Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Trạm trước mặt Lam Khải Nhân nghiêm chỉnh quỳ xuống : " Thúc phụ, Vong Cơ có tội, xin nguyện chịu phạt "

Choang ! Lam Hi Thân tay run run làm rơi xuống đất chén trà, không thể tin tưởng khó khăn mở miệng : " Thúc phụ, ngươi nói cái gì ? "

" Tông chủ, Lam tiên sinh cầu kiến " Giang gia môn sinh đi vào thông báo.

" Chờ ở đại sảnh, ta ra ngay " Giang Trừng đặt xuống cây bút, chỉnh trang y phục đi đến đại sảnh tiếp khách.

" Lam Tiên Sinh " Giang Trừng cúi người thi lễ, Lam Khải Nhân cũng quay trở lại cái lễ. Theo đằng sau còn có Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ.

Giang Trừng nghi hoặc nhìn ba người đến, sau đó hướng Lam Khải Nhân hỏi : " Lam lão tiên sinh cùng Lam Tông Chủ đến không biết có việc gì ? "

Lam Khải Nhân nhìn Giang Trừng một chút sau đó thở dài nói : " Vậy... ta cũng xin nói thẳng. Vong Cơ nhà ta mạo phạm Giang Tông chủ, ta cũng đã theo gia quy trừng phạt. Hôm nay đến đây là đối Giang Tông chủ muốn phụ trách, cho ngươi một công đạo "

Nghe xong Lam Khải Nhân nói, Giang Trừng sắc mặt đen dần, hung ác trừng một bên Lam Vong Cơ.

" Lam tiên sinh thứ lỗi, ta cũng không có ý định nhận Lam gia phụ trách " Giang Trừng hết sức giữ bình tĩnh quay về Lam Khải Nhân nói.

" Như vậy không được. Lam gia đã làm phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Huống hồ Vong Cơ cũng đã đem Giang Tông Chủ đánh dấu " Lam Khải Nhân kiên định

" Ta vốn không có ý định thành thân, đánh dấu gì đó với ta không ảnh hưởng. Lam Tiên sinh nếu đến chỉ nói chuyện này vãn bối mạn phép không phụng bồi. Cáo từ " nói xong liền đứng dậy thi lễ rời khỏi.

Lam Khải Nhân chưa kịp ngăn cản, Giang Tông Chủ vừa ra đã cửa đã oanh liệt ngã xuống, cũng may môn sinh gần nhất tiếp được người mới không để cho hắn về với đất mẹ.

Giang Trừng tỉnh lại đã là buổi tối. Hắn tỉnh lại trong Tư Thất Tông Chủ không có gì lạ, điều đáng nói ở đây là tại sao ba tên Lam gia vẫn ở đây ? Còn là trong Tư Thất của hắn ?

" Giang tông chủ " Lam Khải Nhân thấy hắn tỉnh liền nhanh chóng đem người đỡ dậy : " Giang tông chủ, ngươi hiện tại ... hoài thai " không một chút vòng vo ông trực tiếp nói thẳng, trên khuôn mặt già nua không khó thấy rõ nét vui mừng.

Như sét đánh ngang tai, hắn không thể tin tưởng trợn tròn mắt. Hắn có phải quá chủ quan, sau lần đó cũng quên không uống thuốc. Chết tiệt ! Như vậy cũng quên ! Giang Trừng trong lòng đã thầm đem cái trí não bản thân ra sỉ vả ngàn lần.

Giang Trừng chưa hết bàng hoàng, Lam Khải Nhân lại tiếp lời : " Vì lẽ đó bây giờ hài tử của Vong Cơ ngươi cũng mang rồi. Lam gia lần này nhất định phải phụ trách "

" Lam tiên sinh, ta cũng đã nói rõ không cần Lam gia phụ trách, hài tử là ta mang ta tự sinh tự nuôi " Giang Trừng kiên quyết ánh mắt đem trả về.

" Hài tử cần song thân " Lam Khải Nhân cố gắng khuyên nhủ.

" Ta hiện tại rất mệt, cần nghỉ ngơi. Phiền ba vị về cho " Giang Trừng hai mắt nhắm lại mệt mỏi nói. Rất rõ ràng, lệnh trục khách.

Lam gia ba vị cũng là không cố ý làm phiền hắn, vẫn là hắn cần nghỉ ngơi chuyện này khi khác lại bàn. Ba người cũng theo đó rời khỏi.

" Hàm Quang Quân, ta có chuyện cần nói " thời khắc ba người sắp rời khỏi Giang Trừng đột nhiên gọi người lại.

Lam Trạm một người ở lại trong phòng nhìn cái kia Giang Tông Chủ một bên kìm nén tức giận.

" Lam Vong Cơ, ngươi giỏi lắm. Tha cho ngươi ngươi lại trở về nói với thúc phụ. Chết tiệt ! " Tử điện theo câu cuối xuất ra, Lam Trạm cũng không có tránh hưởng trọn một quất đến, trên người một mảng y phục cháy khét. Đồ vật quanh phòng cũng theo một roi bị quật xuống phát ra tiếng kêu chói tai.

Giang Trừng vẫn chưa nguôi giận, lại một roi nữa đi ra. Nhưng lần này hắn quật trúng không phải Lam Trạm. Lam Hi Thần bên ngoài nghe tiếng động lập tức chạy vào liền thấy một màn này, phản ứng nhanh lấy thân che chắn cho đệ đệ.

" Giang Tông Chủ có gì từ từ nói, Vong Cơ thời gian trước vì chuyện này bị phạt vẫn chưa khỏi "

Giang Trừng thu lại Tử Điện, một lần nữa nằm xuống : " Cút ra ngoài ! "

" Giang Tông Chủ nghỉ ngơi " Lam Hi Thần dẫn theo Lam Trạm rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro