23 + 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 23 Phiên Ngoại [Biện Bạch Hiền]

Tôi đi vào một nhà hàng nhỏ, vào căn phòng quen thuộc, chú Hoàng đã ngồi sẵn chờ tôi. vừa thấy tôi vén màn đi vào, chú lập tức xởi lởi nói:

" Bạch Hiền, cháu đến rồi, ngồi đây, đều là những món cháu thích. Ăn đi."

Chú ấy nói mỗi lần gặp tôi đều thấy tôi gầy đi, nhà hàng này lại rất phù hợp với khẩu vị của tôi nên mỗi lần hai chú cháu gặp nhau đều đến đây. Tôi nhìn những thức ăn dưới bàn không tránh được thèm thuồng. Khẩu vị của Phác Xán Liệt so với tôi cực kì không phù hợp, nếu tôi thích ăn những món đằm vị thì hắn lại có chút nghiêng về những món ăn đạm bạc, đơn giản lại nhẹ nhàng tinh tế. Cho nên mỗi bữa tôi đều ăn không ngon, theo đó mà cơ thể cũng gầy đi không ít. Hắn căn bản không biết, có lẽ là biết nhưng cũng chẳng quan tâm.

Đợi một lúc sau khi đã ăn no nê, chú Hoàng mới nhỏ giọng nói:

" Ta đến gặp phó giám đốc Ngô rồi, đưa cho hắn bản thiết kế đó, hắn ta rất hào hứng."

Ngô Hào Văn là em họ Ngô Thế Huân, gần đây ở công ty đều không có uy tín nên luôn muốn lập công. Tôi trên mặt trầm lại, sau đó cậu cười gượng gạo:

" Làm phiền chú rồi."

Chú Hoàng đưa tay lên đặt trên vai tôi nói:

" Cháu còn định như vậy đến bao giờ, nếu mệt mỏi thì trở về chú sẽ sắp xếp cho cháu một công việc, hay là muốn mua một suất ở quê ngoại, xây nhà ở đó cũng được lắm."

Tôi lắc lắc đầu sau đó cúi xuống gắp tiếp thức ăn cho vào miệng.

...

Tôi họ Biện, người luôn khiến tôi tự hào là ba tôi. Mẹ tôi mất sớm, ba luôn chăm lo cho tôi, cho dù có ở một nơi rất xa, cách thành phố hàng trăm cây số ba vẫn luôn quan tâm tôi. Ba tôi nói "làm người kém cỏi thì chấp nhận bị người khác chà đạp, không có gì là oan ức.... Nhưng nếu cứ mãi chấp nhận bị chà đạp thì chính là thứ không đáng sống."

Tôi vô cùng kém cỏi, cũng không có khí chất dọa người. Ngày ấy chú Hoàng dẫn tôi đến gặp Phác Xán Liệt, tôi ngây ngô nhìn hắn ta, tôi mong rằng anh có thể chiếu cố tôi một chút. Không có ai sinh ra đã giỏi đến hoàn mĩ, tôi cũng vậy, mặt khác chính tôi mấy năm liền cứ ôm mãi cái suy nghĩ bướng bỉnh của thời thiếu niên.

Sau khi gặp được Phác Xán Liệt, đột nhiên tôi nghĩ thông một chuyện.

Chính mình u buồn đau khổ, quá khứ có phải vẫn ôm tâm tư người ta thương tiếc mà để ý đến mình. Tôi như vậy chỉ làm hại chính tôi.

Với con người Phác xán Liệt tôi tất nhiên phải yếu thế, cho nên không thể lấy trứng trọi đá, tôi ngoan ngoãn nghe lời là điều đương nhiên. Hắn có hứng thú với tôi, tôi đã run rẩy sợ hãi cả một quãng thời gian dài, không phải bởi vì mới biết yêu đàn ông mà bởi vì tôi sợ, sợ gần Phác Xán Liệt. Nếu như đứng ở một vị trí khác, không phải đêm đêm nằm dưới thân hắn tất nhiên ai cũng muốn có thể thân cận với con người này. Nhưng ... tôi rất dễ bị ấn tượng, cuốn hút bởi khí chất cường liệt của đàn ông. Trước kia vì Ngô Thế Huân có khí chất này mà tôi ngang bướng theo đuổi.

Nhưng tôi biết không có cách nào phản kháng lại hắn, nhất thời tôi tuyệt vọng bởi vì bị cưỡng ép. Tôi che giấu việc mình là gay, việc mình bị cuốn hút bởi hắn, nhưng hắn vẫn khiến tất cả bị vạch trần. Lần đầu tiên cùng hắn là trên xe, tôi đã biết con người này bề ngoài băng lãnh nhưng thực tình có bao nhiêu cuồng dã. Hắn xuyên vào thân thể giống như muốn giết chết chính người đang giao hợp cùng mình vậy. Tôi sợ.

Tôi là người tự mình cách ly chính bản thân một quãng thời gian dài, không có quen biết nhiều người tài giỏi, tính cách so với thời trẻ nhút nhát hơn rất nhiều, cơ thể lại không phải vượt trội, ngay cả sức vóc cũng yếu nhược, vẻ ngoài bên trong đều yếu đuối.

Ngày đó cầu xin hắn giúp đỡ việc bãi cỏ, tôi cũng chỉ có thể lấy sự yếu đuối đó làm rung động hắn. Thế rồi, việc không ngờ đến là tôi cố tình nói nhẹ một chút, không giống như chính mình nói giọng nũng nịu một chút, hắn lại đồng ý giúp đỡ.

Vốn đã dây dưa lại càng dây dưa, tôi bị hắn đưa tờ giấy nợ đó uy hiếp, hắn có hứng thú với tôi thật sự cái hứng thú đó có vẻ rất lớn nên quyết định mang tôi về nhà, giai đoạn đầu ngày ngày đều làm chuyện giường chiếu. Tôi từ trước đến nay chỉ yêu thầm một người đàn ông là Ngô Thế Huân, nhưng tình cảm không được đáp lại, cho nên việc làm tình lại tần suất thường xuyên như vậy rất kì quái, không những cảm thấy xấu hổ còn cảm thấy rất mệt mỏi.

" Bán căn nhà này lại cho tôi. Chuyển đến chỗ tôi sống, mỗi đêm nằm dưới thân thể tôi rên rỉ. Như vậy tôi sẽ trừ hết nợ cho cậu."

Tôi còn nhớ rất rõ lời nói này của hắn. Thật sự rất đáng sợ, đối với kẻ nhút nhát như tôi thì càng đáng sợ.

" Đàn ông trưởng thành, cái này là điều tự nhiên, không có gì đáng hổ thẹn hết. Biện Bạch Hiền, tôi hiện tại chưa đến lúc dây dưa với phụ nữ."

Hắn dạy tôi bản chất của thứ dục vọng ấy, nói cho cùng cũng là do trưởng thành cần an ủi nhau. Nhưng rồi Biện Bạch Hiền tôi ngu ngơ tin tưởng rốt cuộc hợp tác với hắn làm chuyện đó, kì thực những lần trước đều rất khoái hoạt, có chút đau nhưng khi xong chuyện tôi đều sinh ham muốn. Không biết là cái gì nhưng với người đàn ông đó tôi rất muốn, rất muốn.

Thời điểm ấy tôi chỉ nghĩ mình nên đơn thuần ở cạnh hắn, tôi không tiền không tài có thể bên cạnh Phác Xán Liệt cũng rất tốt. Tôi không tham vọng như ba, chỉ muốn có thể sống để làm theo ý ba thôi.

Tôi cũng biết Phác Xán Liệt không chỉ thích đàn ông giống tôi, hắn có những suy nghĩ rất đáng kinh ngạc, ví dụ như quan hệ với tôi là bởi vì hắn muốn tránh quan hệ với phụ nữ, hắn lại thèm khát tình dục cũng là lý do hắn dây dưa với tôi.

Ngày ấy gặp lại Ngô Thế Huân, mọi sợ hãi, khổ cực đều bộc phát, tôi không dám nhìn thẳng vào Thế HUân quá lâu, tôi sợ nhìn thấy trong mắt hắn ta một Biện Bạch Hiền độc ác, thâm hiểm, đê tiện. Điều khiến tôi càng sợ hơn nữa chính là việc Ngô Thế Huân tiết lộ tôi là Gay. Quan hệ với Phác Xán Liệt, tôi đều cố che giấu nó, tôi cũng biết được chính mình sợ là sợ hắn xa lánh mình. Tôi đã lo lắng cố lấy hết can đảm thú nhận nhưng rốt cuộc hắn lại nói:

" Chỉ cần em đừng có bám dính lấy tôi, mọi thứ khác tôi không cần biết. bởi vì căn bản em có thích tôi hay không thì chẳng có gì ảnh hưởng đến tôi."

Thì ra là tự tôi lo xa, khi ấy chính tôi trở thành một người kì cục. Tôi khó khăn cảm nhận cảm giác ấy. Thứ dục vọng cháy bỏng, thứ tôn thờ tín ngưỡng về con người Phác Xán Liệt đều là lý do. Thì ra kì thực tôi khao khát hắn để tâm chú ý đến mình, khao khát có được hắn, cho nên ngay cả tình dục lúc đó cũng khiến tôi tuyệt vọng mà muốn đẩy hắn ra.

Phác Xán Liệt là kẻ luôn biết cách nắm lấy suy nghĩ của đối phương, hắn thấy tôi bài xích nên nhẹ nhàng nhắc nhở tôi, tôi là do hắn mua về, trước đó không nói là hắn đang giữ sĩ diện cho tôi.

Những việc quá khứ khiến tôi sợ hãi, hắn không quan tâm cũng tốt. Nhưng vẫn thấy rất khó khăn.

Tôi rốt cuộc đã coi hắn là gì trong lòng mình rồi.

Bản chất sự việc chỉ là hắn ngại quan hệ dây dưa với phụ nữ, bỏ tiền giúp đỡ sau đó mua tôi về.

Tôi khao khát được yêu thương, trong lúc tuyệt vọng hắn lại hững hờ đưa ra một cánh tay đỡ tôi. Chuyện Ngô Thế huân khiến tôi cho đến bây giờ vẫn chưa nguôi ngoai. Thích một người, người đó lại xa lánh mình, kết cục làm đủ mọi cách, biến bản thân đê tiện vẫn không nắm được hắn, sau đó bất lực thu mình trong ngõ hẹp. Gặp được Phác Xán Liệt, trái tim cũng tin tưởng một chút liền bị hắn dội một gáo nước lạnh, nhưng sau đó hắn không có dứt khoát như Ngô Thế Huân, hắn nói có thể tự do thích hắn, hắn sẽ không xa lánh.

Bao nhiêu năm nay tôi chưa từng hy vọng như vậy. Biện Bạch hiền tôi khao khát đến nhường nào khi ấy đều bộc phát. Tôi cứ như đứa nhỏ cấp ba bắt đầu chiến lược yêu đơn phương của mình. Còn luôn tự hào vì mình là người yêu đơn phương hạnh phúc nhất.

Tôi không biết một điều, kẻ yêu đơn phương là những kẻ chẳng bao giờ được hạnh phúc.

Hắn nhẹ hôn tôi, nhẹ nhàng vỗ về tôi khiến tôi càng khao khát nhiều hơn.

Tôi khi ấy nguyên thủy tôn thờ tình yêu dành cho hắn.

Tôi bắt đầu ngờ vực là khi hắn đẩy tôi vào Dương Thiếu, Anh ta suýt chứt nữa cưỡng bức tôi. Tôi luôn biết tình yêu dù ít hay nhiều vẫn luôn sinh ích kỉ. Nhưng khi biết Phác Xán Liệt làm như vậy, tôi đã phát hiện hắn một chút, một chút cũng không thích tôi. Tôi về quê ngoại, khi ấy toàn bộ thế giới đều không muốn chứa chấp một con người vô dụng như tôi, nhưng hắn vẫn kéo tôi lại. Là do hắn kéo tôi lại, bản thân tôi nhen nhón một cái gì đó.

Tuyệt vọng

Lại có chút không cam tâm.

Tôi đặc biệt không thích việc lấy tình cảm tôi ra uy hiếp tôi, giống như hắn chẳng có một chút thứ tương tự đó tự do lấy nó ra uy hiếp.

Phác Xán liệt quả thật vô tình, không chỉ với tôi ngay cả với phụ nữ cũng vậy.

Lưu Diệp Thanh là bạn gái cũ của hắn, Bạch Tiểu Ngạn là nữ nhân xinh đẹp do chính ba Phác chọn ra, hắn đều lạnh tâm.

Vậy Biện Bạch hiền tôi, bản thân là nam nhân lấy cái gì mà ao ước cùng hắn.

Ba tôi nói mỗi người chỉ có một người giữ vị trí tối thượng trong lòng. Trước kia tôi đều khẳng định đó là Ngô Thế Huân, còn đến thời điểm này tôi bắt đầu phân vân giữa Ngô Thế Huân cùng Phác Xán Liệt.

Ngày hôm đó luật sư riêng của ba gửi cho tôi album ảnh, anh ta nhắc ba tôi rất e sợ về Phác xán Liệt, điều đó nhắc nhở tôi, ba đã mất như thế nào. Nhìn bộ ảnh ấy, tôi đều nhớ những lời ba nói mỗi khi xa tôi, tôi luôn khắc cốt ghi tâm những gì ba dặn dò, luôn cười hạnh phúc khi ba an ủi. Tôi hiểu được một điều, ba mới là người giữ vị trí tối thượng kia.

Khi ấy tôi mới chỉ xác định được và cảm thấy may mắn vì Phác Xán Liệt không là gì so với ba. Bởi vì mỗi lần phân vân tôi sẽ lấy ba để uy hiếp hắn, ở ngay trong nội tâm tôi.

Trần HI xuất hiện, những gì trong quá khứ giống như cơn sóng dồn dập đập về phía tôi. Tôi sợ hãi hoang mang. Khó khăn nhỏ bị đè nặng bởi khó khăn lớn.

Những nụ hôn khiến tôi tự hào, dây dưa cơ thể khiến tôi khát khao, khoản tài sản mất đi tôi những tưởng rằng đó là theo tự nhiên đều là vì Phác Xán Liệt hận tôi.

Tôi đột nhiên thấy chính mình thê thảm, trước đó bởi vì nghĩ rằng rất xứng đáng với sự đê tiện của tôi nhưng tôi bắt đầu bất bình, không cam lòng.

Đúng, tôi xấu xa, nhưng tôi là con người. Tôi chỉ khao khát tình yêu, khao khát sự yên bình. Tôi lấy vị trí tối thượng kia bắt đầu tạo sóng gió trong lòng, bắt đầu đưa ra quyết tâm.

Phác Xán Liệt có thể tài giỏi, xung quanh hắn có thể toàn là những người xuất sắc, nữ nhân xinh đẹp, nam nhân giỏi giang, nhưng tôi là duy nhất. Tôi là người duy nhất ngu ngốc, vô dụng yếu nhược như thế. Tôi nghĩ hắn đã ấn tượng vì điều này. Nói cho cùng, quãng thời gian dằng dặc kia ở bên hắn, cho dù không có tâm tư thì cũng tạo thành thói quen. Hắn sẽ không đề phòng tôi bởi tôi ngốc nghếch.

Phác Xán Liệt đoạt được Trần gia, trở thành doanh nhân trẻ nổi bật trong nước, hắn càng ở vị trí cao, tôi càng ở phía dưới dễ dàng khiến hắn không đề phòng.

Phàm là những người đứng trong bóng tối nhìn ra sẽ có lợi hơn rất nhiều. Tôi sẽ đòi lại công bằng cho ba tôi và cho chính mình.

Đau đớn tuyệt vọng, khốn cùng của tôi hắn đã đoạt được. Còn hắn, khiến tôi hy vọng sau đó ném toàn bộ hy vọng của tôi đi thì sao? Khiến tôi không ngừng tự hào bởi tình yêu đơn phương ấy thì sao?

Ngô Thế Huân không hề để ý đến tôi, tôi vứt cả nhân cách vứt cả tự tôn đi vì hắn thì sao?

Tôi cũng là con người, cho dù có kém cỏi, yếu nhược, tại sao một chút họ cũng không cho tôi cái quyền yêu thương ấy.

Tôi đã đau đớn, khóc lóc, đã yếu đuối đã thống khổ bao nhiêu, căn bản ai cũng không biết. Tôi chỉ có thể hy vọng vào bản thân mình.

Phác Xán Liệt có thể không yêu tôi nhưng tôi phát hiện hắn đối với tôi có chút độc chiếm. Tôi cứ yếu đuối như vậy, hắn dần dần quen thuộc, dần dần thực sự không còn cảm thấy kì lạ nữa.

Thứ kì lạ ấy, lần đầu thấy sẽ thấy kì lạ và đáng nói, nhưng quen rồi sẽ thấy thuận mắt hơn.

Tôi với chú Hoàng kì thực ngay sau đó đã làm hòa, chú chỉ biết chuyện tôi bán căn biệt thự kia đi. Bởi vì biết cả chuyện Phác Xán Liệt đoạt lấy số cổ phần anh rể quyết tâm giữ lại nên cũng tình nguyện giúp đỡ tôi.

Tôi nhờ chú Hoàng đưa bản kế hoạch kia cho Ngô thị. Ngô Thế Huân hoàn toàn không biết, một mặt tôi lại nói với Phác Xán Liệt là họ Ngô nhờ tôi. Tôi biết rõ hắn sẽ bởi vì tự tôn của chính mình mà không để yên chuyện này. Tôi chỉ ngồi nhìn xem, Ngô Thế HUân kia sẽ có bao nhiêu thê thảm.

Tôi không thể lúc nào cũng ủy khuất tự trách bản thân được. Xem như lần này là lần đầu tiên cũng là cuối cùng tôi đòi nợ hắn.

Thứ tôi phải vững vàng là không thể đưa mình rơi vào lưới tình của Phác Xán Liệt. Hắn quá lợi hại, tôi phải kiên trì để khiến hắn quen thuộc thuận mắt với tôi. Tôi không đủ thông minh để khiến hắn tán gia bại sản cho nên đành khiến hắn mất đi 1 thứ quen thuộc thôi.





Chap 24:

Vào mỗi sự kiện, mỗi bữa tiệc chúc mừng của Phác Xán Liệt, bất luận là nhỏ hay lớn cậu đều biết đến, chỉ là chính mình không thể có mặt. Mà mỗi lần đó khiến cậu càng khẳng định mình đơn cử ở cạnh Phác Xán Liệt cũng chỉ có thể trở thành một thứ đồ vật quen thuộc giống như chiếc bàn, đồ nội thất trang trí trong căn biệt thự này.

Ngày hôm ấy là do chủ tịch Hòa tổ chức chúc mừng hắn về sự thành công của dòng sản phẩm mới. Phác Xán Liệt trở về, hắn còn mời thêm khách đến nhà, từ ngoài cửa hắn đã ân cần chính tay đẩy xe lăn cho anh ta. Biện Bạch Hiền đứng trân trân nhìn hắn kéo Trần HI đến phía mình, đi ngang phía cậu hắn nhỏ giọng nói:

" Có việc gì thì em đi làm đi."

Giống như bị gạt sang một bên, Biện Bạch Hiền vừa rời đi không khí trầm lắng vừa rồi đột nhiên bị phá vỡ, Phác Xán Liệt cùng Trần Hi ở bên ngoài cười nói vui vẻ.

Phác Xán Liệt một bên nhìn Biện Bạch hiền đi vào phòng bếp, một bên nhiệt tình tiếp chuyện với Trần Hi. Hắn không biết là vì cái gì, trực giác mách bảo hắn Biện Bạch hiền đang muốn làm cái gì đó. Nếu như bản thiết kế của Ngô Thế Huân thực sự không phải do chính hắn ăn cắp vậy có nghĩa là cậu ấy nói dối. Bởi giờ có thời gian nhìn lại mới thấy gần tháng này điên cuồng cuối cùng chỉ vì cậu ta. Hắn đột nhiên sợ Biện Bạch Hiền ngốc kia sẽ nhận ra được điều gì đó.

Về phần TRần Hi, nhìn thấy hai người này còn ở bên nhau, anh ta cũng rất nực cười. Biện Bạch Hiền trước kia đâu có ngốc đến như vậy, bây giờ lại muốn bám dựa vào Phác Xán Liệt. Thấy cậu ta thê thảm thế này anh ta có chút hào hứng.

Biện Bạch Hiền từ trong bếp đi ra, lại lúng túng muốn lên lầu. Trần Hi vội vàng cười nói:

" Bạch Hiền, hôm nay chủ tịch Hòa mở tiệc mừng Phác Xán Liệt thành công trong dòng sản phẩm mới này. Tiện thể Cậu ngồi xuống đây cùng tôi chúc mừng hắn đi."

Biện Bạch Hiền nghe được cũng dừng khựng lại, nhìn sang Phác Xán Liệt, hắn không có phản ứng, cậu đành đi lại, Phác Xán Liệt sau đó tự động rót rượu xuống ly cho cậu.

" Cậu đừng nhìn Ngô Thế Huân hôm nay không tức giận mà nhầm lẫn, trong lòng rất ức hận đấy. Công ty của hắn thì ngày càng đi xuống, thật buồn cười... bộ dạng kiêu ngạo hôm nay cũng quá lố đi."

Trần Hi vừa nói vừa ha ha cười. Phác Xán Liệt cũng ngẩng đầu nhìn sắc mặt Biện Bạch Hiền. Cậu vẫn ngồi im lặng lắng nghe, không chút vui mừng, buồn bã.

Hắn đột nhiên ôm Biện Bạch Hiền vào lòng hướng TRần Hi nói.

" Anh nói xem, Biện Bạch Hiền sẽ dùng lời nào chúc mừng tôi đây."

Cậu bị hoảng sợ, TRần Hi lại càng hứng thú. Biện Bạch Hiền có cảm giác hai người đàn ông này đang cố lấy mình ra làm trò cười. Trong lòng âm thầm nghĩ, Ngô Thế Huân như vậy đều không ngoài dự kiến, nhưng hành động của Phác Xán LIệt khiến cậu không khỏi khó chịu. Đè tay hắn xuống, hắn vẫn giở tính lưu manh kéo cậu lên đùi. Cả người hắn cao lớn ập vào sau lưng cậu, một tay giữ thắt lưng một tay đưa vào vạt áo xoa cái bụng phẳng. TRần Hi lúc này có chút gượng gạo không còn cười to như vừa rồi nữa. Phác Xán Liệt làm như vậy quả thật khiến hắn có điểm không nhận ra.

Biện Bạch hiền lại không dám phản kháng mạnh mẽ, chỉ cứng ngắc ngồi trong lòng hắn.

" Thế nào? Không nói được sao?"

Hắn vừa nói, tay lại đưa lên cao một chút, cả người cậu run lên, miệng cũng mấp máy nói.

" Được."

NGhe ra hắn mới dừng tay lại, nhưng vẫn đưa tay vân vê vùng thịt mềm của Biện bạch Hiền. Trước mặt người khác như vậy rất mất mặt. Cậu đành nhỏ giọng nói.

" Chúc mừng anh..."

Cảm giác bản thân bị hắn đem ra làm trò cười trước mặt người khác, nỗi sợ hãi sự nhục nhã dâng lên sau câu nói kia, cả người càng run rẩy.

Trần Hi lúc này không cười giòn mà nhếch miệng cười.

" Thì ra Biện Bạch Hiền bị cậu sờ một chút liền phản ứng mạnh như vậy."

Nghe anh ta nói giống như đang đánh giá món hàng.

" Cậu... thử đè cậu ta xuống ghế xem... phản ứng thế nào?"

Trần HI đánh bạo nói. Anh ta phát hiện tình thế này Phác xán Liệt làm có vẻ là có chủ đích. Không cần biết là gì, chắc chắn hắn sẽ đứng về phía anh.

Biện Bạch hiền nhìn ánh mắt sắc lạnh của hắn, trên tay vẫn còn làm trò dâm đãng, nhưng biểu tình lại không như vậy. Trần Hi cười cười nói:

" Không đùa nữa, tôi phải về rồi."

Biện Bạch hiền cúi đầu không nói gì, cậu không có khả năng kìm nén mọi chuyện đã xảy ra mà làm bộ dạng không có gì. Tiễn TRần Hi về, Phác Xán Liệt trở lại, hắn đi từ ngoài vào chậm chậm tới gần chỗ Biện Bạch Hiền.

" Miễn cưỡng em rồi."

Biện Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn hắn. Phác Xán Liệt rất tự nhiên đẩy cậu xuống ghế.

" Chúc mừng tôi khó khăn như vậy sao?"

Vừa rồi chẳng khác gì bắt ép cậu ta. Biện Bạch Hiền với tay đẩy mạnh hai vai hắn lên. Phác Xán Liệt lạnh nhạt nhìn cậu.

" Tôi cũng thực sự muốn chú ý xem em chỉ cần tôi chạm nhẹ sẽ thế nào?"

Nói xong hắn đi xuống, cúi người nhấc bổng Biện Bạch HIền lên. Cậu một tay níu chặt vào vạt áo của hắn, một tay thõng xuống, bộ dạng có bao nhiêu phần cam chịu.

Cả cơ thể cậu bị ném mạnh xuống giường, ngồi dậy nhìn hắn đang rút ra chiếc cà vạt, Biện Bạch Hiền vô thức lùi người lại, cố lùi lại bao nhiêu, cuối cùng chỉ cần hắn đưa tay kéo mạnh cậu về phía mình thì tất cả đều vô dụng. Bạch Hiền tuy chỉ yếu đuối phản kháng, mọi lần đều như vậy nhưng đột nhiên hôm nay hắn lại trói thật chặt hai tay cậu lại. Bị trói hai tay quả nhiên rất khó chịu.

Phác Xán LIệt đứng thẳng người, cậu ở trên giường vặn vẹo cơ thể cố gắng tháo chiếc cà vạt trói tay mình kia. NGhĩ dùng miệng nhưng Phác Xán Liệt cúi người kéo cằm cậu lại.

" Anh làm gì vậy?"

Có dự cảm không tốt. Phác Xán Liệt không nói gì, đứng thẳng dùng tay cởi từ từ áo ra, chiếc áo thoát ra để lộ thân thể cao lớn cứng rắn. Hắn rất bình tĩnh kéo mạnh hai tay Biện Bạch Hiền lên cao, sau đó dùng một tay chầm chậm cởi áo cậu.

" Biện Bạch Hiền. tôi thực sự muốn chứng kiến lại bộ dạng của em khi trước. Thâm hiểm, đê tiện."

Hắn lướt khẽ ngón tay vào phía thớ thịt lộ ra của cậu, nhẹ hẩy vạt áo che tấm ngực đang phập phồng của cậu xuống. Hắn cứ nhẹ nhàng như vậy sau đó từ từ khiến cậu trần như nhộng nằm trên giường, hai tay vô lực không thể phản kháng.

Phác Xán Liệt ngồi phía trên nhìn xuống thân thể cậu, đây là lần đầu tiên hắn nhìn kĩ đến vậy. Bị người kia nhìn chằm chằm cậu lại càng co người lại, cảm giác nhục nhã càng lấn đến. Hắn đưa tay niết xuống nhũ tiêm của cậu.

" Thoải mái? Biện Bạch Hiền. Em nghĩ tôi có yêu em không?"

Biện Bạch Hiền co người lại, Phác Xán LIệt vừa mới trầm xuống liền giật mạnh tay cậu lên.

" Anh làm cái gì? ..."

Cậu khó chịu vặn vẹo, một tay hắn không nặng không nhẹ niết lên núm vú cậu, một tay giữ cố định hai tay của cậu. Hắn đột nhiên cười đáng sợ, nụ cười không phải lạnh lẽo mà thâm hiểm.

" Thật buồn cười. Tôi tiếp cận em đều là vì TRần Hi, em biết rõ điều ấy, nhưng rốt cuộc thân thể này bị hư rồi. Cơ thể chỉ cần chạm nhẹ liền thành ra như vậy."

Tay hắn lướt xuống ngón tay khẽ chạm vào nam vật đang dần cương lên của Biện Bạch HIền. Ngay từ đầu hắn đã không muốn tình cảm này, nhưng do bản thân cưỡng lại không được. Hắn phát hiện Biện Bạch hiền không đơn giản từ trước, bây giờ càng chắc chắn. Cậu ta không phải giả tạo, mà bản chất vốn là người khó đoán. Thâm tâm không vững vàng, không kiên định, cho nên mới có nhiều phẩm chất trong một cơ thể con người như vậy.

" Đều... đều..."

Cậu thoáng không nói được gì. Quá khứ đều là mình sai, sai đúng rõ ràng phân định, không thể phủ nhận cậu là kẻ sai, hối hận lúc nào cũng rình rập. Ngón tay hắn chạm đến đâu khoái cảm mãnh liệt lập tức đổ dồn vào chỗ đó. Người cậu cũng rung lên tiếp nhận.

Hắn đột nhiên muốn hỏi Biện Bạch hiền một câu nhưng lại không nói nữa. Thay vào đó là cười cười. Bại lộ một con người không phải toàn bộ mình biết đều nói ra. Hắn nên phối hợp với cậu ấy một chút.

" Ngô Thế Huân có bao giờ chạm vào em thế này?"

Phác Xán Liệt lướt lòng bàn tay xoa xoa đùi tròn của cậu. Biện Bạch hiền vô thức kẹp chặt hai chân lại, kẹp bàn tay hắn ở giữa. Cậu vội lắc lắc đầu.

" Tôi đang nhục nhã em đấy. Không chút tôn trọng muốn đưa thân thể em thành trò đùa. Cam chịu, tận hưởng sung sướng. Phản ứng của em thật là... đê tiện."

Hắn lạnh giọng nói sau đó quỳ xuống chen vào giữa hai chân cậu. hai tay nâng hai bắp chân cậu lên, mở thật rộng rồi nhìn xuống. Biện Bạch HIền cố nín thở nhìn qua chỗ khác.

Cậu không biết tâm tư Phác Xán Liệt, cậu không có khả năng hiểu rõ thứ tình cảm xa vời phức tạp của hắn. Cậu chỉ biết hắn đang thương tổn cậu, cậu chỉ nhìn ra những thứ hắn làm đều khiến cậu tuyệt vọng đau đớn, kể cả việc xúc phạm này. Làm nam nhi, ngay cả nữ nhân bị người ta không tôn trọng trước mặt người khác sờ nắn, uy hiếp, bị người ta đặt trên giường vừa đưa tay sờ soạng vừa buông lời không hay ho đều sẽ cảm thấy nhục nhã.

Cậu biết phản kháng không có ích gì. Cậu cắn răng run rẩy, trong lòng khó chịu nhục nhã, lúc hắn đi vào thật muốn cười to.

"Phác Xán Liệt, cho dù anh có xúc phạm tôi thế nào, thì anh cũng đang giao hoan với tôi."

Cậu không hiểu điều gì khiến hắn nhất định phải làm thế với mình. Cậu biết hắn đã đưa cậu vào vị trí nào đó, giống như nhìn thấy khó chịu, không nhìn thấy càng khó chịu hơn.

Cánh tay bị trói chặt ấn lên trên đầu, thân thể bị hắn kìm giữ, từng động tác tràn trề xúc phạm. Nằm phía trên là người không tôn trọng mình quả nhiên rất bức bối.

Cậu phát hiện bản thân đau đớn, cố gắng nhớ đến ba. Chỉ có ba mới đem đánh đuổi Phác Xán lIệt khỏi đầu óc. Không cần để ý con người đang xâm phạm cậu kia.

Lúc Biện Bạch hiền lay dạy, hắn khẽ xoay người nhìn khuôn mặt nhu thuận của cậu. Biện Bạch hiền này thực sự nguy hiểm. Cậu ta điềm nhiên như vậy sau đêm qua? Hắn ngồi lên, cậu ấy đưa đến một bộ vest cùng chiếc cà vạt.

" Sắp trễ giờ làm rồi."

Biện Bạch HIền biết tường tận từng sinh hoạt ở nhà của hắn, tất nhiên từ trước đến nay chưa từng có ai được đặc quyền này. Phác Xán Liệt lập tức đứng lên kéo mạnh cậu ấy lại.

" Em định thế này đến bao giờ? Sao không mắng anh? Không phản ứng gì sao? Em nghĩ tôi là kẻ ngốc chắc. Trong lòng em thầm oán hận tôi?"

Biện Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đọng lên một màn nước.

" Em... em xin lỗi. Anh đừng giận em. Em chỉ có thể sống với anh. Em tức giận, em sợ anh bỏ em, làm cái gì em cũng sợ anh sẽ khó chịu, anh là người duy nhất tiếp nhận em. Xán Liệt."

Nước mắt vô thức chảy đúng thời điểm cậu ấy gọi hắn. Phác Xán Liệt giật mình nhìn Biện Bạch Hiền.

" em vô dụng như thế. Cho dù đã luôn suy nghĩ nên làm cái gì nhưng vẫn không biết nên làm gì."

Cậu ta suy nghĩ rất nhiều sao?"

Biện Bạch Hiền đưa tay ôm lấy eo hắn.

" Việc đêm qua nếu anh thoải mái em sẽ không dám lên tiếng."

" Em xin lỗi."

Không có ai dám ôm hắn khóc thế này. Ai nhìn thấy hắn cũng cố gắng khiến mình thật hoàn hảo. Biện Bạch Hiền lại không che giấu, hoặc cũng có thể là có che giấu cũng lộ ra. Bởi đó chính là bản chất của cậu ấy.

Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Tào Tháo có hỏi Tư Mã Ý, tại sao bàn chân lại trắng hơn mặt và bàn tay.

Hắn là sợ ý nghĩa của câu nói này. Nhưng hiện tại chẳng còn tâm tư nào mà nghĩ đến nữa.

" Bạch HIền."

Muốn nói rằng nếu chỉ muốn trả thù thay cho Trần Hi, hắn đã không cần đè cậu xuống giường. Lúc ấy đơn thuần chỉ là dục vọng, muốn thỏa mãn. Hắn biết Biện Bạch hiền hiểu sai rồi, nhưng nói cái lý do kia thì lại có điểm ngần ngừ sau đó thở dài đưa tay lên xoa xoa lưng cậu.

Là sợ cậu ấy tổn thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro