân nhân, nhất thời không thể sửa ngay được.

"Nông phu?" Minh Trọng Mưu nghĩ đến cảnh Hầu Thiết Tranh lừng lẫy giờ lại đi cày bừa chẻ củi, áo vải bố, quần xắn, tay quệt mồ hôi trên trán, không khỏi lắc đầu bật cười.

Thiết nghĩ những người như Hầu Thiết Tranh, dù đi đâu, thì đều có thể làm lên sự nghiệp cả.

Trẫm không mảy may có chút lo lắng.

Người trẫm lo lắng, khắp trên dưới trong triều, chỉ có duy nhất một gã mà thôi!

==============================================================================

Lúc Minh Trọng Mưu đang vùi đầu khổ sở phê duyệt tấu chương, thì có một người chậm rãi bước vào ngự thư phòng. Lại Xương đứng cầm đèn trước cửa đang định cao giọng thông báo, thì người đó lại xua xua tay, tỏ ý bảo Lại Xương lui xuống. Lại Xương liếc nhìn hắn, rồi lại liếc nhìn Minh Trọng Mưu đang múa bút thành văn, rồi mới gật gật đầu, líu ríu lui ra ngoài, còn nhẹ nhàng khép cửa lại.

Minh Trọng Mưu đang lao tâm khổ tử trên thư án vì đống tấu chương, nên dường như không phát hiện ra có một người đang từ từ tiến đến gần, cho đến khi đứng ngay trước mặt hắn.

Người đó nhấc tay lên, tay áo dài quét qua mặt bàn, năm ngón tay như bạch ngọc thả ra, một thứ gì đó màu vàng lấp lánh rơi xuống bàn, vừa hay ở ngay trước mắt Minh Trọng Mưu.

Món đồ này thoạt nhìn có màu vàng rực rỡ, hình dạng giống con hổ, nhưng lại bị người ta cắt đôi, chỉ còn lại một nửa.

Bút chu sa của Minh Trọng Mưu khựng lại, thiếu chút nữa là chấm lên thứ đó.

"Cái gì đây?" Minh Trọng Mưu chưa ngẩng đầu lên, nhưng cũng láng máng biết được người đến là ai.

Dưới ánh nến, người ấy đứng đó, khuôn mặt trắng trẻo toát lên vẻ mơ hồ, biểu cảm nghiêm trang, ánh mắt trong suốt, dường như đang nhìn về một nơi xa xăm không biết tên, "Thiết nghĩ muôn dân sẽ không bao giờ biết được, thứ nhỏ bé này, lại có thể chỉ huy được ngàn vạn binh mã."

"Đây là hổ phù." Hắn nhẹ nhàng nói, "Tiên đế đưa nó cho thần, giờ thần dâng nó lại cho người."

Bên ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng "rào", cơn mưa to ào tới, đập vào cửa sổ giấy, phát ra những tiếng "tí ta tí tách".

"Hổ phù?" Minh Trọng Mưu giơ hai ngón tay cầm nó lên, "Tại sao chỉ có một nửa?".

"Nó vẫn còn một nửa nữa, hiện giờ, cũng là lúc vật hoàn cố chủ rồi." Hắn tháo sợi dây của chiếc túi màu đỏ buộc ở thắt lưng xuống, dùng ngón tay đẩy thứ góc cạnh bên trong chiếc túi trên tay ra, lộ hình dạng thật của thứ đó, rồi đưa đến trước mặt Minh Trọng Mưu.

Minh Trọng Mưu lấy thứ đó, ghép với miếng hồ phù trong tay, những đường góc cạnh bị chém khớp lại rất vừa vặn, không có một khe hở nào.

"Đây là thứ trước khi tiên đế lâm chung, đã lệnh cho thần bảo quản, thần giữ gìn nó đến nay, giờ cảm thấy thời cơ đã đến, là thời điểm giao lại tấm hổ phủ này cho bệ hạ."

Minh Trọng Mưu vuốt ve hồ phù: "Tại sao hôm nay lại nhớ đến, muốn giao lại cho trẫm."

"Hôm nay đã là năm thứ ba Vạn Triệu, thời gian đăng cơ của bệ hạ cũng đã đủ lâu rồi, bệ hạ trưởng thành rất nhanh đây là điều đáng vui đáng chúc mừng, thần cho rằng thời cơ đã chín muồi, đây là thời điểm nên giao tấm hồ phù này cho người."

Tiếng sấm vang lên ầm ầm bên ngoài cửa sổ, nhá ánh sáng lên khuôn mặt người ấy, trắng bệch, như xuyên thấu cả nội tâm.

Minh Trọng Mưu nhìn đăm đăm vào khuôn mặt người đó, khuôn mặt tuấn tú, cử chỉ lời nói giống như con cháu thế gia, nho nhã hiền hòa, thiết nghĩ, đã có vô số cô gái thích khuôn mặt này của hắn, nên mới thân cận chăng? Nhưng những người phụ nữ đêm ngày nằm trong lòng gã đàn ông lòng dạ độc ác, tâm cơ thâm sâu khó lường này, đã bao giờ thử nghĩ vị tình lang bọn họ ngày đêm tơ tưởng thì ra trong ngoài khác nhau một trời một vực thế không?

Nghĩ mãi nghĩ mãi, Minh Trọng Mưu chỉ cảm thấy nội tâm càng lúc càng khó chịu, hắn đập bàn một cái rầm, khiến bút mực giấy nghiên trên bàn nảy hết cả lên. "Tạ Lâm," Minh Trọng Mưu rít lên: "Khanh nói cho trẫm hay, khanh có phải đã sớm có kế hoạch, muốn giao lại tấm hổ phù này cho trẫm, đúng không?"

Tạ Lâm nhìn hắn, khuôn mặt thản nhiên bình tĩnh, "Phải ạ."

"Vậy khanh nói tiếp cho trẫm nghe," Minh Trọng Mưu nghiến răng hỏi, "Hầu Thiết Tranh từ quan về quê, chuyện này chắc chắn không phải là đột nhiên, trẫm đã nghĩ đi nghĩ lại suốt mấy ngày nay, hôm đó trong buổi triều sáng, khanh lừa trẫm, nói rằng võ tướng như ông ấy cũng có đôi lời về chuyện của quan văn, có cách ứng phó về chuyện lũ lụt vùng Giang Chiết, trẫm còn đang thấy kỳ quái vì sao ông ấy cứ ấp a ấp úng như vậy, nhưng lại bị khanh lấp liếm, sau chuyện đó trẫm đã hiểu ra, khi ấy khanh đang ép Hầu Thiết Tranh, ép ông ấy phải tự mình nói từ quan! Thật nực cười trẫm còn tưởng Hầu tướng quân da mặt mỏng, không tiện nói về chuyện của quan văn, cũng ép ông ta, thật nực cười khắp văn võ bá quan trong triều cũng tưởng vậy, cũng ép ông ta, nhưng vốn dĩ đâu phải do da mặt ông ấy mỏng?" Minh Trọng Mưu cười lạnh, cúi nhìn bàn sách, rồi tóm lấy một bản tấu, ném đi, "Trẫm vậy mà lại là đồng lõa của khanh, thật đáng hận!".

"Tạ Lâm, khanh nói cho trẫm hay, chuyện của Hầu tướng quân, có phải do khanh ép ông ấy không?".

Tạ Lâm vẫn nhìn hắn, đôi con ngươi trong suốt, đen trắng rõ ràng, theo truyền thuyết thì đây là con ngươi của những người có tấm lòng ngay thẳng.

Tạ Lâm đã biết từ lâu rằng, chuyện của ngày hôm đó, dựa vào sự thông minh của bệ hạ, tìm ra được kết luận, sẽ là chuyện sớm muộn mà thôi. Nên khi bệ hạ hỏi đến, hắn cũng không định phủ nhận.

"Đúng vậy," Tạ Lâm bình tĩnh đáp.

Minh Trọng Mưu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình tĩnh của Tạ Lâm, không thể tin được.

Tại sao hắn vẫn còn có thể bình tĩnh được như thế? Tại sao hắn không mảy may có chút áy náy nào?

"Người như Hầu tướng quân, sao có thể nghe lời uy hiếp của khanh được?".

"Trẫm có một vấn đề cuối cùng hỏi khanh," giọng nói của Minh Trọng Mưu khàn sạn, len lỏi phát ra từ trong yết hầu, "Khanh đã dùng thủ đoạn gì?".

"Thần lấy vạn dân ra để uy hiếp," Tạ Lâm chậm rãi nói, "Tiên đế ban cho thần quyền bác bỏ những thánh chỉ của bệ hạ, nên thần đã nói với Hầu Thiết Tranh rằng, ông ta còn nắm binh quyền không buông ngày nào, thì thần sẽ không phê chuẩn việc mở kho lương cứu nạn dân ngày đó. Thần quá hiểu Hầu tướng quân, ông ấy coi hạnh phúc của vạn dân là hạnh phúc của chính bản thân, tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ mặc bách tính." Hắn từ từ cúi người xuống, "Thần có tội, xin bệ hạ hãy trị tội của thần."

"Trị tội?" Minh Trọng Mưu tức đến bật cười, "Trẫm mà cũng dám trị tội của khanh ư? Trẫm không dám đâu, Thừa tướng đại nhân của trẫm," Hắn không kìm được bật cười to tự giễu, hai tay chống vào thư án, sáp đến gần mặt Tạ Lâm, "Ai dám trị tội của ngươi chứ? Con rắn độc như ngươi, không phải sẽ cắn chết người ta sao?".

Trọng thần của triều đình ta, có gì mà không có được chứ, ngay cả một vị tướng quân công nhiều khổ lớn như Hầu Thiết Tranh, cũng chỉ là quân cờ trong tay hắn, văn võ trong triều, cũng bị hắn giữ lại xoay vòng vòng.

Ngay cả chính bản thân hoàng đế mình đây, sợ rằng cũng là quân cờ để mặc hắn sắp đặt.

"Thần là đang suy nghĩ cho giang sơn xã tắc mà thôi, tuy Hầu Thiết Tranh có công lao, nhưng dẫn binh chinh chiến suốt ba mươi năm, lại không lập được chút chiến công nào, huống hồ, bệ hạ, binh quyền trong thiên hạ nằm trong tay bệ hạ, đó mới là thứ chắc chắn nhất, nếu Hầu Thiết Tranh tầm thường thì còn được, nhưng nếu năng lực của ông ta trác tuyệt, thì hệ hạ," Tạ Lâm nói, "Ngoại thần là những người không thể tin được!".

"Trẫm không cần ngươi nhiều chuyện! Lẽ nào Tạ Lâm ngươi là nội thần chắc? Trẫm nhớ rất rõ, thân thích của ngươi đã chết hết cả, và ngươi cũng chẳng có chút quan hệ thông gia nào với trẫm!".

Cho dù trước khi Tạ Lâm tới vốn dĩ đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng bị hoàng đế ghét bỏ, nhưng nghe thấy những lời này, khuôn mặt cũng không kìm được trắng bệch. "Bệ hạ......"

Minh Trọng Mưu thấy sắc mặt của Tạ Lâm, không khỏi kinh ngạc: "Thì ra Thừa tướng đại nhân cũng biết sợ sao? Thật đúng là kỳ lạ." Nói đoạn, Minh Trọng Mưu còn lắc lắc đầu, chẹp chẹp hai tiếng.

Tạ Lâm cắn chặt răng, thấp giọng đáp: "Ngày hôm đó, bệ hạ còn ban cho thần hai mươi roi, thần đã lệnh cho người đánh rồi, nếu bệ hạ không vui, có thể ban cho thần thêm hai mươi roi nữa, thần đã có tội, tuyệt đối sẽ không oán thán nửa lời."

"Ồ?" Minh Trọng Mưu nghe xong, nhướng nhướng mày, đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới, thấy thần sắc Tạ Lâm dường như vẫn bình thường, mấy ngày rồi cũng rất chăm chỉ lên triều, chưa nhìn ra được điểm gì khác ngày thường, không khỏi lắc đầu cười giễu, "Trẫm thấy sức khỏe Tạ Thừa tướng vẫn còn tốt lắm, dáng vẻ không giống như vừa bị đánh, cũng không biết người được tìm có phải vì quyền thế của Tạ Thừa tướng mà nương tay không nữa. Giờ, trẫm chỉ có một yêu cầu."

Tạ Lâm nghiến răng, "Xin bệ hạ từ từ nói."

Minh Trọng Mưu từ từ đứng dậy, dựa vào ưu thế là thân hình cao lớn, từ trên cao nhìn xuống mặt Tạ Lâm, "Tạ Lâm, ngươi đã tự nhận mình có tội, vậy thì hãy quỳ xuống xin tội trẫm, trẫm sẽ tạm thời bỏ qua chuyện cũ cho, ban cho ngươi hai mươi roi chuộc tội, chuyện này sẽ không nhắc đến nữa."

Tạ Lâm ngẩn người, chần chừ nói: "Nhưng tiên đế từng có lời rằng, miễn cho thần phải quỳ, thần......"

Minh Trọng Mưu cắt ngang lời hắn, "Đó là tiên đế, giờ trẫm chỉ hỏi ngươi, ngươi có muốn quỳ không, sau khi tự xin tạ tội xong, trẫm sẽ không làm khó cho ngươi nữa!".

Mưa bên ngoài cửa sổ tí ta tí tách, dường như át đi cả thanh âm của bệ hạ.

Tạ Lâm ngẩng đầu lên, long nhan vốn dĩ không thể mạo phạm, nhưng trong thời khắc này, cũng chẳng thể quan tâm nhiều đến vậy.

Mười lăm trước, lần đầu tiên Tạ Lâm nhìn thấy Minh Trọng Mưu, hắn mới chỉ đến thắt lưng mình, trong trí nhớ mơ hồ, Minh Trọng Mưu của lúc đó, vẫn còn mang khuôn mắt nhỏ nhắn non nớt trắng trẻo, hàng mi dài cặp mắt to, trông rất bướng, nhưng lại toát lên một cảm giác thông minh mạnh mẽ, vương phi lúc ấy, tức là hoàng hậu sau này, và là thái hậu hiện nay, khi nhìn thấy Tạ Lâm, vẫn còn nói khuôn mặt Minh Trọng Mưu trắng trẻo xinh đẹp như thế, không biết có tìm được cô gái nào chịu gả cho hắn không.

Nhưng đến giờ, Minh Trọng Mưu đã không còn xinh đẹp như năm đó nữa, mà trở thành một người đàn ông anh tuấn đầy khí thế, lấy hết cô gái này đến cô gái khác, giờ đã có năm vị phi tần rồi.

Hắn chăm chú nhìn Minh Trọng Mưu một hồi, cũng không biết đã qua bao lâu, dường như chỉ là một cái chớp mắt, hoặc có lẽ là cả một thời thiên hoang địa lão, một cái liếc mắt trải qua vạn năm, mới phá vỡ bầu không khí trầm mặc, chậm rãi, nói một cách đầy mạnh mẽ và bản lĩnh: "Thần...... không muốn quỳ."

Bốn chữ vừa thốt ra, Minh Trọng Mưu đã ném ngay nghiên mực bằng đá trên ngự án vào mặt Tạ Lâm, Tạ Lâm nghiêng đầu tránh đi, lần này hắn không nói nghiên mực đáng giá bao nhiêu lượng bạc nữa, còn chiếc nghiên thì va vào bức tường sau lưng Tạ Lâm, mực văng ra đất, nghiên vỡ nát thành vô số mảnh.

"Ngươi đi đi, trẫm không muốn nghe bất kỳ câu nào của ngươi nữa," Minh Trọng Mưu xua xua tay, "Trẫm không muốn nhìn thấy người, người đi khỏi đây cho trẫm, cút xa vào."

Tạ Lâm rũ rèm mi, cúi người xuống, vẫn bằng giọng nói cung kính ấy đáp: "Thần cáo lui." Nói xong, lùi lại vài bước, nhìn Minh Trọng Mưu một cái, thầm thở dài, rồi mới quay người, đẩy cửa rời đi.

Hồi lâu sau, Minh Trọng Mưu mới liếc mắt về phía cửa, sau đó phất tay áo, gạt hết toàn bộ số tấu chương trên bàn xuống đất.

Cung kính như vậy, nhưng xung quanh không có ai, làm thế cho ai xem?

Dù sao thì trẫm cũng không xem.

XXX

"Thừa tướng đại nhân, Thừa tướng đại nhân." Lại Xương thấy Tạ Lâm chăm chú đi thẳng về phía trước, lo lắng sải bước trong cơn mưa lớn, cuống quýt tóm lấy cái ô của tên thái giám bên cạnh, cầm chắc cán ô của mình trong tay, đuổi theo, "Đại nhân, đại nhân," khó khăn lắm mới đuổi kịp, Lại Xương chạy vội nên hơi thở hổn hển, "Đại nhân, ngài cầm tạm cái ô này đi, đi không trong mưa thế này không tốt đâu, đừng để bị ướt."

Nhưng Tạ Lâm không nhận, trời mưa tầm tã, hắn để mặc cho chúng táp vào mặt mình, mái tóc đen như mực ướt đẫm, dính vào thái dương, "Lại đại nhân, Tạ mỗ thật sự có lỗi sao? Tội không thể tha ư?" Vết roi đằng sau lưng, vẫn còn đau nhức âm ỉ, có lẽ trải qua chuyện của Hầu Thiết Tranh, chỉ sợ là mọi người đã quên béng mất rằng, Tạ Lâm vẫn còn hình phạt roi chưa đánh.

Nhưng Tạ Lâm lại không quên. Hắn cần phải bị roi quất, nếu không, sẽ rất khó cắn răng kiên trì tiếp tục. Đau đớn, là liều thuốc hữu hiệu nhất.

Nhưng bệ hạ lại cho rằng người hắn tìm đến để hành hình nương tay với hắn?

Minh Trọng Mưu làm sao hiểu được, bản thân chỉ hận sợi roi không thể quất đau thêm nữa, đau thêm nữa nữa, quất cho bản thân trở nên tỉnh táo, thật tỉnh tảo.

Thấy bóng dáng Tạ Lâm trong mưa, đột nhiên Lại Xương cảm thấy, Tạ Lâm của hôm nay, dường như có gì đó khang khác, nhưng hắn lại không thể nói ra được, rốt cuộc là khác ở chỗ nào, "Đại nhân, ngài cầm cái ô này trước đi, đừng để bị bệnh."

Tạ Lâm lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lại Xương, cơ hồ như nhất định bắt ông ta phải trả lời lý do tại sao.

Đối với câu hỏi của Tạ Lâm, Lại Xương nghĩ bản thân ông ta chỉ là một thái giám, vừa khéo học được vài chữ, đâu có hiểu nhiều thứ đến vậy, nghe thấy khắp triều gọi người này là gian nịnh, rồi nghĩ đến chỗ ngân lượng biếu ngài ấy hôm trước, tuyệt không thể đắc tội, đành đáp: "Dù có nói gì đi nữa, đại nhân cũng chỉ muốn tốt cho bệ hạ thôi, còn những tội lỗi ấy, tiểu nhân không hiểu."

Tạ Lâm nghe xong, trong con ngươi như mang theo ý cười, nhưng lại lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Ngay cả ngươi cũng hiểu, nhưng hắn lại không hiểu, đáng tiếc đáng tiếc."

Lại Xương chả hiểu gì, không nhịn được hỏi lại: "Cái gì cơ ạ?".

Tạ Lâm lắc đầu cười nhạt, "Không có gì." Hắn tóm lấy cái ô trong tay Lại Xương, "Cái ô này, Tạ mỗ mượn tạm, hôm nay cảm ơn Lại đại nhân, ơn của đại nhân, ngày sau Tạ mỗ sẽ báo đáp." Nói đoạn, Tạ Lâm giương ở lên, mạnh mẽ bước đi.

Lại Xương gãi gãi đầu, không biết tâm tình của Thừa tướng đại nhân sao lại thay đổi nhanh như vậy.

Xem ra người lộng quyền xưa nay tâm cơ đều khó dò cả.

Lại Xương mang theo nỗi cảm khái ấy, cầm ô lên, quay trở về.

================================================================================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro