Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác ngước nhìn anh, mắt mang theo ý cười lấp lánh.

Tiêu Chiến rất hiếm khi thấy cậu cười như thế, nụ cười thỏa mãn cùng chút làm nũng.

Hôm nay ba cậu ở nhà, trông cậu cũng vui vẻ hơn bình thường.

Trong ngôi nhà nhỏ của hai người họ, cậu chưa bao giờ có trạng mái hoàn toàn thả lỏng thoải mái như vậy, phần lớn thời gian cậu đều giữ khuôn mặt âm trầm, lúc nào cũng như muốn bắt lỗi anh, hoàn toàn khác với bây giờ.

Đĩa của Vương Nhất Bác đầy đồ ăn, cậu nói với ba và anh trai đừng gắp thêm thức ăn vào đĩa của cậu nữa, cậu ăn không hết được.

Cậu không thích ăn thịt lắm, bình thường hay ăn cá và tôm, nhưng vẫn đưa mấy miếng thịt vào miệng trước.

Có đi có lại, cậu cũng đang định gắp thức ăn cho Tiêu Chiến, vừa đặt đũa xuống để với lấy chiếc đũa chung bên cạnh, Vương Nhất Đình đã nhanh tay lấy nó đi trước rồi để nó ngoài tầm với của cậu.

Vương Nhất Bác: "..."

Cậu liếc nhìn Vương Nhất Đình một cái, nhưng Vương Nhất Đình không hề nhìn cậu, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Dưới gầm bàn, cậu đá nhẹ vào anh trai, yêu cầu anh đưa đũa cho cậu.

Vương Nhất Đình cầm lấy đôi đũa chung, nhưng là tự anh dùng, lại gắp thêm một ít rau vào đĩa của cậu.

Ba vẫn còn ngồi ở bên cạnh, vì vậy không dễ để cậu giành đồ trên bàn ăn với Vương Nhất Đình.

Sự tranh giành âm thầm giữa hai anh em đã bị Tiêu Chiến chú ý đến, anh hỏi Vương Nhất Bác: "Em muốn dùng đũa chung à?"

"Vâng." Vương Nhất Bác mỉm cười nhận lấy.

Vương Nhất Đình lặng lẽ liếc nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến khẽ ngước mắt lên và lạnh lùng nhìn lại anh chồng.

Vương Nhất Bác không ngờ rằng đến bữa ăn mà bọn họ cũng không chịu yên ổn, vì vậy để tránh gây thêm mâu thuẫn, cậu quyết định không gắp thức ăn cho cả hai người, dù sao thì cũng không thể phục vụ được hai người này cùng một lúc.

Cậu chỉ gắp thức ăn cho ba.

Tiêu Chiến đợi Vương Nhất Bác gắp thức ăn cho, đợi mãi đến khi cậu đặt đũa xuống, vẫn không thấy cậu gắp cho anh món gì.

Ba Vương lờ mờ cảm thấy con trai và con rể không hòa hợp, vì vậy ông rót thêm nửa ly rượu vang đỏ cho hai người: "Hai đứa mời nhau một ly."

Ai cũng không muốn cạn ly với đối phương, chứ đừng nói đến chuyện mở miệng lên tiếng trước.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Đình gần như quay đầu nói với Ba Vương cùng một lúc:

"Chúng ta đều là người một nhà, không cần phải khách sáo."

"Cũng không phải người ngoài, không cần phải khách sáo."

Ba Vương cũng bất lực với bọn họ, ông cầm ly rượu lên, chạm vào ly rượu của Tiêu Chiến trước, sau đó cụng ly với con trai mình.

"Ngày thường ba rất bận rộn, cảm ơn các con đã chăm sóc cho Tiểu Bác."

Tiêu Chiến: "Ba khách sáo rồi, nên làm mà."

Vương Nhất Đình phá đám: "Ba, không có ai chăm sóc Tiểu Bác cả. Bây giờ thằng bé đi công tác đều phải tự chăm sóc bản thân, bữa sáng cũng phải tự nấu."

Tiêu Chiến: "..."

Anh hơi nghiêng đầu uống rượu, liếc nhìn Vương Nhất Đình.

Cũng may đúng lúc này điện thoại di động của Vương Nhất Bác vang lên, một cuộc gọi video đến, cắt ngang cuộc đối đầu lời qua tiếng lại của bọn họ.

"Điện thoại công việc à?" Ba Vương hỏi.

"Không ạ. Là mẹ gọi."

Một tiếng trước cậu đã nhắn tin cho mẹ, hỏi mẹ có bận, có mệt không, hỏi bao giờ mẹ mới trả lời lại.

Vương Nhất Bác lau tay, bật video lên.

Mẹ xuất hiện trên màn hình, hẳn là bà vừa trở về khách sạn dừng chân, trên người còn mặc bộ đồ công sở, thẻ công việc đeo trước áo sơ mi trắng vẫn chưa được tháo ra.

Mẹ lúc nào trông cũng thanh lịch, tri thức với mái tóc ngắn ngang vai tinh tế, đẹp mắt.

Khi bà mỉm cười nhìn cậu, đôi mắt bà sáng ngời vẻ dịu dàng.

"Đang ăn mì à? Không phải con không thích mì hay sao?"

Giọng nói dịu dàng và ngọt ngào của mẹ phát ra từ cuộc gọi video.

Vương Nhất Bác hướng máy quay vào bát của mình:"Là mì hoành thánh ba làm, hôm nay nêm nếm vừa phải, cuối cùng cũng hết mặn rồi."

Mẹ Vương cười: "Thật sao."

Trước giờ Vương Nhất Bác chưa từng ngần ngại khen ngợi ba trước mặt mẹ: "Vâng ạ, tay nghề nấu ăn của ba gần đây đã tiến bộ vượt bậc, chờ khi nào mẹ đi công tác về, ba sẽ nấu cho mẹ ăn."

Đã lâu mẹ Vương không gặp chồng, từ khi con họ kết hôn đến nay, bà và chồng cũng chưa gặp lại nhau.

"Mẹ, mẹ ăn tối chưa? Ăn với đồng nghiệp à?"

"Ừm, vừa ăn vừa bàn công việc."

"Vậy mẹ nói chuyện với ba con vài câu đi."

mẹ Vương chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy giọng nói của chồng qua điện thoại, ông đang nói với cậu: "Không cần đâu, để mẹ con đi ăn cơm đi."

Ba Vương còn chưa nói xong, cậu đã đặt điện thoại vào tay ông.

Con rể còn đang ở đây, con trai cũng đang ở bên cạnh, vì vậy ba Vương không còn cách nào khác là nhấc điện thoại lên, ông và vợ không bao giờ trò chuyện qua video để nói chuyện phiếm, có việc mới gọi điện thoại, thậm chí còn hiếm khi gửi tin nhắn.

Ông hỏi về công việc và những cuộc họp gần đây của vợ.

mẹ Vương nghiêm túc nhìn lên màn hình điện thoại, ông đã quen ở vị trí cao hơn người khác trong một thời gian dài, nói chuyện với bà sẽ có cảm giác như lãnh đạo đang kiểm tra công việc, căn bản không thể nghe ra bất kỳ sự quan tâm nào giữa vợ chồng với nhau.

Sau khi trò chuyện chưa đầy hai phút, ba Vương nói ông không làm chậm trễ bữa ăn của bà nữa và kết thúc cuộc gọi video.

Ba đặt điện thoại đến bên cạnh cậu, Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn ba đầy ẩn ý.

"Làm sao vậy?" ba Vương cười cười, bình tĩnh hỏi.

"Thường ngày ba cũng nói chuyện với mẹ về công việc bằng giọng điệu này à?"

"Không phải xung quanh đều có các con sao."

Trong cuộc đời của ba Vương, đây là lần đầu cảm thấy chột dạ.

Vì ông đã nói dối.

Ông và vợ nói chuyện về công việc hay cuộc sống ngày thường cũng đều dùng giọng điệu như vậy, cậu vẫn luôn nghĩ rằng tình cảm ba mẹ tốt đẹp, nhưng thực tế không phải vậy.

Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi. Xong ba giải thích với mẹ rằng ba vì xấu hổ khi trước mặt chúng con nên không thể tỏ ra quá dịu dàng. Ba, để con nói cho ba biết, giọng điệu mà ba nói với mẹ vừa rồi giống hệt như một khách hàng nói với con, cao cao tại thượng."

"Khách hàng nào?"

ba Vương và Vương Nhất Đình đồng thanh hỏi, mắt dán chặt vào cậu.

Tiêu Chiến có lẽ đã đoán ra được đó là ai, Thịnh Tề của Công nghệ Thịnh Thế.

Vương Nhất Bác nói dối: "Một khách hàng ở nước ngoài trước đây."

Cậu không mong sự chú ý của họ đặt vào vấn đề này.

"Không nói về con. Ba đừng chuyển chủ đề."

Ba Vương vẫn luôn mỉm cười:"Không phải chuyển chủ đề. Được rồi, nghe con, lần sau ba sẽ chú ý." Ông sửa lại: "Không có lần sau."

Vương Nhất Đình cúi đầu ăn và giữ im lặng.

Trong mắt người ngoài, tình cảm ba mẹ anh rất đằm thắm, nhưng thực tế không phải vậy. Khi anh còn là thiếu niên đã từng bắt gặp ba mẹ đang cãi nhau trong phòng.

Ba mẹ tưởng rằng anh cùng em trai ra ngoài chơi, chưa thể về nhà ngay được, cửa phòng không đóng chặt, tiếng cãi cọ của bọn họ từ trong phòng truyền ra rõ ràng.

Nếu không phải chính tai anh nghe thấy, anh cũng không thể tin được rằng người mẹ luôn dịu dàng của mình lại mất bình tĩnh và thất thố, nổi giận đùng đùng như vậy.

Khi đó anh mới biết, hoá ra ba anh cũng không yêu mẹ anh.

Trước mặt anh và em trai, họ vẫn luôn xây dựng hình ảnh là một đôi vợ chồng hòa hợp mặn nồng.

Vì vậy khi em trai muốn liên hôn, anh đã phản đối kịch liệt, anh không chắc em mình có thích Tiêu Chiến hay không, nhưng anh chắc chắn ít nhiều cậu cũng có tình cảm.

Anh không muốn em trai sẽ lại bất hạnh cả đời như mẹ mình.

Nhưng em trai căn bản không hề nghe anh khuyên bảo.

Sự việc đã đến nước này, anh chỉ có thể đối xử tốt với em mình hơn một chút, anh sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho những gì Tiêu Chiến không làm được, nhưng anh cũng biết, tình cảm gia đình không thể thay thế được tình yêu chân chính.

Từ nhà ba chồng về, thỉnh thoảng Tiêu Chiến lại liếc nhìn Vương Nhất Bác, từ khi cậu lên xe vẫn luôn chú tâm đọc tài liệu trên máy tính bảng, trên tay vẫn còn cầm bút và sách ghi chú, vừa nhìn vừa vẽ cái gì đó.

Anh liếc nhìn qua, cái cậu đang vẽ là sơ đồ về buổi họp báo.

Nghĩ tới cuộc gọi video vào bữa tối vừa rồi, về giọng điệu nói chuyện của ba mẹ chồng, anh không chắc mình có hình tượng gì trong lòng Vương Nhất Bác.

Anh hỏi: "Khi anh nói chuyện công việc với em, anh có tỏ vẻ cao cao tại thượng như lãnh đạo với cấp dưới không?"

Vương Nhất Bác dừng bút trong tay, quay sang nhìn anh: "Anh từng nói chuyện công việc với em à?"

Tiêu Chiến nhất thời không nói nên lời.

Ngoại trừ lần Vu Bân ảnh hưởng đến dự án của cậu, anh chưa từng hỏi cậu về công việc, ngay cả khi cậu được thăng chức lên giám đốc dự án, anh cũng chỉ biết được điều đó từ thư ký.

So sánh ra mà nói, anh còn không cả bằng ba chồng.

Vương Nhất Bác xoa dịu bầu không khí: "Khác ngành nghề, anh cũng không hiểu cách bọn em vận hành đâu."

Chủ đề này cứ thế mà kết thúc.

Cậu cúi đầu tiếp tục nghĩ cách sắp xếp chỗ ngồi cho giới truyền thông, đặc biệt là chỗ ngồi ở hàng đầu, phải thật đặc biệt.

"Trong vài tháng tới anh sẽ thường xuyên phải bay đến Giang Thành, nguyên liệu mới của ZW sẽ chọn chi nhánh ở đó. Sẽ có tổng cộng ba giai đoạn."

Tiêu Chiến chủ động nói về hành trình của mình.

Vương Nhất Bác có chút thụ sủng nhược kinh, cậu ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt thâm thúy của anh, cười nói: "Anh đang báo cáo với em sao?"

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, quyết định trả lời theo ý cậu, gật đầu: "Ừm."

Vương Nhất Bác lại hỏi: "Vậy từ nay về sau có việc gì bận anh phải thường xuyên báo cáo."

"Được." Tiêu Chiến chống cằm, tư thế thoải mái, hỏi: "Có cần thường xuyên không? Bao lâu thì nên báo cáo một lần?"

Vương Nhất Bác nhìn anh và nói: "Em không ngại nghe báo cáo hai lần một ngày." Cậu cảm thấy rằng anh gọi cho cậu hai lần một ngày vẫn là ít.

Tiêu Chiến mỉm cười, chỉ coi là cậu đang tùy tiện nói, đương nhiên sẽ không coi là sự thật.

"Nếu cuối tuần có thời gian học lùi xe thì có thể báo trước cho anh, hoặc liên lạc với thư ký."

Vương Nhất Bác đang lật qua lật lại các tập tin, "Ừm" một tiếng.

Cậu không chắc khi nào mình rảnh, công việc có thể phát sinh bất cứ lúc nào, cậu khác anh, anh là ông chủ, có thể tự do quản lý thời gian của mình.

Tuần này, danh sách các bên truyền thông được mời tham gia buổi họp báo phải được chốt.

Vào chiều thứ sáu, cuộc họp thảo luận lần thứ hai với bộ phận truyền thông được tổ chức.

Thẩm Nam chiếu danh sách các bên truyền thông còn lại lên màn hình lớn, trước đây mở họp hắn thường độc đoán, sau khi Trình Đàm chỉ điểm nhiều lần, hắn đã sửa đổi.

Hôm nay hắn phát biểu và yêu cầu mọi người có mặt bày tỏ quan điểm của mình.

Buổi họp hôm nay nhẹ nhàng hơn lần trước.

Thẩm Nam trầm mặc ít lời, bộ phận truyền thông cũng không dám quá tích cực.

Vương Nhất Bác vẫn như cũ, cậu đã trải qua cảnh tượng giống như vậy khi mở họp với Thịnh Tề, bầu không khí thậm chí còn xấu hổ hơn so với hiện tại, khi đó cậu vẫn có thể bình tĩnh xử lý, huống hồ là bây giờ.

Họ không bày tỏ ý kiến của mình, vì vậy cậu chủ động hỏi những gì cậu không hiểu.

Cậu đã lên tiếng hỏi, Thẩm Nam không thể không trả lời.

Họp mất ba tiếng, thu hoạch không tồi.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Vương Nhất Bác tăng ca đến 9:30 tối để hoàn thiện danh sách phương tiện truyền thông và gửi cho Trình Đàm.

Trình Đàm vội đáp: [Ở nhà hay công ty?]

Vương Nhất Bác mở hộp thoại Wechat: [Ở công ty.]

Trình Đàm: [Anh cũng ở đây, em trực tiếp tới thảo luận đi.]

Vương Nhất Bác tắt máy tính, cầm điện thoại di động đi lên lầu.

Văn phòng tổng giám đốc vẫn sáng rực, Trình Du và các thư ký khác vẫn chưa tan làm.

Khi đến văn phòng của Trình Đàm, anh ấy đang pha cà phê, hỏi cậu có muốn uống một tách không.

Dừng một lát, anh nói: "Bỏ đi, uống cà phê giờ này cũng muộn rồi."

Anh rót cho Vương Nhất Bác một ly nước, bản thân anh cũng không uống cà phê nữa.

Trình Đàm ngồi xuống bàn, trên đó là danh sách các phương tiện truyền thông anh vừa đóng dấu.

Anh quan tâm hỏi: "Liên lạc với Thẩm Nam thế nào rồi?"

"Rất tốt."

Trình Đàm đặt tách trà xuống, cầm danh sách lên đọc, in ra hai bản, đưa cho Vương Nhất Bác một bản.

Vừa xem vừa thảo luận, sau khi xem qua danh sách, anh khá hài lòng với sự hợp tác giữa cậu và Thẩm Nam.

"Vương Nhất Bác, hãy bỏ đi thành kiến với người khác đi, chỉ khi đó em mới có thể tiến xa hơn, hiểu không?"

"Em biết rồi. Cảm ơn Trình tổng."

Mấy lời như này, cũng chỉ có Trình Đàm nói ra, cậu mới nghe lọt tai.

Trình Đàm nhìn đồng hồ, bất giác, một giờ đã trôi qua.

"Thứ hai gửi danh sách cho Công nghệ Thịnh Thế, xem bọn họ có yêu cầu gì khác không, cố gắng hết sức để đáp ứng. Cũng đã muộn rồi, em về đi, trên đường chú ý an toàn."

Gạt tờ danh sách sang một bên, anh giục:"Cuối tuần ở nhà nghỉ ngơi đi".

Vương Nhất Bác đứng dậy, chỉ khi cậu tan làm, cậu mới nói chuyện với Trình Đàm về những chủ đề khác ngoài công việc.

"Em không có thời gian nghỉ ngơi, em sẽ học cách lùi và quay xe."

Trình Đàm tưởng rằng mình nghe lầm:"Học quay xe?"

Vương Nhất Bác gật đầu:"Quay xe, anh nghe không nhầm đâu."

Trình Đàm cảm thấy thú vị, đôi khi anh cũng không hiểu mạch não của cậu, vì vậy anh cười nói: "Em có tài xế mà, nếu không, nếu không, em đổi sang một chiếc xe có chế độ đỗ tự động, hoặc là xe không người lái sẽ dần biết thôi. Em tốn công đi học làm gì?"

Vương Nhất Bác nói: "Tiêu Chiến nói rằng kỹ năng quay xe của em quá tệ, vì vậy anh ấy muốn dạy em cách xử lý."

Nếu là chuyện giữa phu phu bọn họ, Trình Đàm cũng không tiện nói thêm.

Anh đổi lời: "Luyện tập cũng được, tự mình biết lùi xe, hơn nữa em còn thích lái xe việt dã mà."

Vương Nhất Bác không định học, nó tốn thời gian và công sức, nhưng học cách quay xe nửa ngày mỗi tuần sẽ cho cậu một cơ hội khác để gần gũi hơn với Tiêu Chiến, và cậu sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Sau khi trò chuyện thêm vài câu, cậu nói lời tạm biệt.

[Vẫn tăng ca sao?]

Vương Nhất Bác vừa bước vào thang máy, tin nhắn từ Tiêu Chiến đã gửi đến.

Cậu gõ nhanh: [Tan rồi, em sẽ về ngay. Anh đang ở nhà sao?]

Tiêu Chiến: [Vừa mới về.]

Xe vừa lái vào sân một phút trước, anh còn chưa xuống xe.

Ngay khi anh trả lời, cuộc gọi của Vu Bân đã đến.

Vu Bân là người phái hành động, lần trước anh ta nói sẽ dành thời gian ăn tối, mời hai người họ đến, anh ta muốn sắp xếp luôn trong tuần này.

"Khi nào thì Vương Nhất Bác rảnh?"

Tiêu Chiến đẩy cửa bước xuống xe:"Em ấy còn chưa về, khi nào em ấy về tôi sẽ hỏi."

"Vậy tôi sẽ đợi điện thoại của cậu. Nếu tối mai cậu rảnh, tôi sẽ đặt khách sạn ngay bây giờ." Anh vội vàng cúp máy.

Tiêu Chiến trở lại phòng ngủ trên lầu, tắm rửa và đọc vài email trước khi Vương Nhất Bác trở lại.

Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, anh đi ra khỏi phòng làm việc.

Vương Nhất Bác khi nhìn thấy anh:"Ngày mai em rảnh cả ngày. Học chiều hay học sáng. Tùy anh."

Tiêu Chiến định bảo cậu đi ngủ sớm: "Buổi chiều học."

"Tối mai, các bạn cùng lớp của anh mở tiệc. Có mang theo người nhà, em có muốn đi không?"

Vương Nhất Bác im lặng một lúc, nếu có Trác Thành, cậu sẽ không đi.

Cậu hỏi: "Họ là những ai? Em có biết họ không?"

Tiêu Chiến: "Không biết. Chỉ có Vu Bân là em từng nghe qua."

Trác Thành không đi là được, cậu không muốn chạm mặt Trác Thành.

Cậu đồng ý:"Được, em sẽ đi với anh."

Tiêu Chiến trả lời Vu Bân, nói rằng tối mai Vương Nhất Bác có thời gian rảnh.

Chưa đến ba phút, Vu Bân đã gửi địa chỉ nơi tụ họp qua.

[Hỏi cậu thêm câu nữa, Vương Nhất Bác có hứng thú với thứ gì? Ngày mai tôi sẽ cố gắng chuẩn bị chủ đề nói chuyện theo sở thích của cậu ấy.] Vu Bân gửi thêm một tin nhắn nữa tới.

Anh ta mời khách để bày tỏ thành ý và để thay cho lời xin lỗi.

Trước đây suýt nữa thì giành mất hạng mục của Vương Nhất Bác, anh ta vẫn cứ áy náy mãi.

Tiêu Chiến: [Cái em ấy có hứng thú cậu không tiếp lời được.]

Cậu hứng thú nhất với việc giày vò, kiếm chuyện với anh.

Vu Bân hiểu sai ý: [Trang sức hay là thời trang cao cấp? Tôi có thể bổ sung thêm kiến thức ngay trong đêm nay, dù sao thì sau này tôi cũng sẽ dùng tới, đợi khi nào tôi có người yêu rồi, chẳng phải có ngay để dùng hay sao?]

Tiêu Chiến thấy anh ta vẫn cố chấp: [em ấy có hứng thú về mảng PR.]

Vu Bân: "..."

Lời nói ra như bát nước hắt đi, có muốn cũng không thu lại được, anh ta chỉ đành xoa sống mũi nói: [Được, tôi đã biết, tối nay bổ sung thêm kiến thức về vài dự án PR.]

Cho dù anh ta thích Trác Thành nhiều năm như vậy nhưng cũng chưa từng làm chuyện xa với thực tế này.

Tiêu Chiến: [Không cần phải quá chú ý, em ấy rất dễ gần, nói gì cũng được.]

Nhìn dòng tin nhắn gửi đi, đặc biệt là hai chữ 'dễ gần', ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy buồn cười, từ trước đến giờ cậu và hai chữ 'dễ gần' dường như không có chút liên quan nào, nhưng anh lại bảo bọc cậu theo bản năng, chẳng ngại việc bản thân khẩu thị tâm phi.

Anh khoá màn hình, quay về phòng ngủ.

Vương Nhất Bác đang nghĩ về buổi tụ họp tối mai, hỏi anh: "Những bạn học khác của anh cũng dẫn người nhà tới sao?"

"Có người nhà thì dẫn người nhà, không có thì dẫn bạn bè tới."

Vương Nhất Bác gật đầu, như vậy là tốt nhất, nếu không chỉ có mình cậu là người ngoài, không bắt được câu chuyện của họ mà ngồi không đấy cũng kỳ.

Cậu cởi áo khoác rồi đi tắm.

Thoải mái ngâm mình trong nước nóng, cậu trực tiếp cầm khăn tắm quấn quanh mình, lười phải mặc áo ngủ.

Tiêu Chiến đang dựa vào đầu giường đọc sách, thấy cậu lật chăn lên giường, anh đặt sách xuống nhìn qua.

Hôm nay là thứ sáu, cậu lại được gối lên cánh tay anh, ngủ trong lòng anh cả một đêm

Vương Nhất Bác dán người qua, Tiêu Chiến đưa tay ra ôm lấy cậu.

Anh cởi chiếc khăn tắm trên kia ra, ở trong chăn, lòng anh đầy ắp hương thơm. Cây đèn trên mặt đất vẫn sáng.

Anh quay lưng về phía ánh sáng, cúi đầu nhìn cậu. Cậu có chút lơ đễnh.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Anh hỏi.

Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào anh: "Ngày mai anh không được rời khỏi tầm mắt của em, tốt nhất là cứ ngồi cạnh em, nhỡ đâu bạn học anh cảm thấy em không dễ bắt chuyện, đột nhiên không biết nói gì tiếp thì ngại lắm."

Tiêu Chiến: "Vu Bân sẽ không để em không biết phải nói gì."

"Ngày mai anh ấy làm chủ sao?"

"Ừm, bữa tiệc ngày mai là do cậu ấy sắp xếp."

"Vậy tốt nhất anh vẫn cứ ở trong tầm mắt em nhé, đừng để em không nhìn thấy anh."

"Phòng cũng chỉ rộng có ngần ấy, em nghĩ anh có thể đi đâu được?"

Vương Nhất Bác: "Nhà vệ sinh, khu hút thuốc, có đầy chỗ."

"..."

Tiêu Chiến đồng ý với cậu: "Ngày mai anh không hút thuốc, đi đâu cũng dẫn em theo đấy, như vậy được chưa nào?"

Vương Nhất Bác muốn nghe câu này, ngón tay cậu cầm lấy dây buộc áo choàng tắm của anh, đầu ngón tay cuốn sợi dây thành từng vòng, từng vòng một, mãi cho đến khi nút thắt sợi dây tuột ra.

Tiêu Chiến xoay người đè lên cậu rồi hôn xuống.

Tiếng chim hót véo von bên ngoài cửa sổ, Vương Nhất Bác tỉnh dậy.

Đã rất lâu chưa có thứ bảy nào được ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh giấc, khi cậu mở mắt ra Tiêu Chiến đã rời giường, ngày nào anh cũng đều dậy sớm hơn cậu, trước giờ cậu chưa từng cảm nhận được cảm giác thức dậy trong lòng anh.

Tối nay có buổi tiệc, cậu chọn một bộ quần áo cao cấp trang trọng, đang thay đồ dở lại đổi ý, hình như nhóm bạn học của anh thường hay tụ họp, cậu ăn mặc long trọng như vậy không được thích hợp cho lắm, vì vậy đổi thành một bộ khác trong bộ sưu tập mùa này.

Ba tiếng trước Tiêu Chiến đã dậy rồi, anh ăn sáng xong đang ở thư phòng xử lý công việc.

Vương Nhất Bác thay đồ xong đi tìm anh: "Chiều nay đi đâu luyện lái xe vậy anh?"

Tiêu Chiến không trả lời: "Em qua đây."

Vương Nhất Bác không hiểu chuyện gì, nhấc chân đi qua: "Có chuyện gì vậy?"

Đến gần rồi mới thấy sơ mi của anh chưa được sơ vin, hai chiếc cúc dưới cùng cũng chưa cài.

"Em tự mà xem em cào này." Tiêu Chiến kéo vạt áo sơ mi lên, ở bụng bị cậu cào vài vết liền.

Vương Nhất Bác quay đầu ra cửa sổ, coi như không nhìn thấy.

Hôm qua trong lúc quấn quýt cậu để lại.

"Sau này em ra tay thì nhẹ một chút." Tiêu Chiến đứng dậy, cởi thắt lưng da ra rồi sơ vin lại sơ mi.

"Đến mấy chỗ đỗ xe em thường tới nhưng không đỗ quen ấy." Anh trả lời câu hỏi vừa rồi của cậu.

Chỗ Vương Nhất Bác thường tới lui cũng không có nhiều, ngoài công ty ra thì là mấy trung tâm thương mại, cậu không thể đến hầm xe công ty luyện lái xe được, tránh để đồng nghiệp tăng ca nhìn thấy, vì vậy chọn một trung tâm thương mại cậu thường tới.

Ăn trưa xong Vương Nhất Bác xuất phát đến nơi luyện lái xe.

Hôm nay cậu phụ trách lái xe, anh ngồi ở ghế lái phụ.

Vương Nhất Bác thấy tay anh có cầm kính râm, cậu liếc ra ngoài trời nhìn, hôm nay trời âm u, làm gì có mặt trời.

Đến bãi đỗ xe trung tâm thương mại cậu mới nghĩ ra, anh cần chỉ huy để cậu lùi xe, đeo kính râm để tránh người khác nhận ra.

Anh đã xuống xe, cậu bò lên cửa sổ liếc anh: "Có phải anh cảm thấy em không biết lùi xe khá mất mặt hay không?"

Tiêu Chiến vừa đeo kính râm lên xong, biểu cảm của anh vẫn vậy: "Có gì mất mặt chứ."

Vương Nhất Bác: "Vậy anh đeo kính râm làm gì."

Tiêu Chiến bật cười: "Em đừng có lòng dạ tiểu nhân."

Anh dặn kĩ cậu trước, lúc lùi xe đừng có căng thẳng, không biết lùi hoặc lùi không tốt cũng đừng tức giận.

Vương Nhất Bác không nói gì, cứ nhìn anh mãi.

Tiêu Chiến nhìn cậu một hồi, không rõ sao cậu lại nhìn anh như vậy.

Vương Nhất Bác chỉ đành nói thẳng: "Hôn em một cái."

Tiêu Chiến: "..."

Nhìn cậu chằm chằm vài chục giây, đoán xem liệu có phải cậu đột nhiên không muốn lùi xe nữa nên mới cố ý bảo anh hôn cậu ở chỗ công cộng để làm khó anh.

Vương Nhất Bác chỉ muốn được anh dỗ dành, cho dù anh có hôn hay không cậu đều sẽ nghiêm túc học.

Cuối cùng Tiêu Chiến đi qua, chống tay lên cửa xe, lúc cúi đầu xuống khí thế áp người nơi anh cũng phủ xuống theo, anh hôn lên môi cậu một lát, đang định đứng thẳng lại thì Vương Nhất Bác nói: "Hôn thêm cái nữa."

Tiêu Chiến chỉ đành thoả mãn cậu, hôn cậu lần thứ hai, khi bờ môi rời khỏi, anh lại cúi xuống hôn cậu thêm lần nữa.

"Lần này được chưa."

Vương Nhất Bác hài lòng gật đầu, xoay người ngồi thẳng.

Tiêu Chiến đứng sang một bên, xung quanh không có nhiều chỗ đỗ trống, đều là những vị trí không dễ lùi xe vào, anh nói với Vương Nhất Bác: "Em tuỳ ý chọn một vị trí đi."

Vương Nhất Bác: "Em lái vào trước, sau đó lùi ra sau."

Tiêu Chiến không cho: "Nghe anh, em lùi trước, rèn luyện thói quen đỗ xe này."

Không phải Vương Nhất Bác không biết lùi xe, chỉ là kĩ thuật tồi, lại chê việc lùi xe phiền, lâu rồi hình thành thói quen không tốt này.

Hai bên chỗ đỗ trống đều có xe, chỗ đất phía trước cũng không rộng, Vương Nhất Bác lùi vài lần, dùng gần hết sự nhẫn nại của mình rồi mà vẫn chưa lùi vào được.

Tiêu Chiến kịp thời chỉ cậu phương hướng xoay vô lăng.

Phía trước chỗ đỗ xe cậu chọn là một con đường, lúc lúc lại có xe đi qua, cậu phải dừng lại nhường đường cho họ qua trước.

Mười mấy phút qua đi, cậu vẫn chưa đỗ được xe.

Lại có một chiếc xe thể thao nữa đi qua.

Tốc độ xe chậm dần, người lái chính là Trác Thành, hắn vừa nhìn đã thấy Tiêu Chiến đang đeo kính râm.

Không ngờ anh cũng đến trung tâm thương mại này.

Buổi sáng hôn lễ hôm đó anh gọi cho hắn xin lỗi, nói rằng cuộc đàm phán ở Thượng Hải vẫn chưa kết thúc nên không về kịp, sau này có cơ hội sẽ mời hắn và chồng dùng bữa.

Hôm đó anh cho thư kí thay mặt tới dự, phong bì mừng giống với số tiền anh mừng đám cưới các bạn học trước kia, bảy con số.

Hắn hạ cửa sổ định chào hỏi anh, nhưng cửa sổ vừa hạ xuống được một chút đã nghe thấy tiếng Tiêu Chiến nói: "Không được tức giận, lùi ba bước nữa là vào được."

Có giọng phản bác anh: "Vừa nãy anh cũng nói y như vậy! Ba bước của anh với ba bước của em không giống nhau."

Lúc này Trác Thành mới chú ý đến chiếc xe việt dã ở phía đối diện, kính xe phía trước phản sáng, hắn không nhìn rõ người trong xe, chỉ nhìn thấy được một mái tóc bồng qua khung cửa sổ.

Chắc là chồng của anh, anh đang dỗ chồng lùi xe.

Có thể khiến anh nhẫn nại lại hạ mình xuống như vậy chắc chỉ có người chồng liên hôn của anh.

Hắn không chào hỏi nữa, nhanh chóng nâng cửa sổ xe lên, chân khẽ đạp ga, xe thể thao lướt qua.

Đợi xe thể thao đi qua, Vương Nhất Bác tiếp tục lùi xe.

Mất gần hai mươi phút, cuối cùng cũng lùi được xe.

Cậu bò lên vô lăng, còn mệt hơn so với việc chạy năm nghìn mét.

Cả một buổi chiều, lái ra rồi lùi xe lại, cậu thay đổi ba, bốn vị trí đỗ xe khác nhau để luyện tập.

Tiêu Chiến nhìn ra được cậu đã rất nản lỏng, nhưng vẫn cố gắng luyện tập.

Anh bảo cậu dừng xe, mở cửa ghế lái ra: "Hôm nay tập đến đây được rồi, mình về thôi. Em xuống đi để anh lái."

Hai người đổi vị trí.

Vương Nhất Bác ngả vào người vào ghế lái phụ, lòng bàn tay đều là mồ hôi, cậu rút một chiếc khăn ướt chậm rãi lau tay.

Tiêu Chiến không vội khởi động xe, quay đầu nhìn cậu: "Sau này không cần luyện lâu như vậy."

Không cần thiết phải bắt cậu làm chuyện khiến mình không vui, còn phải làm cả một buổi chiều.

Vương Nhất Bác không đồng ý: "Vậy không được."

Nếu như không luyện lái xe, công việc của anh bận rộn như vậy, cậu không có lý do thích hợp nào khác để khiến anh ở bên cậu nửa ngày mỗi tuần.

Cậu đưa ra lý do: "Em sắp xếp xong thời gian từng tuần cả rồi."

Tiêu Chiến cài dây an toàn, cảm thấy sao cũng được: "Thời gian nửa ngày làm gì trôi qua cũng nhanh."

Vương Nhất Bác thuận theo lời anh: "Anh cùng em làm gì đó chứ?"

Tiêu Chiến trầm mặc trong giây lát, gật đầu: "Được."

Anh khởi động xe.

Ô tô trời khỏi bãi đỗ xe, đi về phía khách sạn Vu Bân đặt.

Trên đường kẹt xe, sáu rưỡi họ mới đến.

Trong phòng bao, nhóm Vu Bân đã đến rồi, có người còn đem con nhỏ đến nên không ai hút thuốc cả, đây là lần đầu tiên bọn họ tụ tập không hút thuốc.

" Ông xã của lớp trưởng chúng ta làm ngành nào vậy?" Có người bắt đầu nói chuyện phiếm.

Chỉ có Vu Bân biết, trước đó suýt chút nữa giành mất dự án của cậu, anh nói: "Quan hệ công chúng."

"Quan hệ công chúng Trác Nhiên?"

"Không phải, Quan hệ công chúng Thần tài."

Bọn họ không có cố ý nhắc đến Quan hệ công chúng Trác Nhiên, đợi nhận ra được thì đã quá muộn, nói đến Trác Nhiên tất nhiên sẽ không tránh được mà nghĩ tới Trác Thành.

Trực tiếp đụng vào nỗi đau trong lòng Vu Bân.

Có người cầm ly nước kính Vu Bân để bày tỏ lòng xin lỗi: "Xin lỗi cậu."

Vu Bân cười cười, rộng lượng nói: "Không sao, đều đã qua cả rồi."

Cửa phòng bao đẩy ra, nhân viên phục vụ dẫn đường cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi vào.

Mọi người đều lên tiếng chào hỏi Tiêu Chiến.

Khi Vu Bân nhìn thấy người bên cạnh Tiêu Chiến không khỏi trố mắt, anh ta không nhìn nhầm, chính là mỹ nam thất tình trong quán bar ở Thượng Hải lần trước.

Lúc đó cậu nói thế nào cơ.

Nói cậu còn thảm hơn anh ta, nói hôm đó chồng cậu đi tham dự hôn lễ của người anh thích rồi.

Hôm đó không phải là hôn lễ của Trác Thành sao.

Tiêu Chiến cũng thích Trác Thành?

...

Biết được bí mật không nên biết, quá mức kích động nên anh ta sặc nước trà, nước từ lỗ mũi chảy ra, vào giây phút ấy, anh ta vì sặc nước mà đau đầu.

Vu Bân bị sặc nước rồi rớt nước mắt, cầm khăn ướt lên lau, đứng dậy qua chào hỏi.

Rất hiển nhiên, Vương Nhất Bác cũng nhận ra anh ra, một tia kinh ngạc vụt qua đáy mắt cậu.

Anh ta cười cười, giả vờ không quen biết: "Chào em, Vu Bân."

Trong đầu Vương Nhất Bác nảy ra một suy nghĩ, người Vu Bân thích là Trác Thành?

"Nghe danh đã lâu, Chiến ca thường nhắc đến anh." Vương Nhất Bác chủ động đưa tay ra bắt tay.

Trong lòng hai người đều có suy nghĩ riêng nhưng vẫn phải giả bộ bình tĩnh.

Chào hỏi xong rồi ngồi xuống.

Có người gọi Tiêu Chiến qua chơi bài, Tiêu Chiến quay sang nhìn Vương Nhất Bác, tối qua đã đáp ứng với cậu rằng đi đâu cũng sẽ dẫn cậu theo, anh đưa tay cho cậu nắm lấy: "Qua giúp anh xem bài."

Vương Nhất Bác không có tâm trạng xem bài, cậu nhỏ giọng nói: "Thôi em không qua đâu, em ở đó mọi người chơi bài không tiện nói đùa. Em cùng Vu Bân và mọi người cùng nói chuyện, không phải anh nói anh ấy sẽ không để chuyện không biết phải nói gì xảy ra hay sao?"

Tiêu Chiến cũng không miễn cưỡng cậu: "Thấy chán thì qua tìm anh."

Vương Nhất Bác gật đầu đồng ý, ý bảo mọi người đang đợi anh qua chơi bài.

Tối nay Vu Bân không có tâm trạng chơi bài, có quá nhiều chuyện vẫn chưa hiểu rõ.

Nhân lúc nhóm người Tiêu Chiến đang chơi bài, Vu Bân mượn cớ học hỏi về mảng PR mà nói chuyện với Vương Nhất Bác.

Tiếng cười nói phía bên bài bài kia áp đi tiếng trò chuyện của hai người, anh ta vẫn cố gắng nhỏ giọng lại.

"Hôm đó em nói Tiêu Chiến đến tham dự hôn lễ của người mình thích rồi, là bạn học thời nào vậy? Cấp hai hay đại học thế?" Nhất định đừng là cấp ba.

Vương Nhất Bác không che dấu: "Bạn học thời cấp ba của anh ấy."

Đầu Vu Bân 'uỳnh' một tiếng, đại não nhất thời trống rỗng. Từ lớp 10 anh ta đã học cùng lớp với Tiêu Chiến, bạn học thời cấp ba kết hôn vào ngày hôm đó cũng chỉ có mình Trác Thành.

Anh không dám tin, nói đúng hơn là không muốn tin đây là sự thực.

Tiêu Chiến cũng thích Trác Thành sao?

Sao có thể được.

Với tính cách của Tiêu Chiến, thích một người nhưng lại không tỏ tình, là vì anh sao?

Vu Bân bình ổn lại tâm tình phức tạp: "Có phải em hiểu lầm Tiêu Chiến rồi không?"

Vương Nhất Bác hiểu Vu Bân có ý gì: "Không hiểu lầm. Anh bảo Tiêu Chiến giúp anh nghe ngóng về Trác Thành sao?"

Vu Bân rất chắc chắn: "Tôi không. Ai dám nhờ cậu ấy giúp cái này chứ. Lúc Trác Thành kết hôn tôi tìm cậu ấy thay tôi gửi tới lời chúc phúc mà cậu ấy còn giới hạn cả số chữ."

Anh tò mò: "Cậu ấy tìm ai để nghe ngóng vậy?"

Vương Nhất Bác nói: "Tôi."

Vu Bân chậm rãi gật đầu, cậu và Trác Thành cùng ngành, đồng nghiệp với nhau càng hiểu nhau hơn.

Lại cảm thấy sai sai ở đâu, sau đó anh ta mới phát giác: "Em chỉ dựa vào việc cậu ấy nghe ngóng về Trác Thành đã khẳng định cậu ấy thích Trác Thành sao?"

Anh ôm một tia hy vọng cuối cùng: "Quan tâm tình hình gần đây của bạn học cũ cũng rất bình thường mà."

Vương Nhất Bác: "Có lẽ bình thường thật. Nhưng sau đó tôi có hỏi Lưu Hải Khoan để chứng thực, Lưu Hải Khoan nói ngoài Tiêu Chiến ra, lớp anh còn có vài người nữa cùng thích Trác Thành."

Tia hy vọng cuối cùng của Vu Bân bị dập tắt, nếu Lưu Hải Khoan đã xác nhận qua thì không thể sai được. Hồi học thạc sĩ Lưu Hải Khoan thường cùng Tiêu Chiến và Trác Thành ăn uống tụ tập, hiểu rõ nội tình nhất.

Vu Bân lặng im, tâm trạng vô cùng phức tạp, cứ như vậy một hồi lâu.

Anh đột nhiên nhớ ra gì đó: "Hôm ấy Tiêu Chiến không có tham dự hôn lễ."

"Tôi và anh ấy cãi nhau nên mới không đi."

Không phải không muốn đi, cuối cùng phải bất đắc dĩ lựa chọn.

Vương Nhất Bác cũng muốn hỏi rõ: "Tối đó anh nói người anh thích kết hôn rồi, cũng là Trác Thành sao?"

Vu Bân gật đầu, vẫn không biết nên nói gì tiếp.

Vương Nhất Bác lại hỏi: "Anh yêu thầm Trác Thành hay là?"

Vu Bân: "Sao tôi có thể yêu thầm được chứ. Thích công khai, mọi người trong lớp đều biết, ngay cả Lưu Hải Khoan cũng biết."

Vương Nhất Bác miễn cưỡng duy trì nụ cười trên môi: "Trước đây tôi vẫn không hiểu, anh ấy thích một người sao lại yêu thầm từ cấp ba đến thạc sĩ mà vẫn không tỏ tình."

Bây giờ đã biết được nguyên nhân rồi.

Bởi vì anh và bạn tốt của mình cùng thích một người.

Vu Bân rót một ly nước cho Vương Nhất Bác.

"Cảm ơn anh." Vương Nhất Bác nhận lấy, nắm chặt trong tay.

Cho dù là chuyện đã qua nhưng cậu vẫn thật đau lòng.

Vu Bân cũng uống nước để đè nén lại tâm trạng hụt hẫng, anh nhớ lại những chuyện hồi cấp ba mà mình còn nhớ.

Trước kia dây thần kinh thô, không nhận ra Trác Thành đối xử khác với Tiêu Chiến, Trác Thành chỉ chủ động hỏi bài Tiêu Chiến, có những chuyện không biết phải làm thế nào, cậu ấy cũng sẽ hỏi ý kiến của anh.

Mà Tiêu Chiến đối với Trác Thành cũng không tồi.

Lúc học thạc sĩ, Tiêu Chiến và Trác Thành cùng đăng kí vào chung một trường.

Có những tiểu tiết trước đây anh ta chẳng hề để ý tới.

Tiêu Chiến vì nghĩ đến cảm xúc của anh ta mà chưa từng thể hiện tình cảm dành cho Trác Thành, ít nhất chưa từng thể hiện trước mặt anh ta. Giữa tình bạn và tình yêu, Tiêu Chiến đã chọn vế trước.

Phần tâm ý này quá nặng, anh ta không biết phải lấy gì để trả lại cho Tiêu Chiến.

Vu Bân ngẩng đầu, uống nốt nửa ly nước còn lại: "Trước khi kết hôn em đã biết Tiêu Chiến có người mình thích mà vẫn quyết định kết hôn với cậu ấy, anh trai em đối với em tốt như vậy, không thể vì hôn nhân lợi ích mà để em chịu uất ức được."

Anh ta dò hỏi: "Em thích Tiêu Chiến sao?" Chỉ có duy nhất khả năng này.

Vương Nhất Bác không đáp. Cũng không phủ nhận.

Cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta.

Vu Bân hiểu được ý trong ánh mắt cậu: "Yên tâm, tôi sẽ không nói cho bất kì ai khác biết."

Cảm giác yêu một người không yêu mình, anh ta đã nếm thử hơn mười năm rồi, biết được cảm giác ấy đau khổ đến nhường nào.

Hơn nữa tính cách Vương Nhất Bác lại kiêu ngạo như vậy, khi Tiêu Chiến còn chưa có tình cảm với cậu, nhất định cậu sẽ không để cho Tiêu Chiến biết đến sự tồn tại của việc yêu thầm hèn mọn này.

Người yêu trước luôn là người thua.

Vì để cậu yên tâm, Vu Bân lại bày tỏ: "Con người tôi hành sự em cứ yên tâm, sẽ không nghĩ gì nói đó, biết cái gì nên nói cái gì không, sau này quen biết lâu rồi em sẽ biết tôi là người như thế nào."

Anh cười: "Nếu không Tiêu Chiến sẽ không coi tôi là bạn bè nhiều năm như vậy."

Vu Bân lại nói: "Uống rượu ở quán bar xong ngày hôm sau tôi có đi tìm em."

Lúc ấy anh ta còn cảm thấy kì lạ, dựa vào mối quan hệ của anh ta, tìm một người sao có thể khó vậy được, ngay cả một chút thông tin của đối phương cũng không tìm được.

Thì ra là con cái của Vương Nhất Nguyên, sao anh ta có thể nghe ngóng được chứ.

"Cảm ơn anh."

"Đừng khách sáo. Tôi chỉ hy vọng người đồng bệnh tương liên với mình có thể vui vẻ hơn."

Vương Nhất Bác yên lặng một hồi, nói: "Anh là người duy nhất biết được, ngay cả anh trai tôi cũng không biết tôi thích anh ấy."

Vu Bân ngạc nhiên, lại rót cho mình một ly nước.

Trầm mặc hơn nửa phút.

Anh ta đột nhiên bật cười, cảm thấy bản thân vừa nực cười lại vừa đáng thương: "Bây giờ tôi vẫn đang tự lừa mình dối người, cảm thấy Tiêu Chiến không thích Trác Thành, như vậy tôi sẽ không cảm thấy áy náy với cậu ấy nữa, em cũng sẽ không đau lòng."

Vương Nhất Bác an ủi: "Không có gì mất mặt cả, có những lúc tôi cũng tự lừa mình dối người."

Ngừng một lát, cậu lại nói: "Còn lo được lo mất nữa."

Vu Bân thở dài một tiếng trong lòng.

Chỉ có hỏi trực tiếp Tiêu Chiến, nghe được đáp án từ miệng cậu ấy, anh ta và Vương Nhất Bác mới có thể không tiếp tục phải tự lừa mình dối người nữa, nhưng cũng có thể sẽ chết tâm hẳn.

Dù sao thì anh ta cũng không dám hỏi.

Nếu như mở miệng hỏi, tình bạn mười mấy năm từ nay cũng sẽ có khúc mắc, cũng có thể sẽ có ác cảm, sẽ ngày càng xa nhau hơn.

Anh ta nghĩ, có lẽ đây cũng là nguyên nhân Vương Nhất Bác không trực tiếp hỏi Tiêu Chiến. Hỏi rồi chưa chắc đã biết được đáp án thực sự, còn ảnh hưởng quan hệ phu phu, một khi đã rạn nứt rồi thì khó mà lành lại được.

"Em và tôi khác nhau, sự thực rốt cuộc là gì không ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi. Nếu em cảm thấy quá đau lòng, đau lòng đến mức ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình cảm phu phu," Vu Bân dừng lại một hồi lâu mới nói: "Đến lúc đó em có thể hỏi trực tiếp Tiêu Chiến xem." Hỏi xem rốt cuộc anh có thích Trác Thành hay không.

Nếu thích, thì bắt đầu thích từ khi nào, thích đến nhường nào.

Cứ như vậy mà từ bỏ không tỏ tình với Trác Thành, anh có luyến tiếc không?

Có từng hối hận không?

Vương Nhất Bác trầm mặc.

Vu Bân an ủi cậu: "Em may mắn hơn tôi, dù thế nào đi chăng nữa em và người mình thích cũng đã kết hôn rồi."

Anh đắn đo một lát, vẫn quyết định nói ra sự thực này, không hy vọng Vương Nhất Bác sẽ quá đau lòng, cảm thấy thấy mình không có vị trí nào trong lòng Tiêu Chiến.

Vấn đề lớn nhất giữa bọn họ có thể không phải là Trác Thành mà là bây giờ Tiêu Chiến vẫn chưa có tình cảm với cậu.

"Suýt nữa thì tôi giành mất hạng mục của em."

Vương Nhất Bác không hiểu gì cả.

Vu Bân nói qua đầu đuôi câu chuyện cho cậu, đặc biệt giải thích: "Lúc đó thực sự tôi không biết quan hệ giữa em và Tiêu Chiến."

Vương Nhất Bác tiêu hoá thông tin: "Anh ấy biết anh giành hạng mục là để tặng cho Trác Thành hay không?"

"Biết, lúc ấy cậu ấy còn nói, cho dù tôi có giành hạng mục cho Trác Thành rồi thì cậu ấy cũng sẽ giành lại cho em. Còn cảnh cáo tôi không được động vào hạng mục em phụ trách."

Vu Bân chạm ly vào ly của cậu: "Ở bên nhau lâu rồi tự nhiên sẽ có tình cảm. Chúc em sẽ có một ngày đạt được ý nguyện."

Đau lòng và vui vẻ đan xen lẫn lộn.

Thì ra trong một khoảnh khắc nào đó mà cậu không biết, cậu cũng từng được thiên vị.

Vương Nhất Bác chua xót cười cười: "Cảm ơn anh, mượn lời này của anh nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro